Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 172

Đây là đâu? Long Tịch Bảo nghi hoặc nhìn một mảnh trắng xóa trước mắt, chỉ có thể bước đi không có mục đích, đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một vài bức họa, trong những bức họa ấy tất cả mọi người đều mặc đồ cổ trang hoa lệ… Mà kỳ quái nhất chính là những người đó đều là người thân thiết nhất của cô, những khuôn mặt quen thuộc nhất, bao gồm chính cô… Cô muốn tiến lên, lại bị một bức bình phong vô hình ngăn cách… Đây là có chuyện gì xảy ra?

"Yên nhi… Yên nhi" Một hồi âm thanh dễ nghe truyền đến.

Long Tịch Bảo không khỏi nhìn chung quanh, ý muốn tìm ra ‘vật phát ra âm thanh’…

"Yên nhi, đừng nhìn nữa, người em gọi chính là chị." Thanh âm dễ nghe nói tiếp.

Long Tịch Bảo sợ hết hồn, khẩn trương nhìn bốn phía, ngập ngừng nói: "Cô… cô đang gọi tôi sao?"

"Đúng vậy a." Thanh âm dễ nghe khẽ cười đáp lại.

"Cô… cô ở đâu?" Long Tịch Bảo nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nhìn bốn phía, đây là xảy ra chuyện gì a, sẽ không gặp phải ma chứ…

"Em ở đây."

Sau câu trả lời này, Long Tịch Bảo cảm thấy có người vỗ vào lưng của cô, chỉ thấy cô giống như bị điện giật nhảy ra, xoay người lại nhìn về phía người tới… Trời ạ. . . . . . mỹ nữ nha… Thật xinh đẹp a, "Cô… cô là ai?"

"Yên nhi, chị mặc kệ em là ai, chị nhìn kỹ những thứ này một chút đi." Cô gái tóc nâu cười khẽ dùng ngón tay thon dài chỉ hướng phía trước, không biết làm một động tác tay gì đó, bên trong giống như đang chiếu phim, xuất hiện người và cảnh tượng…

Long Tịch Bảo nghi ngờ nhìn về phía trước, càng xem càng nghi hoặc càng xem càng không hiểu… Đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái tóc nâu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cô là ai? Tại sao lại gọi tôi là Yên nhi? Những bức họa này rốt cuộc là như thế nào?"

"Chị kiếp trước tên là Thượng Quan Yên, cho nên em gọi chị là Yên nhi, những bức họa này là trí nhớ của kiếp trước của chị, chờ chị xem thật kỹ xong, em sẽ giải thích với chị tất cả mọi chuyện." Cô gái tóc nâu cười khẽ mà nói.

Long Tịch Bảo ngẩn người, nhưng vẫn nghe theo lời của người này, dời ánh mắt về trên những hình ảnh…

Chỉ thấy nét mặt của người nào đó không ngừng thay đổi theo những hình ảnh kia… Không biết qua bao lâu, hình ảnh biến mất, mà người nào đó đã lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt vô cùng đau đớn, cô chưa kịp từ trong đau buồn phục hồi lại, hình ảnh đột nhiên thoáng qua một ánh sáng trắng lóa, một hồi tiếng thắng xe chói tai vang lên, một bóng dáng màu trắng ngã xuống mặt đất, màu đỏ máu tươi nhộm đỏ chiếc váy trắng tinh của cô… Đúng rồi… cô xảy ra tai nạn xe cộ… như vậy không phải đại biểu…

"Yên nhi, hiện tại em có thể nói cho chị biết, em là ai." Cô gái tóc nâu cười khẽ thay cô lau sạch nước mắt, xoay người, chuyện kỳ dị xảy ra…

Long Tịch Bảo nhìn động vật nhỏ lông màu nâu trên mặt đất, không dám tin trừng mắt nhìn, đây là… Ly Ly của cô… sủng vật kiếp trước của cô? Hạ người xuống, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhỏ giọng hỏi: "Em là Ly Ly? Vậy Hồ Hồ đâu?"

Tiểu hồ ly trên mặt đất vô cùng thân mật liếm liếm ngón tay của cô, nhỏ giọng nói: "Thật ra em và Hồ Hồ vẫn luôn là hồ yêu, chỉ là kiếp trước chị vẫn không biết, kiếp trước là chị đã cứu chúng em, cho nên chị chính là ân nhân của chúng em, chính là chủ nhân của chúng em, sau khi chị chết, em cùng Hồ Hồ liền quyết định, làm cho Đông Phương Hi (Long Phi Tịch) xuyên qua đến một thời không khác, sau đó làm cho tất cả mọi người đều chuyển kiếp đến cùng thời không này, hi vọng có thể thay đổi ý trời… Bởi vì nguyên nhân tiêu hao pháp lực, em phải ở lại thời cổ đại, bảo vệ hồi ức của chị, mà Hồ Hồ sống nhờ trong cơ thể của chị, âm thầm sắp xếp cho chị và cặp sinh đôi gặp nhau… chỉ là không ngờ…"

"Như vậy hiện tại chị không phải đã chết? Vậy Hồ Hồ đâu?" Long Tịch Bảo chảy nước mắt, nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu hồ ly dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Chị không chết… người chết là Hồ Hồ."

"Cái gì?" Long Tịch Bảo trợn to đôi mắt đẫm lệ, kinh hô lên.

"Nguyên thần của Hồ Hồ đã thay chị ứng phó với kiếp này, vốn là kiếp này chị đã bị định trước vẫn phải vì Vu Vân Thương mà chết, nhưng là Hồ Hồ…" Ly Ly nhìn cô, ánh mắt tròn xoe của nó nháy cũng không nháy một cái.

"Hồ Hồ… Chị không muốn… chị không muốn như vậy… chị không muốn như vậy." Long Tịch Bảo khổ sở lấy tay phủ lên vị trí trái tim của mình, lớn tiếng kêu gào.

Tiểu hồ ly dùng đầu cọ cọ vào chân của cô, nhẹ giọng nói: "Yên nhi, chị đừng khóc, hãy nghe em nói hết…"

Long Tịch Bảo nhìn nó một chút, nức nở rầu rĩ lau nước mắt.

"Yên nhi, chị nghe này, năng lực của em cũng không còn nhiều nữa, em hiện tại không có cách nào giải thích với chị nhiều như vậy, đây là trí nhớ kiếp trước của chị, em trước tiên chuyển nó vào trong thân thể của chị." Tiểu hồ ly vừa nói vừa biến trở về hình người, ngón tay nhỏ nhắn vừa nhấc, một ánh sáng màu đỏ bắn vào nơi tim của Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo cảm thấy một hồi nóng rực, nhưng rất nhanh liền biến mất…

Biến thành hình người, Ly Ly đột nhiên xụi lơ trên mặt đất, Long Tịch Bảo đỡ cô dậy, trong đôi mắt đẹp một mảnh bi thương: "Ly Ly, là chị đã hại các em, là chị…"

"Yên nhi, đừng khóc, chúng ta sẽ còn gặp lại… Tin tưởng em… Chúng ta…" Ly Ly yếu ớt nói, còn chưa nói hết, một luồng sáng trắng hiện lên, chói lóa khiến Long Tịch Bảo nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì đã không còn bóng dáng của Ly Ly nữa…

Cô chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau nhói, tê liệt ngã xuống trên mặt đất…
Bình Luận (0)
Comment