Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 100

Bữa tối kết thúc.

Cô gái vừa rồi còn nhăn mặt kêu “Không ăn nổi một miếng nữa” giờ lại ôm một trái dừa lớn, cắm ống hút thưởng thức.

Họ quay về nhà, không đi con đường gỗ ven biển ban nãy mà đi sát bờ biển.

Ban đêm, gió biển dịu dàng thổi mang theo một chút mát mẻ và vị mặn.

Dưới ánh trăng, sóng biển vỗ nhẹ nhàng, ánh lên sắc bạc lung linh, tạo nên từng lớp bọt nước đập vào bãi cát.

An Văn đi chân trần, Cố Tranh cầm trên tay đôi dép sandal buộc dây màu vàng kim của cô.

Cô ôm trái dừa, vừa đùa giỡn đuổi theo những con sóng, vừa la hét khi sóng cuộn ngược lại, vội vàng chạy tránh.

Một lúc sau cô ngồi xổm trên bãi cát, miệng ngậm ống hút, thong thả quan sát hai chú ốc mượn hồn nhỏ.

Quan sát được khoảng năm phút, cô bị Cố Tranh bế bổng lên, bước nhanh về phía trước.

Cú bế bất ngờ này làm cô không kịp phản ứng.

An Văn có điểm đáng yêu của riêng mình.

Ví dụ như lúc này, cô sợ đến mức hoảng hốt, nhưng thay vì ôm người thì cô lại ôm chặt lấy trái dừa trong tay.

Cô rút ống hút khỏi miệng, hờn dỗi:
“Anh làm gì thế?”

“Có gì đáng xem đâu?” anh hỏi.

An Văn ngừng lại hai giây, ôm trái dừa đập nhẹ vào ngực anh, không khách sáo:
“Cố Tranh, anh bây giờ thật độc đoán! Em ăn uống cũng phải quản, xem ốc mượn hồn cũng bị quản! Anh nghĩ một chiếc nhẫn là đủ để trói buộc em sao?”

Anh cúi mắt nhìn cô, điềm nhiên thoải mái:
“Em còn muốn gì nữa?”

Ánh mắt bình thản đó như thể chỉ cần cô nói, anh sẽ đáp ứng.

An Văn bị ngọt ngào làm nghẹn lời, vừa cười mím môi lại cố giữ vẻ nghiêm túc.

Cô nhướng mày, cố gắng giành lại thế chủ động, kéo dài giọng:
“Cố tổng, em nhớ anh từng nói với phóng viên rằng,An tiểu thư hiện tại tập trung vào việc học, chưa tính đến chuyện kết hôn mà?”

Cô cười rạng rỡ, giơ tay lên, ngón tay khéo léo vẽ những đường cong:
“Sao giờ lại cầu hôn vậy?”

Dưới ánh trăng, viên kim cương trên tay cô lấp lánh như sao.

Cố Tranh dừng bước, ánh mắt rơi xuống, chậm rãi lướt qua khuôn mặt cô:
“Em nói xem?”

Hiếm khi anh nhìn cô một cách trực diện như thế.

Ánh mắt sâu thẳm, khơi gợi lòng người, khiến người ta mơ màng.

An Văn cảm giác tim mình như bị siết lại từng chút, nụ cười trên môi từ từ thu lại, cuối cùng cắn nhẹ môi.

Anh khẽ nhếch môi cười, cúi đầu hôn cô.

Khi về đến nhà vẫn chưa đến chín giờ.

Sớm như vậy, An Văn không định đi ngủ.

Cô vào phòng tắm, cởi chiếc váy bị sóng biển làm ướt phần đuôi, rửa chân đơn giản rồi thay quần áo khô ráo.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách Mỹ, sàn lát gạch giả gỗ màu nâu sẫm, tường sơn màu kem kết hợp với đường phào thạch cao tinh tế, nội thất đồng bộ màu gỗ óc chó đen.

Căn phòng dường như tỏa ra hương vị của cà phê latte sô-cô-la.

An Văn rất thích.

Căn phòng có một cửa sổ hình vòm, bên cạnh đặt một bàn trà tròn nhỏ.

Ngồi bên cửa sổ, có thể nghe rõ tiếng sóng biển từng đợt vỗ vào bờ.

