Nghĩ đến một chuyện vui vẻ 4
Lộ Dao chỉnh lại suy nghĩ rồi lại lần nữa ngẩng đầu lên: "Chúng ta tiếp tục thôi."
Ước chừng mười phút sau, số 10 đi ra khỏi phòng làm việc của Lộ Dao với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì.
Cuối cùng thì anh ta cũng không đăng ký tham gia bổ túc, ngay cả đơn khảo sát tuổi thơ cũng không điền xong.
Lộ Dao đi theo ra ngoài, giống như bình thường mà đứng ở cửa đưa mắt nhìn ba người rời đi.
Chờ đến khi Tiểu Mỹ, số 52 và số 10 đang không vui ngồi lên chiếc xe dành riêng cho viện nghiên cứu rồi, Lộ Dao mới xoay người quay về phòng bổ túc.
"Vị khách kia đi rồi hả?" Bạch Di không nhịn được hỏi.
Bà chủ tự mình tiếp đãi khách hàng, rất ít khi có người ra về thẳng thừng luôn như thế. Hơn nữa lúc ra về, vẻ mặt của vị khách vừa rồi còn rất khó coi.
Lộ Dao lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối: "Đại khái cũng là lỗi của tôi, không nhịn được mà cười một tiếng."
Ra đa hóng chuyện của Bạch Di điên cuồng phát ra tín hiệu "tít tít tít": "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra hả?"
Vừa lúc đến giờ trà chiều nên Tạ Mạc Lâm và Hồ Tiêu cũng đi ra khỏi phòng làm việc của riêng mình, ngay cả Lộ Bất Độc cũng chạy ra.
Lộ Dao nín cười, lắc đầu nói: "Không có gì."
-----
Đêm khuya, viện nghiên cứu Siêu Năng, phòng ngầm dưới lòng đất.
Số 52 gõ nhẹ lên thuỷ tinh rồi đứng trong chỗ tối cạnh cửa: "Sao rồi?"
X mở mắt ra, ung dung thong thả ngồi dậy, đôi mắt sâu như giếng cổ phát ra ánh sáng kinh người: "Đúng là một kẻ vô năng, không trộm được năng lực của người kia chính là bằng chứng tốt nhất."
"Cái cỗ máy thời gian kia là sao vậy?" Số 52 không hiểu.
Lúc cậu ấy tiếp nhận bổ túc đã chắc chắn một điều rằng cái máy kia không phải là hàng giả gạt người.
X: "Cũng có thể là máy do một người có siêu năng lực khác chế tạo ra, vừa lúc bị cô ta lấy được mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa thì kế hoạch của chúng ta cũng cần cô ta."
Số 52: "Thế tiếp theo chúng ta làm gì?"
X: "Vì lý do an toàn, nghĩ cách kích thích cô ta một chút đi. Đảm bảo cô ta sẽ không thể thức tỉnh siêu năng lực, đồng thời đẩy cô ta về phía chúng ta."
-
Thành phố Tam Hoa, trong nhóm chat công việc nhỏ của viện nghiên cứu Siêu Năng, có người gửi bức ảnh một cậu bạn nhỏ vào.
Nhóm chat đang yên tĩnh trong đêm khuya bỗng nhiên như bị cái gì bật chốt điện vật.
[Đồng nghiệp số 1: Hở? An Yến khi còn bé hả?]
[Đồng nghiệp số 2: Đáng yêu quá đi mất, tiếc rằng lớn lên lại biến thành một núi băng.]
[Đồng nghiệp số 3: Toa Toa lấy ảnh từ đâu ra vậy? Giáo sư An khi còn bé đáng yêu quá trời quá đất.]
[Toa Toa: Không phải tôi đâu. Ảnh này là Tiểu Mỹ mới gửi tới chiều nay đấy. Mọi người cũng cảm thấy giống giáo sư An hả?]
[Đồng nghiệp số 4: Nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ đây là người thân của thầy An? Em họ? Cháu?]
[Toa Toa: Trật lất hết. Tiểu Mỹ nói mình đã gặp được cậu bé này ở Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao. Hình như đây là con trai của bà chủ Trung tâm bổ túc đó.]
...
Buổi chiều sau khi quay lại viện nghiên cứu đầu óc của Tiểu Mỹ cứ luôn trong trạng thái ngơ ngác, không lấy lại tinh thần được.
Tan làm về nhà vừa ngã đầu xuống là ngủ ngay. Cô ấy hoàn toàn không biết mình đã bị đồng nghiệp tốt bán đứng hoàn toàn.
Chờ đến sáng hôm sau cô ấy tỉnh lại lướt xem tin nhắn thì thấy bọn họ đã thảo luận đến tận mấy trăm tin rồi.
Chắc chắn là An Yến cũng đã nhìn thấy.
Nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Tiểu Mỹ nằm sấp ở trên giường, chỉ muốn mua vé rời khỏi thành phố Tam Hoa ngay trong đêm.
Chắc chắn là ngày hôm qua đầu óc cô ấy không tỉnh táo, nếu không sao có thể miệng rộng nói với Tưởng Toa Toa mấy chuyện phiếm về thầy An, còn gửi ảnh Lộ Bất Độc cho cô ta như vậy được.
An Yến cũng chỉ mới nhìn thấy tin nhắn trong nhóm vào sáng sớm nay thôi. Anh nhìn lướt qua ảnh của Bất Độc, mặt đầy hờ hững, ngón tay tuỳ tiện lướt xuống đọc nhanh như gió, chọn ra mấy chữ mấu chốt.
[Con của thầy An á?]
[Giáo sư An kết hôn rồi à? Đối tượng là bà chủ của Trung tâm bổ túc sao?]
[Ly hôn chăng? Giáo sư An còn không lấy được quyền nuôi dưỡng?]
[Hừ, thật là thê thảm.]
...
An Yến giơ tay lên bóp nhẹ chỗ giữa lông mày.
Chẳng qua chỉ là một món đạo cụ thôi mà, nhưng trông dáng vẻ lại khá giống cô đấy.