An Văn đến hòn đảo vào lúc 4 giờ chiều hôm đó.
Hòn đảo quanh năm là mùa hè, không có mùa đông. Trời quang mây tạnh, cảnh tượng hiện ra trước mắt giống như một bức tranh AI tuyệt đẹp.
Trên máy bay, An Văn đã thấy bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, những ngọn núi xanh nối tiếp, rừng đỏ yên tĩnh và làn nước biển trong suốt như pha lê tiếp nối với bãi cát trắng xóa…
Chuyến đi này An Văn vội đến mức chẳng chuẩn bị gì, thậm chí không mang theo đồ đạc cá nhân.
Xuống máy bay, cô không có va li hành lý nào.
Cô mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, quần jean bó sát và đôi ủng tuyết ngắn.
Trông trẻ trung, xinh đẹp, đậm chất sinh viên đại học.
Trên cổ tay cô khoác chiếc áo phao dáng dài, tay cầm một chiếc laptop siêu mỏng, khuỷu tay ôm bó hoa.
Chạy tới phía Cố Tranh, cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó:
“A Tranh, em nóng chết mất rồi.”
Khoảnh khắc đó, Cố Tranh nghĩ rằng “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”.
Tam Phong cũng thường thể hiện bộ dạng như vậy.
Anh xoa đầu cô, cầm lấy áo khoác ở khuỷu tay cô treo vào khuỷu tay mình, sau đó tiện tay nhận lấy laptop cô đang cầm.
An Văn nhìn theo đôi tay chu đáo của Cố Tranh.
Đôi tay ấy trắng trẻo, các khớp xương hơi đỏ, cầm thứ gì cũng đẹp.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Về nhà thay đồ đi, anh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em rồi.”
An Văn vui sướng, nghĩ thầm cô đã nói mà, chẳng cần lo lắng gì, tay không đến cũng không sao.
Cố Tranh còn định cầm hộ bó hoa nhưng cô từ chối.
Cô ôm chặt bó hoa, khoác tay anh đi về phía trước, nhấn mạnh:
“Đây là tấm lòng em mang đến từ ngàn dặm xa xôi.”
Nói xong, ánh mắt cô từ dưới lên trên quan sát anh.
Giày da bóng, quần tây đen vừa vặn, áo sơ mi trắng lịch sự, kính gọng vàng thanh mảnh…
Cô lắc tay anh, bất ngờ hỏi:
“A Tranh, anh có thể mặc áo sơ mi hoa không?”
Cố Tranh nhướn mày, có chút không hiểu.
Không có gì cần phải hiểu, An Văn làm nũng:
“Em chỉ đơn giản muốn xem thôi mà.”
Anh không nói gì, nở nụ cười nhẹ, dịu dàng xoa má cô, hỏi:
“Tối nay muốn ăn gì?”
An Văn mỉm cười, biết rõ anh đã đồng ý.
Cô trả lời câu hỏi của anh:
“Gì cũng được, em không kén ăn.”
Xe chạy dọc theo bờ biển.
An Văn hạ cửa kính xe, nắng rực rỡ, gió biển ẩm ướt, hoàn toàn khác biệt với Bắc Đô.
Cô hít một hơi thật sâu cảm nhận vị mặn của biển, đưa tay xoa xoa mũi.
Khi ông ngoại của Cố Tranh nhìn thấy An Văn đến, ông kéo mền định xuống giường.
An Văn sợ hãi, bước nhanh lên giữ ông lại:
“Ông ngoại, ông cứ nằm nghỉ đi, bác sĩ không phải bảo ông phải nằm nghỉ sao?”
Một tiếng “Ông ngoại” làm ông cụ vô cùng mãn nguyện.
Huống chi, An Văn vừa tặng hoa, vừa gọt trái cây, lại liên tục gọi “Ông ngoại” này “Ông ngoại” kia.
Ông cụ làm sao chịu nổi?
Con gái ông từ nhỏ đã tính tình trầm lặng, sau này lại trải qua biến cố lớn nên càng nhạy cảm, ít nói.
Ông sống một mình nhiều năm ở nơi du lịch này, mắt thấy những gia đình khác vui vẻ quây quần, làm sao không ghen tị với sự đông vui của họ?
Ông còn khăng khăng rằng tối nay phải cùng hai người ăn tối, và nói sẽ chuẩn bị những món ăn địa phương ngon nhất cho An Văn.