An Văn lấy laptop ra, mở lên và ngồi xuống.

Phải nói, làm bài tập trong tiếng sóng biển tạo ra một cảm giác rất đặc biệt.

Cố Tranh tắm xong trong một phòng khác, quay về phòng liền thấy một cảnh tượng quyến rũ.

An Văn búi tóc củ hành, để lộ đường nét cổ duyên dáng.

Cô ngồi bên cửa sổ, trên người là chiếc váy lụa trắng dài rộng cổ yếm, phần đuôi váy phủ xuống che chân, xếp thành từng lớp trên sàn.

Bên ngoài cửa sổ, bóng cây lay động mờ ảo.

Cô như một nhân vật bước ra từ bức tranh.

An Văn chăm chú nhìn màn hình laptop, tập trung cao độ, những ngón tay gõ bàn phím lạch cạch không ngừng.

Cố Tranh lấy lại tinh thần, bước vài bước đến gần, tay phải chống lên lưng ghế, hơi cúi người:
“Em đang làm gì thế?”

“Bài tập chứ còn gì nữa,” An Văn đáp lại qua loa, “Bài báo cáo cuối kỳ môn này chiếm 50% điểm tổng kết.”

Cố Tranh liếc nhìn màn hình máy tính:
“Làm đến đâu rồi?”

“Đến đây.” Lời đáp vẫn hời hợt.

Cố Tranh nhướng mày:
“Còn làm bao lâu nữa?”

Ngón tay An Văn đang gõ bàn phím bỗng khựng lại, cô chỉ vào mục lục, nghiêng đầu, giọng đầy vẻ đáng thương:
“Dù sao hôm nay cũng không làm xong được! Em định làm đến đây thôi, phần còn lại để mai làm tiếp!”

Cố Tranh nhìn màn hình, bỗng cúi người, cánh tay vòng qua người An Văn, cầm lấy chuột di chuyển.

Anh đọc lướt qua rất nhanh rồi đặt chuột xuống, bóp nhẹ vai cô:
“Làm tiếp đi.”

Anh không làm phiền cô, tranh thủ thời gian xử lý email.

Nửa tiếng sau, Cố Tranh nhìn sang cửa sổ, thấy An Văn vẫn chưa xong.

Anh đứng dậy uống vài ngụm nước rồi hỏi cô có muốn uống không.

Cô lắc đầu, tập trung đến mức không buồn trả lời.

Thêm hai mươi phút nữa, Cố Tranh bước đến trước mặt An Văn.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô, cô thuận thế đứng lên.

Anh dùng chân đẩy ghế ra, ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình, hỏi:
“Có chỗ nào gặp vấn đề à?”

An Văn cảm giác như được cứu tinh xuất hiện, liền rê chuột chỉ vào:
“Ở đây… ở đây… còn chỗ này… dữ liệu không khớp.”

Cố Tranh đặt tay lên tay cô, cùng thao tác chuột.

Do không đeo kính, anh tăng kích thước chữ lên một cỡ.

Anh đọc từ trên xuống khoảng năm phút, dùng con trỏ chuột chỉ vào một chỗ:
“Nghĩ ngược lại, từ đây thử suy luận ngược để tìm vấn đề.”

An Văn gật gù đáp “Ừm” một cách hờ hững, bán tín bán nghi làm theo.

Chỉ vài phút sau, cô đã tìm ra lỗi.

Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ rạng rỡ, không ngần ngại khen ngợi bạn trai:
“A Tranh, anh giỏi thật đấy!”

Tìm được lỗi xong, An Văn nhích người, định đứng dậy khỏi đùi Cố Tranh để anh rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay lập tức cô bị kéo lại.

Cánh tay anh siết lấy eo cô, kéo cô ngồi lại:
“Em làm đi, gặp vấn đề gì anh xem giúp.”

Với điều này, An Văn cầu còn không được, nhưng vẫn nghiêng đầu giả vờ hỏi:
“Em có nặng không?”

Anh nắm lấy cằm cô, hôn nhẹ:
“Không nặng.”

Hơn mười phút sau, An Văn hoàn thành “kế hoạch hôm nay”.

Cô lưu lại, nhấn chuột đóng cửa sổ, nhưng ngay lập tức, một bàn tay thon dài đã gập màn hình laptop xuống.

