Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: “Tôi Muốn Gặp Cô Ấy.” 4

Chương 877: “Tôi muốn gặp cô ấy.” 4 Chương 877: “Tôi muốn gặp cô ấy.” 4

“Tôi muốn gặp cô ấy.” 4

Lộ Dao đang nói chuyện với Bất Độc, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu, chú ý thấy sắc mặt của hai người đều không tốt lắm: "Học bổ túc không thuận lợi?"

Tang Lê im lặng.

Bạch Di gật đầu.

"Có vấn đề gì, nói ra nghe xem nào." Lộ Dao nói.

Lộ Dao xem qua kế hoạch dạy bổ túc của Bạch Di, nội dung chủ yếu chỉ gồm làm sáng tỏ chân tướng sự việc, khôi phục lại danh dự của Tang Lê ở mức tối đa nhất, giúp cho Tang Lê tránh được sự bắt nạt ác ý liên tiếp.

Toàn bộ quá trình học bổ túc rất thuận lợi, không xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Kết thúc học bổ túc, Tang Lê thuận lợi tốt nghiệp, cũng vẫn duy trì tình hữu nghị chân thành tốt đẹp với bạn học.

Nhưng sau khi kết thúc dạy bổ túc, Bạch Di nhận được đánh giá dạy bổ túc của Alfred, phán định kết quả là dạy bổ túc thất bại.

Mà sau khi Tang Lê khôi phục trí nhớ, cũng không hài lòng với kết quả học bổ túc.

Bạch Di vừa hoang mang vừa cảm thấy thất bại, sau khi thảo luận thêm nhiều lần với Tang Lê, vẫn không tìm được điểm đột phá, chỉ phải đến tìm Lộ Dao.

Lộ Dao xem xong báo cáo của Alfred, ngẩng đầu nhìn Tang Lê.

Phương án không có vấn đề, quá trình dạy bổ túc không có vấn đề, như vậy vấn đề có lẽ là nằm ở bản thân người học bổ túc.

Sắc mặt Tang Lê lãnh đạm: "Học bổ túc giống như con nít chơi đồ hàng, quá ngây thơ rồi."

Bạch Di xấu hổ.

Lộ Dao an ủi mà vỗ về cô ấy.

Tang Lê: "Khi học bổ túc, em không có ký ức. Sau khi trở về thì ký ức khôi phục, nghĩ đến chuyện em vậy mà vẫy đuôi lấy lòng với những kẻ bạo hành đó trong lúc học bổ túc, liền cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói. Em không để bụng chuyện bọn họ suy nghĩ như thế nào, nói như thế nào, em chỉ cần bọn họ cách xa em ra một chút, đừng tiếp tục xuất hiện ở thế giới của em."

Khi Tang Lê nói, khuôn mặt lạnh nhạt dần trở nên sinh động, trong ánh mắt giống cháy lên một ngọn lửa.

Xem ra là mục tiêu dạy bổ túc không phối hợp tốt.

Sự kiện hiểu lầm thời trung học đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Tang Lê, ảnh hưởng đến quan điểm sống của cô ấy, với cái nhìn của bạn bè và các loại quan hệ khác.

Bạch Di dạy bổ túc chỉ chạm được lớp ngoài, không đi sâu được vào nội tâm của khách hàng nên mới có kết quả này.

Dù sao thì, học bổ túc trẻ em cũng không phải phải là làm được chuyện chính xác tuyệt đối, mà là lắng nghe tiếng lòng của khách hàng, tạo thành một trải nghiệm vừa phù hợp với kỳ vọng lại có chứa sức nặng chân thật.

Giống như lúc đầu Lộ Dao dạy bổ túc cho Từ Hiểu Hiểu, nếu không có tin tức thực tế, thì toàn bộ hiệu quả dạy bổ túc cũng suy giảm rất nhiều.

Kỳ vọng của Tang Lê không phải là giải trừ hiểu lầm, cũng không phải là duy trì một mối quan hệ mỏng manh trông có vẻ tốt đẹp với bạn học.

Lộ Dao suy tư một lúc, nhìn Tang Lê nói: "Chị hiểu suy nghĩ của em, sẽ điều chỉnh kế hoạch dạy bổ túc điều chỉnh một lần nữa. Để xin lỗi, lần học bổ túc tiếp theo sẽ không thu bất cứ chi phí gì."

Tang Lê không thể xác định Lộ Dao có phải thật sự hiểu được cô bé hay không, nhưng bị đôi mắt vừa trong veo lại ôn nhu kia ngó nhìn, bực bội trong lòng cũng dần bình phục lại, sau đó giống như không tình nguyện mà lựa chọn thỏa hiệp.

Sau khi Tang Lê rời đi, Bạch Di vẫn còn chán nản.

Lộ Dao dỗ dành cô ấy, gợi ý cô đi tìm Từ Hiểu Hiểu trò chuyện một chút.

Xuất phát từ bảo vệ quyền riêng tư đối với khách hàng, Lộ Dao cũng không tiết lộ tình huống của học sinh bổ túc khác.

Nhưng nếu Từ Hiểu Hiểu bằng lòng nói quá trình học bổ túc của bản thân với Bạch Di thì hẳn là Bạch Di sẽ có thể hiểu biết thêm nhiều hơn về công việc này.

-

Đêm khuya.

Thành phố Tam Hoa, viện nghiên cứu Siêu Năng.

X ngồi trên giường của mình, trong tay cầm một mảnh giấy cứng đã ố vàng.

Số 52 đứng ở cạnh cửa, trong mắt còn chưa bớt đi vẻ kinh ngạc: "Anh xác định bà chủ là người không có năng lực? Nhưng cô ấy thật sự đã đưa tôi đi xuyên thời không."

Sau khi trở về đã lâu không có cách nào từ thoát ra khỏi buổi học bổ túc kia, càng nghĩ thì trái tim càng trống rỗng, sau đó lại là cơn đau âm ỉ.

135 và 292.

Cuối cùng ngay cả tên bọn họ cũng không để lại.

Bọn họ cũng sẽ không biết, cậu vẫn bị đánh số, trải qua cuộc sống giống như bọn họ đã từng.

X dùng đầu ngón tay vuốt ve góc mảnh giấy, đáy mắt tràn đầy hứng thú: "Tôi tin cô ấy là người không có năng lực, nhưng đồ cậu mang về cũng không phải là hàng giả. Tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cô ấy."

Số 52: "Tiếp theo phải làm thế nào?"

X: "Tôi muốn gặp cô ấy."

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0