Nghĩ đến một chuyện vui vẻ 3
Lộ Dao ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Mỹ, số 52 và một người đàn ông lạ mặt đoán rằng cũng là vật thí nghiệm đang đứng ở cửa.
Mặc dù nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm đang mặc đồ bình thường nhưng khí chất mà một số đặc điểm khác của bọn họ không quá giống người bình thường nên gần như nhìn một cái là Lộ Dao có thể phân biệt được.
Người vừa mới chen lời là Tiểu Mỹ. Hâm Hâm cũng nhận ra đây toàn là người của viện nghiên cứu nên hừ nhẹ một tiếng, không có ý định giải thích mà chỉ xách túi quà vặt nhỏ đi vào phòng trà.
Tố chất tâm lý của Tiểu Mỹ cực tốt, không hề cảm thấy lúng túng mà quay sang nói chuyện với Lộ Dao một cách tự nhiên: "Dì nhỏ."
Miệng thì đang chào hỏi nhưng tầm mắt cô ấy lại láo liên đảo khắp nơi, tìm kiếm đứa trẻ mà mấy ngày trước Đỗ Thu Linh truyền tin nhắc tới.
Lộ Dao làm bộ như không thấy, xoay người dẫn ba người đi vào phòng bổ túc: "Sao hôm nay mọi người cũng tới vậy?"
Đi vào phòng bổ túc, Tiểu Mỹ liếc nhìn Lộ Bất Độc đang ngồi một góc rồi lẩm bà lẩm bẩm: "Thật đúng là dáng vẻ giống nhau như đúc luôn. Lúc đàn anh Đỗ nói cháu còn tưởng anh ấy đang nói lố lên chứ."
Số 52 bên cạnh người đàn ông cũng nhìn thấy Lộ Bất Độc, trong đáy mắt trầm tĩnh loé lên một chút ngạc nhiên.
Lộ Dao cho rằng Tiểu Mỹ đang nói Bất Độc lớn lên giống mình nên cười nói: "Đúng là giống thật."
Tiểu Mỹ không khỏi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lộ Dao một hồi rồi yên lặng móc điện thoại di động ra: "Cháu có thể chụp một bức ảnh cậu bé không? Trông cậu bé đáng yêu quá."
Lộ Dao không quan tâm đến những việc này: "Vậy cháu phải hỏi thằng bé."
Tiểu Mỹ đã hoàn toàn quên mất việc chính cần làm ngày hôm nay rồi. Cô ấy bước nhanh tới bên cạnh Lộ Bất Độc rồi bắt chuyện với cậu bạn nhỏ.
Bấy giờ số 52 cũng đã nhìn ra dáng vẻ cậu bé này rất quen mắt, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chưa quên việc chính.
Phải biết rằng đi ra ngoài chuyến này, bọn họ sẽ gặp bão to gió lớn.
Nếu thất bại thì bọn họ rất khó có cơ hội dùng cách bình thường để tiếp xúc với bà chủ lần nữa.
Số 52 chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh rồi giới thiệu: "Bà chủ, người này là số 10, là bạn tôi. Anh ta muốn tới tìm hiểu chuyện bổ túc thời thơ ấu một chút."
Lộ Dao nhìn theo tầm mắt của số 52 quan sát người đàn ông bên cạnh cậu ấy. Lúc mắt đối mắt với anh ta, trái tim cô chợt khựng lại một lúc.
Ánh mắt này cực kỳ áp lực, chẳng hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Thế nhưng cô suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra mình đã bắt gặp ánh mắt như này ở đâu.
Lộ Dao đứng dậy mời số 10 vào phòng làm việc nói chuyện, tiện thể làm khảo sát thời thơ ấu luôn.
Trong phòng làm việc, số 10 tuỳ ý liếc nhìn tờ giấy người ta vừa đưa qua cho mình, lúc giơ tay nhận lấy lại đụng phải ngón tay của bà chủ.
Lộ Dao không để ý, lại đưa thêm cho anh ta một cây bút viết nữa.
Số 10 hơi cong môi lên, nhận lấy bút cầm vào tay rồi cười tủm tỉm nhìn về phía bà chủ: "Cỗ máy thời gian thật sự là cỗ máy mà bà chủ dùng siêu năng lực chế tạo ra à?"
Lộ Dao có cảm giác cực kỳ quái lạ. Vật thí nghiệm này không bình thường lắm, số thứ tự cũng rất gần phía trước nhưng trước mắt thì nhìn không ra anh ta có ý đồ xấu xa gì cả. Thế là Lộ Dao gật đầu coi như đã trả lời vấn đề.
Số 10 cười rộ lên một cái rồi hơi đổ người về phía trước, đôi con ngươi màu nâu nhạt nhìn thẳng vào mắt bà chủ rồi cất giọng trầm thấp: "Nhóc... Lừa... Gạt."
Khách hàng bỗng nhiên nói ra mấy lời kỳ quái khiến người ta bật cười. Nếu không phải vẻ mặt và giọng nói của đối phương đều rất nghiêm túc, phá tan hơn nửa bầu không khí kỳ quái thì e rằng Lộ Dao đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng rồi.
Dù vậy, đôi mắt của cô vẫn phải cố gắng hết sức để nín cười. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh xong tâm trạng rồi mới nói tiếp: "Anh nói cái gì cơ?"
Số 10 nhướng mày, nói với vẻ không vui: "Cô cười cái gì thế?"
Lộ Dao giơ tay lên sờ sờ mặt, vô tội nói: "Tôi cười á?"
Số 10 khẳng định như đinh đóng cột: "Cười kìa."
Không chỉ cười mà còn cười khá là phách lối nữa.
Cứ như kiểu... Nghĩ anh ta là thằng ngu vậy.
Lộ Dao cúi đầu, bả vai hơi run run: "Xin lỗi anh, tôi vừa mới nghĩ đến một chuyện vui vẻ."
Số 10: "..."