An Văn nghiêng đầu, hơi hoảng:
“Em còn chưa tắt máy—”

Chữ cuối cùng bị nuốt chửng bởi một nụ hôn sâu bất ngờ.

Nụ hôn này đầy mãnh liệt, cuốn lấy đến mức đầu lưỡi cô tê dại, từng bước lấn át như thể muốn chiếm trọn cô.

Trán An Văn lấm tấm mồ hôi nhưng rồi được làn gió biển mát lạnh thổi khô.

Cơ thể cô khẽ run.

Cố Tranh nhận ra, bèn rời môi cô.

Không biết từ lúc nào, cô đã ngồi nghiêng trên đùi anh.

Môi anh lướt qua má cô, rồi đến bên tai.

Hơi thở ấm áp, từng chút một lướt nhẹ qua rồi khẽ chạm vào đôi dái tai trắng mịn của cô, anh thì thầm đầy ám muội:
“Anh bế em đi tắm nhé?”

An Văn còn chưa định thần, hàng mi khẽ rung, bất giác gật đầu:
“Ừm.”

Những khoảnh khắc tình tứ như thế này không phải lần đầu.

Nhưng tối nay Cố Tranh có gì đó khác lạ.

Anh vội vã hơn thường ngày. Chưa kịp cởi áo cô, anh đã mở nước. Dưới dòng nước ấm ào ào, anh nâng khuôn mặt cô, chiếm lấy bờ môi ngọt ngào của cô.

Ngọt.

Thật sự rất ngọt.

Hương vị dừa.

Đến khi An Văn cảm thấy không thở nổi.

Dưới ánh đèn sáng, chiếc váy lụa mỏng ướt sũng, dính sát vào cơ thể, phô bày từng đường cong mờ ảo.

Đôi mắt anh sẫm màu, hơi thở không đều, nhưng dòng nước từ trên đầu trút xuống đã phần nào che giấu tất cả.

Anh đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc váy lụa ra khỏi người cô, để lộ làn da trắng mịn, mềm mại.

Một tay chống lên tường, tay còn lại nâng khuôn mặt cô, cúi xuống đặt những nụ hôn dịu dàng từ giữa chân mày, qua khóe mắt cô.

Rồi lại lần nữa, anh tìm đến đôi môi ngọt ngào đầy đặn của cô.

An Văn cảm thấy tối nay Cố Tranh có phần quá đáng, lúc đầu hôn sâu, giờ lại hôn thoáng qua.

Cứ mơn man hai cái, đến khi cô định đáp lại thì anh đã rời đi.

Cô bối rối mở mắt nhìn anh, anh lại cúi xuống hôn tiếp.

Hết lần này đến lần khác, cảm giác trong lòng cô như xây lên hàng ngàn tòa lâu đài tráng lệ, rồi ngay sau đó tất cả sụp đổ thành đống hoang tàn.

Anh dường như đang trêu chọc cô.

Cũng giống như đang dụ cô chủ động.

Trong chuyện này, tuy An Văn chưa phải cao thủ nhưng cô cũng không chịu ngồi yên.

Cô cởi áo anh, kiễng chân hôn lên yết hầu anh, ngón tay lướt qua cơ thể anh, theo đường nét mạnh mẽ của anh, hướng đến một mục tiêu rõ ràng.

Bất ngờ, cổ tay cô bị giữ lại.

Anh nắm lấy tay cô, kéo nhẹ, khiến cô áp sát vào anh hơn.

Cơ thể anh đã khó chịu, một bằng chứng rõ ràng đang chạm vào cô, nhưng anh lại ngăn bàn tay cô tiếp tục.

An Văn không hiểu.

Cô ngẩng đầu, chớp đi những giọt nước đọng trên hàng mi, nhìn anh.

Tóc, đầu mũi, và cằm anh đều đang nhỏ nước.

Những giọt nước rơi xuống ngực cô, vỡ tan thành những vụn nước nhỏ, rồi chảy dọc theo đường cong cơ thể cô.

Anh kéo tay cô lên, đặt lên môi mình, khẽ hôn đầu ngón tay cô, ánh mắt và lời nói đầy ẩn ý:
“Không cần phải như vậy.”

Ngay sau đó, cô bị anh bế ngang lên.

Bình Luận (0)
Comment