Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 137

Trong thư phòng…

"Ngày mai sẽ là party kỉ niệm 70 năm thành lập tập đoàn Doãn thị, đến lúc đó chúng ta có thể biết Doãn Thiên rốt cuộc có phải Vu Vân Thương chuyển thế hay không." Long Tịch Hiên vừa nói vừa nhìn về phía Long Phi Tịch.

Long Phi Tịch nhìn hai đứa con ở đối diện một chút, "Nếu như hắn thật sự là Vu Vân Thương chuyển thế, các con định làm như thế nào?"

"Giết hắn." Cặp sinh đôi đồng thanh trả lời.

Long Phi Tịch dừng một chút, nhấp một ngụm trà… "Theo lời hai con nói, hắn ba lần bốn lượt lợi dụng Bảo Bảo với ý đồ trả thù Long gia, như vậy người gây thù chuốc oán với hắn không phải là hai đứa thì chính là ta, xem ra ta khả năng lớn hơn một chút, nhưng Long Vũ và Doãn thị cũng chưa từng hợp tác với nhau, cũng không lui tới, mối thù này rốt cuộc làm sao mà có?"

"Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn muốn trả thù Long gia là sự thật, nếu như hắn không phải Vu Vân Thương chuyển thế thì coi như xong, nếu hắn thật sự là Vu Vân Thương chuyển thế, chúng ta không thể nào để cho hắn còn sống trên thế giới này. Mặc dù chúng ta không biết vì sao chúng ta có thể ở chung một chỗ lần nữa, cũng không thể giải thích một loạt những chuyện quỷ dị này, nhưng quan trọng nhất là, chúng ta thật sự được đoàn tụ. Kiếp trước, Tịch Nhi bởi vì hắn mà chết, kiếp này, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bi kịch tái diễn, mà hắn chính là ‘nhân tố không ổn định’, chúng ta không thể mạo hiểm." Long Tịch Bác giọng nói trầm thấp, lộ ra một tư vị kiên định cùng khát máu. Đời này, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ cùng Tịch Nhi ở bên nhau, ai cũng không thể!

Long Phi Tịch lẳng lặng nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Có lẽ Vu Vân Thương yêu Bảo Bảo, sau khi Bảo Bảo trúng độc, ta liền phái thị vệ đuổi theo điều tra tung tích của hắn, hi vọng có thể tìm được thuốc giải từ chỗ của hắn, cuối cùng bọn thị vệ ở trong một gian nhà tranh phát hiện ra thi thể của hắn, khắp phòng treo đầy bức tranh vẽ cùng một người, người kia… chính là Bảo Bảo, mà hắn lẳng lặng nằm ở trên giường, trong tay nắm thật chặt bức họa của Bảo Bảo, trên bức họa viết… không có thuốc nào cứu được, ta trúng độc của ngươi, không thuốc chữa được, ngươi chết trong tay ta… Hắn…. đã uống thuốc độc tự sát."

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không nói gì… không khí bắt đầu có chút trầm mặc. . . . . .

Một lúc sau…."Ở kiếp này thời điểm còn chưa tìm được Mặc nhi, ta thường suy nghĩ, nếu như ban đầu ta không diệt Vu Quốc, vậy tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, ta rất hối hận, thật sự rất hối hận… Nhưng làm quân vương một nước, quần lâm thiên hạ, trách nhiệm phải gánh vác thật sự là quá nhiều quá nhiều, những thù hận phải gánh vác cũng thật sự là quá nhiều, sớm biết như thế này, ta tình nguyện không cần thiên hạ, không làm quân vương, ta chỉ muốn Mặc nhi cùng các con đều được bình an là đủ rồi, cho nên, hai con hãy nhớ, trong kinh doanh nhất định phải cho đối thủ lưu lại một con đường lui, không cần đuổi tận giết tuyệt, tiền có đủ là tốt rồi, quyền có thể bảo vệ vợ con là được, ta cũng không hy vọng các con đứng ở đỉnh của thế giới, ta chỉ muốn các con được vô ưu vô lo, như vậy là đủ rồi, các con hiểu không?" Long Phi Tịch vẫn là nói giọng nhàn nhạt như cũ, nhưng trong khẩu khí lại có sự thương yêu làm cho người ta không cách nào bỏ qua, mặc dù ông luôn đặt tâm tư lên người vợ, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng ông không yêu thương hai đứa con của mình… bọn họ… từ trước đến nay đều là niềm kiêu ngạo của ông…

Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng gật đầu một cái, bọn họ cũng như cha mình, cũng không có dã tâm quá lớn, tất cả cố gắng cũng là vì để cho người phụ nữ mình yêu mến có cuộc sống thật tốt, càng vui vẻ hơn, bởi vì yêu thương họ, cho nên mới muốn cho họ những thứ tốt nhất, nhưng vĩnh viễn đều sẽ không vì công việc mà lơ là họ, lạnh nhạt họ, trong lòng của những người đàn ông này không có gì quan trọng hơn người phụ nữ của họ.

