“Tôi muốn gặp cô ấy.” 3
Lúc bắt đầu số 52 còn kiên nhẫn lật xem, mang theo lòng hiếu kỳ bồng bột, nhưng lật xem từng trang xong, cũng chỉ là một bản ghi chép lại một cuộc thí nghiệm, sau tốc độ lật lại càng lúc càng nhanh.
Loạt soạt loạt soạt đọc hết hồ sơ tư liệu của ba, cuối cùng nhất là hồ sơ tử vong.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt, trong quá trình thí nghiệm, cơ thể của vật thí nghiệm nam này thừa nhận năng lực tới cực hạn, trực tiếp tử vong.
Mặt của số 52 không cảm xúc buông túi giấy xuống, rồi lại cầm lấy một túi tài liệu khác.
Hồ sơ dữ liệu của vật thí nghiệm nữ từ sau khi bà ta mang thai thì bắt đầu phong phú hơn, mỗi một ngày trong thời gian mang thai đều có tư liệu ghi lại.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Số 52 tiếp tục lật, nhìn thấy hồ sơ tử vong.
Thời gian tử vong của vật thí nghiệm nữ này muộn hơn vật thí nghiệm nam nửa năm.
Dựa theo ngày sinh nở phía trước thì, khi bà ta mất, số 52 vừa được một tuổi.
Số 52: "Tôi đã đoán có lẽ bọn họ không còn nữa. Thật ra cũng không có gì, từ nhỏ cũng đã chưa từng gặp nhau."
Lộ Dao im lặng đưa cho cậu một trang giấy ố vàng.
Số 52 duỗi tay nhận lấy, sắc mặt mê mang.
Lộ Dao: "Có lẽ là bà ấy để lại lời nhắn cho cậu."
Trang giấy kia có hơi cứng, bên trái còn có nửa chữ in, giống như là nhãn từ bình thuốc thử nào đó xé xuống.
Tờ giấy này để ở trong túi tài liệu của vật thí nghiệm, có lẽ là được nhân viên nghiên cứu bỏ vào sau đó.
Lộ Dao mở túi tài liệu ra thì nó liền rớt ra.
Chữ viết trên tờ giấy vừa hỗn loạn lại tinh tế, viết dày đặc và rất dài.
"Trí nhớ của tôi càng ngày càng kém, sau khi uống thuốc thử số 27, cơ thể càng ngày càng tệ, phần lớn thời gian đều rơi vào hôn mê. Bọn họ nói thí nghiệm tiếp theo kết thúc, sẽ cho tôi gặp con tôi. Có điều tôi không muốn gặp nó. Chỉ cần tôi hoàn thành thí nghiệm thuốc thử tiếp theo, con tôi sẽ bị đưa đến trung tâm chăm sóc giáo dục cộng đồng. Đây là thỏa thuận giữa chúng tôi và viện nghiên cứu. Mặc dù đến lúc đó tôi và số 135 đều không ở bên cạnh nó, nhưng ít nhất nó sẽ không bị đánh số..."
Phía sau còn có mấy dòng chữ, tiếc là hỗn loạn đến mức không thể nào đọc được.
Số 52 dựa vào số hiệu ghi trên trên dữ liệu, đôi chân bỗng nhiên không còn sức lực, chậm rãi trượt xuống, cậu vươn tay sờ lên mắt một chút, giọng nói nghẹn ngào: "Kỳ lạ, tại sao đôi mắt lại đau như vậy..."
Số hiệu được viết trên tư liệu của vật thí nghiệm nữ là 292.
Từ nội dung trên trang giấy kết hợp với hồ sơ trong túi tài liệu, bà ấy không thể chịu đựng qua buổi thí nghiệm thuốc thử tiếp theo.
Lộ Dao nâng số 52 đang xuất thần dậy, thời gian đã sắp đến rồi.
Trở lại Trung tâm bổ túc trẻ em, số 52 cũng vẫn chưa thể hoàn hồn.
Lộ Dao ngồi ở phía đối diện, yên tĩnh chờ cậu.
Đại khái trôi qua thêm nửa tiếng, số 52 bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lộ Dao một cái, kinh ngạc phát hiện đã quay trở về rồi.
Cậu lại giơ tay lau mắt lần nữa, bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, trên một bàn tay khác còn cầm kia một miếng giấy ố vàng kia.
"Đây là..."
Lộ Dao: "Thường xuyên có tình huống như vậy, học sinh bổ túc khi học bổ túc sẽ được nhận món quà đặc biệt."
Hoàn toàn khác với món quà huân chương kỷ niệm mà Trung tâm bổ túc trẻ em phát.
Số 52 cố gắng hết sức bình phục cảm xúc, khi nhìn thấy mảnh giấy này, lại lần thứ hai dâng trào.
Cậu bất chấp sửa sang lại, đứng dậy nói: "Cảm ơn cô đã dạy bổ túc, hôm nay tôi muốn trở về trước."
Lộ Dao đứng dậy đi ra ngoài, Bạch Di và Tang Lê ở cách vách dường như cũng vừa mới kết thúc buổi học bổ túc đầu tiên.
Tạ Mạc Lâm đang gọi điện thoại, mặt mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Sau một lúc lâu, anh cúp điện thoại, xoay người nhìn sang Lộ Dao: "Bà chủ."
Lộ Dao: "Có chuyện gì?"
Hoá ra ở trung tâm nghiên cứu Tạ Mạc Lâm đến làm đã xảy ra chuyện, liên tiếp có vật thí nghiệm tử vong, phảng phất giống như bệnh truyền nhiễm nào đó, không có cách nào ngăn chặn.
Từ sau khi anh ấy từ chức, tình huống càng ngày càng tệ.
Hôm nay cuối cùng bên kia cũng không nhịn được mà gọi điện thoại đến đây, Tạ Mạc Lâm cũng muốn quay trở lại xem xét tình huống.
Anh ấy xin nghỉ với Lộ Dao.
Lộ Dao chấp nhận, không khỏi nhớ đến buổi học bổ túc vừa rồi của số 52.
Thế giới này phức tạp hơn suy nghĩ của cô nhiều.
Một bên là cuộc thí nghiệm quy mô lớn không còn nhân tính, một bên lại có một đám người cố gắng hết sức muốn cứu vớt vật thí nghiệm bị hỏng.
Tạ Mạc Lâm vừa xin nghỉ rời đi, Bạch Di và Tang Lê sau lưng liền từ văn phòng bước ra.