An Văn lo lắng cho sức khỏe của ông, khuyên nhủ:
“Ông ngoại, ông cứ nghỉ ngơi cho tốt, lần sau đến, con còn mong ông dẫn con ra biển nữa mà!”
Nhưng lần này những lời ngọt ngào của An Văn không có tác dụng.
Ông cụ chỉ vào chiếc xe lăn bên cạnh:
“Chỉ ngồi xe lăn đi ăn một bữa thì có làm sao? Hay là cháu coi thường bộ xương già này của ông?”
Thấy ông cụ kiên quyết và trông có vẻ rất khỏe khoắn, An Văn đành thuận theo:
“Được được, nghe theo ông ngoại hết!”
Cố Tranh nắm lấy vai An Văn, khẽ cúi gần cô:
“Em nóng quá rồi, đi thay đồ trước đi.”
An Văn vẫn mặc áo len, lại còn vừa rót nước, vừa chọn trái cây, khiến gò má đỏ bừng vì nóng.
Cô gật đầu, quay sang ông cụ:
“Ông ngoại, con đi thay đồ trước nhé.”
Ông cụ vẫy tay:
“Đi đi.”
Trang phục của An Văn là do Cố Tranh chuẩn bị.
Đó là một chiếc váy trắng thêu ren tinh xảo, tay áo phồng ngắn, phần eo xếp ly ôm sát, chân váy đuôi cá.
Đường cong thanh mảnh của cô được tôn lên một cách hoàn hảo, từng bước đi uyển chuyển như đóa hoa nở nhưng vẫn giữ được nét dễ thương và tràn đầy sức sống.
Chiếc váy đẹp là thế nhưng An Văn lại chưa hài lòng.
Cô nhớ lại trên đường về, thấy có người bày bán áo sơ mi hoa – loại trang phục mà ai trên đảo này cũng có một chiếc.
Cô nghĩ, đó mới là tinh thần của nơi đây.
Ngày mai, cô nhất định phải mua một cái, cô tự nhủ.
Sau khi thay đồ xong, An Văn bước ra khỏi phòng, vừa khéo trông thấy Cố Tranh từ hành lang phía đối diện đi tới.
Ánh mắt anh lướt qua cô từ đầu đến chân sau đó nở nụ cười nhẹ:
“Chúng ta đi ăn tối thôi.”
Anh nắm tay cô, dẫn xuống lầu.
Vừa đi hai người vừa trò chuyện, bước ra khỏi biệt thự.
An Văn bất chợt nhớ ra điều gì, níu tay anh lại:
“Ông ngoại đâu rồi?”
“Ông không đi nữa.” Anh đáp.
An Văn đoán rằng có lẽ ông cụ đã bị Cố Tranh thuyết phục, gật đầu nói:
“Vậy cũng tốt, ông nên nghỉ ngơi thêm.”
Lúc này mặt trời đã khuất dần dưới đường chân trời, nhuộm đỏ cả bầu trời.
An Văn lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi lại cảnh đẹp này.
Cô tò mò hỏi:
“Chúng ta ăn gì vậy?”
Cố Tranh đứng sau cô, ngắm nhìn khung cảnh lúc này:
“Nghe nói phía kia có một nhà hàng trên bãi biển.”
Sắp xếp này đúng sở thích của An Văn.
Cô cất điện thoại, khoác tay anh, xoay người bước đi, tà váy tung bay:
“Đi thôi, đi thôi!”
Biệt thự cách bãi biển không xa.
Ở đó có một hàng cây cọ kéo dài bất tận, dọc theo hàng cây là lối đi lát gỗ.
Khi bước lên có tiếng cọt kẹt vui tai.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời. Sóng biển từng lớp từng lớp xô bờ, không bao giờ ngừng nghỉ.
Đi một lúc An Văn dường như thấy được nhà hàng bãi biển mà Cố Tranh nhắc đến.
Nó còn đẹp hơn những gì cô tưởng tượng.
Đó là một sân khấu lớn, phía trên có một chiếc hộp đèn mô phỏng mặt trời lặn, bên cạnh là những dây đèn hình ngôi sao cong cong, phía dưới là những tầng tầng lớp lớp hoa được sắp đặt tinh tế.
An Văn chạy tới gần, đột nhiên ánh đèn dưới chân sáng rực.
Không!
Không chỉ có đèn dưới chân, mà xung quanh cũng bừng sáng!
