Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 138

Bày biện lộng lẫy, các thiết bị lắp đặt xa hoa, thức ăn ngon đẹp đẽ, mỹ nữ hoa lệ lệ… Cảnh tượng như vậy đơn giản là nói cho người đời, nơi này là nơi xã giao giao tiếp của đám đàn ông, nơi phụ nữ tranh nhau khoe sắc. Đồ trang trí trên trần nhà, chùm đèn khổng lồ bằng thủy tinh xoay tròn phát ra vầng sáng lóng lánh mê người, bao phủ lên những người phụ nữ với lễ phục và trang sức lộng lẫy, cảnh tượng ăn uống linh đình….

"Ôi chao, đây không phải là tổng giám đốc Long của tập đoàn Long Vũ ư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Một người đàn ông dáng dấp bình thường, âm thanh vang dội kinh ngạc đi về phía Long Phi Tịch cùng cặp sinh đôi mới vừa ký tên đi vào, người chưa tới tiếng đã tới trước.

"Ông là?" Long Phi Tịch không hiểu nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, không nhớ rõ mình và ông ta đã từng quen biết.

"Ha ha, tiểu đệ họ Tiền, Tiền Bảo Sư, ngài không nhận ra tôi là bình thường, tôi làm ăn nhỏ, so với ngài quả thật chính là khác nhau một trời một vực, không đáng được nhắc tới, nhưng tôi lại là người hâm mộ ngài a, rất vinh hạnh nhìn thấy ngài, hai vị này chính là hai con trai của ngài đi, thật là khí chất bất phàm, phong phạm Đế Vương a." Người kia hết sức phát huy sở trường ‘vuốt mông ngựa’ nói lời khen, hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng tốt với bọn họ.

Cặp sinh đôi vẻ mặt không chút thay đổi nhìn ông ta, rồi lại bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng của nhân vật chính hôm nay.

"Tiền tiên sinh, cám ơn ông khích lệ, hẹn gặp lại." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói, lướt qua người hắn trực tiếp đi về phía trước.

Tiền Bảo Sư cười xấu hổ, mang theo bạn gái trang điểm lòe loẹt đi về phía một thương nhân xứ Đài, đoán chừng tối nay, từ khi yến hội bắt đầu đến khi kết thúc, ông ta cũng sẽ vòng đi vòng lại làm chuyện này… chuyện này… chính là bi ai của một người đàn ông không có bản lĩnh, trừ a dua nịnh hót, nịnh nọt, những thứ khác cái gì cũng không biết…

Bởi vì tài lực cùng thế lực của Long Vũ, Long Phi Tịch và cặp sinh đôi vừa xuất hiện ở chỗ này, liền không ngừng có người tới trò chuyện với bọn họ, khiến cho bọn họ ứng phó không nổi, lại không thể đuổi người quá mức rõ ràng, chỉ có thể dằn lại tính tình nghe những cái được gọi là các công ty gia đình nói mấy lời nịnh nọt… hội trường lớn như vậy, Doãn Thiên rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng lẽ phải đợi đến khi hắn ra đọc diễn văn?

Không biết đã qua bao lâu, đám người bắt đầu xôn xao…

"Oa, thật là hai người phụ nữ xinh đẹp, là thiên kim nhà nào vậy?"

"Mau nhìn mau nhìn, cái cô bé tóc dài kia, thật là xinh đẹp."

"Cô gái tóc xoăn kia cũng rất xinh đẹp, là chị em sao?"

"Là bạn gái của ai à?"

Trong đám người không ngừng truyền đến tiếng thán phục, hơn nữa đều là âm thanh của đàn ông…

Long Phi Tịch cùng cặp sinh đôi nhân lúc đám người bị mỹ nữ hấp dẫn, vội vàng tránh đi, đi tới một góc phòng, bọn họ không có hứng thú với mỹ nữ, chỉ muốn biết Doãn Thiên đang ở đâu. Cặp sinh đôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Doãn Thiên trong đám người, nhưng Doãn Thiên không thấy, lại thấy được hai bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn… Hai người phụ nữ chết tiệt này!

Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc tự nhiên ưu nhã đi trong hội trường hoa hoa lệ lệ, dù sao cũng xuất thân danh môn, khí chất thanh lệ thoát tục do trời sinh, kết hợp với khuôn mặt kiều mỵ rung động lòng người, vóc người hoàn mỹ, muốn không trở thành tiêu điểm của mọi người cũng khó, huống chi họ còn cố ý ăn mặc trang điểm một phen.

