Nghĩ đến một chuyện vui vẻ 2
Sau khi đội ngũ hai bên nói chuyện đơn giản thì Lâm Tuyết cũng tạm thời ở lại Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao để hỗ trợ.
Số 444 nhìn thấy số 222 và số 696 thì vui lắm. Sau khi kết thúc công việc còn lôi kéo hai người nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống sau khi tới thành phố Đồi Mồi của mình.
Mặc dù hai người bạn bệnh này rất yên lặng, cực kỳ ít khi tiếp lời nhưng sự nhiệt tình của số 444 vẫn không hề giảm đi.
Lộ Dao quan sát một hồi thì nhận ra cá tính của số 222 và số 696 không giống số 444. Sau khi tới Trung tâm bổ túc, hai người này vẫn rất tự bế, gần như không hề tò mò về hoàn cảnh xung quanh.
Lộ Dao gọi Lâm Tuyết và Tạ Mạc Lâm tới phòng làm việc, nói ra dự định trong lòng mình.
Lâm Tuyết chớp mắt một cái rồi kiềm chế con tim đang đập thình thịch: "Ý cô là sắp xếp cho số 222 và số 696 một chuyến đi du lịch xuyên thời không ư? Thật sự có thể làm được sao? Hơn nữa phương án trị liệu này có căn cứ lý luận nào không?"
Gần đây trên mạng xã hội xuất hiện không ít bạn mạng tự xưng là người bổ túc ẩn danh chia sẻ quá trình bổ túc thời thơ ấu của bản thân. Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao không yêu cầu học sinh bổ túc phải tiến hành giữ bí mật đối với nội dung bổ túc nên có học sinh bổ túc không hề kiêng dè mà chia sẻ tất cả. Mà loại chuyện này thì sẽ luôn gây ra tiếng vang.
Rất nhiều người không tin nhưng cũng có không ít người ôm lòng hiếu kỳ về thứ gọi là cỗ máy thời gian kia.
Thật ra thì Lâm Tuyết tin tưởng lời giải thích cỗ máy thời gian hơn. Dù sao thì bọn họ cũng là nhân viên nghiên cứu kiêm nhà trị liệu, đã từng tiếp xúc với rất nhiều ca bệnh và tài liệu liên quan đến siêu năng lực rồi nên biết rõ trong vòng hơn sáu mươi năm từ khi siêu năng lực xuất hiện đến nay, vẫn còn tồn tại rất nhiều ẩn số.
Chỉ là đích thân trải qua lại là một chuyện khác. Đến khi thực sự có thể tiếp xúc với cỗ máy thời gian rồi, Lâm Tuyết vẫn không hề có cảm giác chân thực.
Cô ấy chưa bao giờ gặp người nào có thể vận dụng siêu năng lực bằng kiểu này.
Ý tưởng của Lộ Dao vừa đơn giản vừa trực tiếp: "Để bọn họ đổi một nơi khác giải sầu một chút mà thôi, còn hiệu quả như thế nào thì bản thân tôi cũng không thể đảm bảo được. Tóm lại là chúng ta cứ thử động chạm đến nỗi lòng của bọn họ một chút cái đã. Vậy nên tôi muốn xác định vị trí toạ độ của lần du hành thời không này đến sáu mươi năm trước."
Trong lòng Lâm Tuyết khẽ chấn động một cái: "Ý cô là thời đại mà siêu năng lực chưa xuất hiện ư?"
Lộ Dao gật đầu.
Tạ Mạc Lâm vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh bây giờ cũng không khỏi lên tiếng: "Bà chủ, tôi cũng muốn tới thế giới sáu mươi năm trước."
Lâm Tuyết vỗ bàn, kích động nói: "Tôi cũng muốn đi!"
Lúc bọn họ ra đời thì siêu năng lực đã trở thành một thứ không thể thiếu trong thế giới này rồi.
Nhưng trong quá khứ cách lúc này rất xa, lúc siêu năng lực còn chưa xuất hiện, bọn họ cũng muốn đi đi xem cuộc sống của mọi người như thế nào.
Lộ Dao gõ nhẹ bàn làm việc rồi gật đầu nói: "Quyết định thời gian vào hai ngày sau. Bây giờ chúng ta đi làm việc trước cái đã."
-----
Buổi chiều, Hâm Hâm lại đến Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao, nhạy bén phát hiện ra người ở nơi này đã nhiều lên thì nhíu mày: "Học sinh bổ túc thì cũng được đi, còn nhận nhiều vật thí nghiệm như thế là bà chủ đang định tiến hành nghiên cứu siêu năng lực đấy à?"
Lộ Dao đang tiễn một học sinh bổ túc ra ngoài nghe thấy lời của Hâm Hâm thì gõ sau ót cô bé một cái: "Cô cả à, sao lại tới một mình thế?"
Hâm Hâm khoanh hai tay trước ngực: "Tối nay Chu Cánh có một hoạt động đấu giá quan trọng."
Chỉ giải thích đơn giản một câu rồi Hâm Hâm lại tiến về phía trước, cố gắng nhón chân lên tới bên cạnh Lộ Dao: "Bà chủ, không phải là chị không biết mình đang hợp tác với viện nghiên cứu đấy chứ?"
Lộ Dao lùi về phía sau một bước rồi nhẹ nhàng nhướng mày lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nghe giọng của em cứ như kiểu không thích có liên quan gì đến viện nghiên cứu ấy nhỉ. Tại sao thế?"
"Tôi cũng muốn nghe một chút." Hâm Hâm còn chưa kịp đáp lời thì một người sau lưng cô bé đã cướp lời trước.