Biển cả làm phông nền, biển hoa làm sân khấu.
Trước mắt cô, là một xứ sở mộng mơ như trong giấc mơ lãng mạn.
Xa xa, những chữ cái bằng đèn sáng rõ ràng.
— An Văn, will you marry me?
An Văn há hốc miệng, sững sờ vài giây rồi bất chợt xoay người.
Gió biển thổi tung mái tóc cô.
Giữa mái tóc rối bời, An Văn thấy Cố Tranh ôm một bó hoa từng bước một tiến lại gần cô.
An Văn đưa hai tay lên, đáng yêu che miệng mình lại, không thể làm gì khác ngoài phản ứng như vậy.
Cố Tranh đến gần, quỳ một chân xuống, lấy từ dưới bó hoa ra một chiếc hộp đưa lên cao.
Anh nhìn cô, dịu dàng nói:
“Điềm Điềm, em có đồng ý cùng anh bắt đầu một hành trình mới không?”
Đêm đó như một giấc mơ, tràn đầy sự dịu dàng và ngọt ngào.
An Văn hoàn toàn mất khả năng phản ứng, đứng ngây ra một lúc lâu.
Cố Tranh thì vẫn kiên nhẫn giữ chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt đầy tình cảm chờ đợi câu trả lời của cô.
Khi An Văn lấy lại được tinh thần, cô vẫn không thể nói gì, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Trong lúc ăn tối, An Văn mới nhớ đến việc ngắm kỹ chiếc nhẫn của mình.
Trên bàn gỗ, các món ăn bày biện phong phú, xen giữa là những bông hoa nhỏ và ánh đèn lung linh tạo nên một không khí ấm cúng.
An Văn giơ tay lên, viên kim cương phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đế nhẫn được thiết kế như một bông hoa đang nở kết hợp với những nhánh lá nổi tinh tế.
Giống như một bó hoa tươi thắm.
Sau này, An Văn mới biết chiếc nhẫn này có tên là “Nở hoa”.
Lúc đó, cô vẫn còn lâng lâng, chớp chớp đôi mắt to:
“A Tranh, vậy đây là cầu hôn đúng không?”
Sự đáng yêu của cô khiến Cố Tranh không nhịn được trêu chọc:
“Chẳng lẽ còn có câu trả lời nào khác sao?”
An Văn chu môi, không vui:
“Sao anh chẳng để lộ một chút nào, không sợ em bị bất ngờ sao?”
Về câu hỏi này, Cố Tranh không nói gì.
Ý định cầu hôn nảy sinh từ ngày anh trở về Thượng Hải.
Ban đầu anh định thực hiện ở Bắc Đô, mọi thứ đã được sắp xếp, nhưng cô lại bất ngờ đến đây, vì vậy…
Thực ra, cũng không phải là không có chút gợi ý nào.
Chỉ là gợi ý đó nằm ngay trên người anh.
Trước đó, khi cùng cô đi đến đây, anh nắm tay cô, lòng bàn tay đổ một chút mồ hôi nhưng cô dường như hoàn toàn không để ý.
Suy nghĩ dừng lại ở đây.
Cố Tranh hơi nhướng cằm, gắp thức ăn cho An Văn:
“Ăn đi, đừng để đói.”
An Văn không cảm thấy đói, cũng do buổi chiều đã ăn trái cây và uống hết một trái dừa.
Cô lắc đầu, muốn lấy điện thoại, giọng nói hời hợt:
“Em no rồi, no rồi.”
Cố Tranh nhanh tay hơn, lấy điện thoại của cô để bên cạnh ly rượu của mình, giọng điềm tĩnh:
“Tối nay em chưa ăn được bao nhiêu cả.”
Anh nhướng mày, kiên quyết:
“Ăn thêm một chút nữa.”
Phiền thật.
Quản nhiều chuyện quá.
Mới vừa đồng ý lời cầu hôn thôi mà.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
An Văn cúi đầu ăn vài miếng tượng trưng sau đó lại đặt nĩa xuống, đứng dậy, đi vòng qua bàn để lấy điện thoại.
Hành động “rõ ràng như ban ngày” này khiến Cố Tranh thở dài, nhưng anh nhanh chóng kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy eo thon của cô.
An Văn giãy giụa:
“Anh làm gì thế?”
Anh gắp xương cá ra, giọng nói trầm ổn:
“Sợ tối nay em đói.”