Long Tịch Bảo từ lúc đi vào bắt đầu không thích không khí nơi này, thoạt nhìn dường như rất hòa hợp vui vẻ, thật ra mỗi người đều mang theo một cái mặt nạ, cười giả tạo thành cái dạng kia cũng là một loại trình độ a, cũng không sợ da mặt bị rút gân a… Nơi này chơi không vui chút nào cả, sớm biết đã không tới, anh Bác với anh Hiên ở đâu chứ? Sẽ không bị hồ ly tinh quyến rũ chứ…

Doãn Thiên ngơ ngác nhìn nơi đang tập trung ánh mắt của mọi người, Bảo Nhi… Cô ấy tại sao lại ở chỗ này…Một bộ lễ phục tơ lụa màu trắng bạc lộ vai được thiết kế bó sát người, đem vóc người mỹ lệ của cô phác họa nên hình dáng hoàn mỹ nhất, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên, vòng eo mảnh mai thon thả, cặp mông tròn trịa, thiết kế kiểu dây đan chéo sau lưng càng làm cho tấm lưng trắng nõn của cô như ẩn như hiện ở trước mắt mọi người… Mái tóc thẳng màu đen mềm mại từ trước đến giờ tối nay lại được uốn thành những lọn tóc to mê người quyến rũ, chính lúc này ngoan ngoãn nằm ở trước ngực của cô, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhạt làm cho cô trông càng thêm ngọt ngào động lòng người, mà trên trán biểu tượng hình ngọn lửa lại hết sức đẹp mắt hấp dẫn, lấy một loại tư thái làm cho người ta muốn sa vào kiêu ngạo thể hiện sức quyến rũ của nó với mọi người, cô… đã đẹp đến mức làm cho người ta không cách nào hình dung rồi, thuần khiết và mê hoặc, ngọt ngào và quyến rũ, tất cả đều tìm được ở trên người của cô, không chút nào xung đột, ngược lại bổ trợ lẫn nhau.

Long Tịch Bảo có chút sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của cặp sinh đôi, tuy nhiên cô lại tình cờ gặp phải một đôi mắt phượng tà mị… anh Thiên? ! Long Tịch Bảo lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền đáng yêu khiến ‘người xem’ bên cạnh cũng hít vào một hơi, nụ cười thật đáng yêu, cô gái thật mê người a.

"Anh Thiên!" Người nào đó hưng phấn hô to, dọa Phượng Vũ Mặc bên cạnh giật nảy mình.

Long Tịch Bảo vui vẻ nắm váy dài lên, liền chạy về hướng Doãn Thiên… Phượng Vũ Mặc còn chưa kịp phản ứng, cục cưng bên cạnh đã ở rất xa phía trước rồi. . . . . . Đây là thế nào a…

Doãn Thiên bị nụ cười ngọt ngào của cô làm ngây người, đã bao lâu… nụ cười như vậy vẫn xuất hiện trong giấc mộng của hắn, nhưng bây giờ… là chân thật sao? Cô không hận hắn sao? Tha thứ cho hắn rồi sao?

Long Tịch Bảo hưng phấn chạy, lúc sắp đến bên cạnh Doãn Thiên, có người duỗi một cái chân ra ngoài… rất cẩu huyết… Long Tịch Bảo bị vấp… nhưng không ngã xuống.

Doãn Thiên ôm Long Tịch Bảo, mắt phượng lạnh lẽo bắn về phía chủ nhân của cái chân kia : "Cút ra ngoài."

Chủ nhân của cái chân kia sửng sốt một chút, trong ánh mắt của khiển trách mọi người, chán nản đi ra ngoài, không cần phải nói, đó chính là một phụ nữ.

Long Tịch Bảo sợ hết hồn dựa vào trong ngực Doãn Thiên, thở ra một hơi, ngẩng đầu cười ngọt ngào meo meo nói : "Nguy hiểm thật a, anh không tiếp được em… em sẽ phải làm trò cười nha."

Doãn Thiên ôm cô, không nỡ buông tay, tham lam ngắm nhìn cô, gương mặt này, làm cho hắn nhớ thương, người này, làm cho hắn thần hồn điên đảo…"Bảo Nhi.."

"Anh Thiên, gần đây có khỏe không? Có đụng phải diễm ngộ hay không a ?" Long Tịch Bảo dịu dàng cười, nói một câu cô đã từng nói với hắn, khi đó… Hắn và cô vẫn là bạn bè, hiện tại… hắn vẫn như cũ là bạn của cô… cô… tha thứ cho hắn rồi, không hề trách hắn nữa rồi…
Bình Luận (0)
Comment