Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 173

Trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo

Trên giường lớn, một cô gái sắc mặt tái nhợt đang nằm, cô nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, lông mi thật dài in xuống cái bóng như cánh bướm ở trên gương mặt tái nhợt của cô, cái mũi khéo léo cao thẳng, đôi môi trái tim màu hồng, cho dù giờ phút này đang ngủ say, nhưng có thể thấy được, cô có dung mạo không tầm thường. Hai bên người của cô gái có hai người đàn ông đang chăm sóc cô, diện mạo giống nhau như đúc, vừa nhìn liền biết bọn họ là sinh đôi, giờ phút này, bọn họ đang kiên nhẫn xoa bóp tay chân cho cô, mỗi một hành động đều rất cẩn thận, sợ làm cô đau. Mà đứng bên cạnh bọn họ là hai người đàn ông và hai người phụ nữ, trong mắt tất cả đều là sự thương yêu đối với cô gái trên giường… một tháng rồi, tại sao còn chưa tỉnh… tiếp tục như vậy, bọn họ cũng sắp không chịu nổi nữa.

Long Tịch Bác không phân rõ trong lòng mình có cảm giác gì, trong một tháng này giác quan của anh tựa như đã chết lặng, chỉ biết anh muốn trông nom cô, ở bên cạnh cô, chờ cô, cô nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định.

Long Tịch Hiên vẻ mặt nghiêm túc xoa bóp huyệt vị trên người cô, làm một tháng tới nay, mỗi ngày đều lặp lại mấy động tác này, Bảo Bảo, em tại sao còn chưa tỉnh? Đừng ham chơi nữa… Mau tỉnh lại đi, mọi người sắp không chịu được nữa.

Đột nhiên, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, không dám tin nhìn về phía khuôn mặt của Long Tịch Bảo… Là cảm giác sai sao? Mới vừa rồi tay của cô động đậy sao?

Qua một lát…"Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đi." Long Tịch Bác thét lên, trong giọng nói là sự vui sướng đã rất lâu chưa xuất hiện.

Nghe vậy, Long Phi Tịch đi ra ngoài, Phượng Vũ Mặc cùng Tiêu Lộ Trúc chạy đến trước giường, nhìn Long Tịch Bảo đang nhíu mày, hưng phấn ôm nhau, tỉnh rồi, rốt cuộc đã tỉnh rồi…

"Ly Ly…" Long Tịch Bảo cau mày, từ đôi mặt đang nhắm chặt chảy xuống hai giọt nước mắt, giống như đang nằm mơ, hoặc như đang nói một mình…

"Bảo Bảo, Bảo Bảo em mở mắt đi, là anh, là anh Hiên đây." Long Tịch Hiên vỗ nhẹ gương mặt của cô, trong giọng nói mang theo sốt ruột và cả vui sướng, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.

Long Tịch Bảo đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy… Kết quả, bi kịch cứ như vậy xảy ra…‘bốp’ một tiếng, cái trán của cô đụng phải cái trán của cặp sinh đôi…

"A…" Âm tiết giống nhau, người lên tiếng khác nhau…

Trong phòng vốn tĩnh mịch, bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. . . . . .

Long Tịch Hiên: "Bảo Bảo, em không sao chứ?"

Long Tịch Bác: "Tịch Nhi, đụng đầu có đau không?"

Phượng Vũ Mặc: "Bảo bối, con rốt cuộc tỉnh rồi, mẹ cũng sắp vội muốn chết rồi."

Tiêu Lộ Trúc: "Bảo Bảo, cám ơn trời đất, hu hu…, con không sao."

Nam Cung Viễn: "Nhóc con, con hù chết chúng ta."

Mỗi người đều vây bên giường cô, anh một câu tôi một câu kể ra lo lắng cùng bất an của mình, Long Tịch Bảo xoa cái trán, nhìn chung quanh một chút, đột nhiên khóc… Khóc lớn tiếng hết sức, giống như bị uất ức gì rất lớn… "Ly Ly, em ở đâu a, em đừng đi mà… Ly Ly. . . . . ."