----- ta là đường phân cách tuyến buồn bực -----

"Ah, mọi người muốn đi đâu à? Ăn mặc trang trọng như vậy." Long Tịch Bảo mê mẩn nhìn từ trên xuống dưới cặp sinh đôi cùng Long Phi Tịch đẹp trai bức người, rất đẹp trai a, đều là kiểu bá vương công đấy…

"Phải đi xã giao một chút, em và mẹ ngoan ngoãn ở nhà, chúng ta rất nhanh sẽ trở về." Long Tịch Hiên sờ sờ đầu của cô, khẽ cười nói.

"Mẹ không đi sao?" Long Tịch Bảo không hiểu nhìn Long Phi Tịch, kỳ quái, ba Tịch không phải đi đâu cũng muốn mang mẹ Vũ theo sao?

"Đúng vậy, tại sao anh chưa báo cáo cho em biết hả?" Phượng Vũ Mặc cũng không hiểu nhìn ông xã của mình, có chút nghi ngờ.

"Chỗ đó đông người, hỗn loạn, em đừng đi." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.

"Mấy người cứ như vậy mà bỏ lại em với Bảo Bảo ở nhà sao, chính mình đi ra ngoài phóng khoáng à? Chẳng lẽ em với Bảo Bảo không thể gặp người sao? Làm ba người mất mặt sao? Hay là ba người còn có mục đích khác? Cũng đúng nha… cái loại chỗ xã giao đó, diễm ngộ đặc biệt nhiều nha..." Phượng Vũ Mặc không thuận theo quệt miệng, chua loét nhìn bọn họ.

"Đừng nói lung tung, ở nhà chờ anh trở lại." Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, dẫn đầu đi ra ngoài.

Long Tịch Bảo nhìn cặp sinh đôi, không nói lời nào.

"Đừng nghe mẹ nói lung tung, nơi đông người không khí không tốt, tụi anh cũng là đi một chút rồi sẽ về ngay, nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà, lúc anh về sẽ mua cho em ‘Mạn Châu Sa Hoa’ mà em thích nhất, chúng ta đi đây." Long Tịch Hiên dịu dàng sờ sờ mái tóc dài của cô, hôn một cái lên trán của cô, không cho cô thời gian phát biểu ý kiến, xoay người đi theo sau lưng Long Phi Tịch.

"Ngoan ngoãn một chút, đừng để anh phát hiện em lại đọc mấy loại sách lung tung, nếu không sẽ xử lý em." Long Tịch Bác hôn một cái lên trán của cô, đi ra khỏi cửa.

Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc tức giận nhìn bóng lưng anh tuấn của bọn họ, liếc nhau một cái, một nụ cười giống như ác ma không hẹn mà cùng hiện lên trên miệng của hai người…

"Mẹ Vũ, như thế nào đây?"

"Con cứ nói đi? Bảo bối?"

"Theo sau, con còn chưa có chơi trò chơi theo dõi đấy."

"Hì hì, con quá lạc hậu rồi, để mẹ dạy con một chút, theo dõi cũng là một môn học vấn a."

"Vậy đi thôi, chậm chút nữa sẽ không kịp rồi."

"Đừng nóng vội, chúng ta phải trang điểm một chút, không thể làm cho bọn họ mất thể diện được…."

"Nhưng chúng ta lại không biết đích đến của bọn họ ở đâu, hiện tại không đuổi theo, chờ ăn diện xong rồi… ngay cả bóng dáng của bọn họ cũng không có, chúng ta làm sao mà tìm ra bọn họ ?"

"Oa ha ha ha, trên xe ba Tịch của con có máy theo dõi mẹ bí mật chế tạo, con cứ yên tâm đi."

Long Tịch Bảo ngẩn người, nhìn Phượng Vũ Mặc dương dương đắc ý, cô nói cặp sinh đôi sao lại thích gắn máy theo dõi lên người ta như vậy, xem ra là di truyền a…

"Đừng sùng bái mẹ, con còn phải học nhiều, đi thôi." Phượng Vũ Mặc vui vẻ kéo tay Long Tịch Bảo đang sững sờ, chạy về hướng phòng quần áo khổng lồ của Long gia…
Bình Luận (0)
Comment