Vừa khóc liền dọa mọi người sợ, không hiểu có chuyện gì xảy ra, lại càng không hiểu Ly Ly trong miệng cô là ai…

Lúc này, Long Phi Tịch dẫn bác sĩ tiến vào, nghe tiếng khóc vang dội kia, không khỏi nhíu mày kiếm, đứa nhỏ này… ngủ lâu như vậy, khí lực còn dồi dào như vậy…

Long Tịch Bảo tự nhiên khóc, bất luận người nào khuyên, cũng khuyên không được…

Long Phi Tịch ra hiệu cho bác sĩ đến kiểm tra, bác sĩ kinh nghiệm đi tới, lấy khăn giấy lau đi nước mắt của cô, lật xem một lượt đôi mắt của cô, lại nghe nhịp tim của cô, đo huyết áp của cô, mà cô cũng rất phối hợp, chỉ là vẫn đang khóc…

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ chậm rãi nói: "Thiên kim nhà ngài đã không còn đáng ngại, chú ý điều dưỡng là được…" Nói xong, phát hiện tất cả mọi người vẻ mặt đều mê mang… Bất đắc dĩ nhìn cô gái đáng yêu đang khóc đến đang hăng say kia, có lầm hay không a, khóc lớn tiếng như vậy, ngay cả âm thanh của ông cũng áp đảo mất…

Long Tịch Bảo oa oa khóc lớn, khàn giọng kiệt lực, dường như muốn đem toàn bộ hơi sức khóc cho hết.

"Chúng ta đi ra ngoài nói." Long Phi Tịch chỉ chỉ cửa.

Bác sĩ nhấc lên thùng dụng cụ đi theo phía sau ông ra ngoài.

"Đừng khóc, Bảo Bảo, rốt cuộc làm sao vậy?" Long Tịch Hiên có chút luống cuống nói, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc thành bộ dáng này. . . . . .

Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, không nói lời nào, tiếp tục khóc . . . . . .

"Nhóc con, đừng khóc, sao thế? Nói chuyện với con đó?" Nam Cung Viễn nhíu mày rậm, khuôn mặt đẹp trai giờ phút này nhăn thành một đám…

"Bảo bối à, không phải mới vừa rồi bị đụng đau chứ, mẹ xem một chút a! Cũng sưng lên rồi, không khóc… không khóc nữa nha." Phượng Vũ Mặc nhìn cục u sưng to trên trán cô một chút, nhẹ giọng trấn an.

"Bảo Bảo, con làm sao vậy, nói cho mẹ Trúc nghe, đừng khóc nữa." Tiêu Lộ Trúc kéo tay của cô, thay cô lau đi nước mắt cuồn cuộn không dứt.

"Long Tịch Bảo, anh cảnh cáo em, đừng khóc nữa, có nghe thấy không." Long Tịch Bác cau mày, cầm khăn giấy lau mũi cho cô, nhỏ giọng nói.

Cứ như vậy, mọi người anh một câu tôi một câu nhẹ nhàng dụ dỗ trấn an, uy hiếp dỗ dành… Rốt cuộc khiến tiếng khóc vang dội của người nào đó biến thành ríu rít nức nở. . . . . .

Long Phi Tịch đi vào, nhìn cô một chút, nhỏ giọng hỏi: "Bảo Bảo, có nhận ra chúng ta không?"

Long Tịch Bảo nhìn ông, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Hi bá bá", sau khi nói xong nhìn về phía Phượng Vũ Mặc, "Nhan nương nương" nhìn tiếp cặp sinh đôi: "Tuyệt ca ca, Trần ca ca." sau đó nhìn về phía Nam Cung Viễn cùng Tiêu Lộ Trúc: "Phụ hoàng, mẫu hậu."

Nghe vậy, mọi người sững sờ ngay tại chỗ, Phượng Vũ Mặc nóng nảy nước mắt cũng sắp muốn chảy ra, nắm bàn tay nhỏ bé của cô nhỏ giọng nói: "Con đang nói gì a, ta là mẹ Vũ mà." Bảo bối đáng thương của bà, không phải là bị tông xe hỏng đầu óc rồi chứ…

Long Tịch Bảo nhìn cô một chút, không lên tiếng, vỗ vỗ đầu mình, cảm giác một trận chóng mặt hoa mắt.

Tiêu Lộ Trúc bắt được tay của cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng vỗ, Bảo Bảo, con mới vừa tỉnh, đầu óc còn chưa rõ ràng lắm, có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì hay không?"

Long Tịch Bảo lắc đầu một cái… dựa vào trong ngực của bà, lẩm bẩm: "Mẹ, Yên nhi không thoải mái…"

Một câu nói, khiến Long Phi Tịch cùng cặp sinh đôi trợn to hai mắt, Nam Cung Viễn biết rõ mọi chuyện cũng nhíu mày rậm, đây là chuyện gì xảy ra vậy…

Chuyện kế tiếp có thể nói là rất hỗn loạn… vô cùng hỗn loạn… hôm nay nhà họ Long trải qua một ngày hỗn loạn nhất, nhưng trong hỗn loạn đều mang theo dịu dàng cảm động lòng người, tràn đầy tư vị tình yêu cùng tình thân… Ấm áp, nóng ấm…Hạnh phúc. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment