Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 102

An Văn tỉnh dậy lần nữa thì đã quá trưa.

Rõ ràng ngủ đủ giấc, nhưng ngay khoảnh khắc đặt chân xuống đất, cô vẫn cảm thấy cả người ê ẩm, đặc biệt là vùng thắt lưng.

Còn Cố Tranh thì sao?

Anh đã dậy từ sớm, thậm chí còn lái xe ra ngoài dạo một vòng, chụp ảnh bãi biển nhộn nhịp và những con cua ẩn sĩ đang bò rồi gửi qua WeChat cho cô.

Anh còn mua về hai chiếc áo sơ mi hoa.

An Văn nghĩ, chẳng lẽ tất cả là do cô bình thường ít vận động?

Mùa hè thì sợ nắng, mùa đông thì sợ lạnh, cô là người chẳng bao giờ muốn bước thêm vài bước không cần thiết.

Người khác giảm cân bằng cách đến phòng gym tập luyện hùng hục, còn cô thì giảm cân bằng cách nằm trên giường nhịn đói.

Còn Cố Tranh?

Anh có lối sống cực kỳ kỷ luật, mỗi tuần ít nhất tập thể dục hai lần, thỉnh thoảng còn hẹn với Thi Cảnh ở tầng dưới đi chạy bộ.

Người xưa nói không sai:

“Có công mài sắt, có ngày nên kim.”

Đúng là không sai chút nào!

Cô bại trận hoàn toàn!

Bữa trưa rất phong phú và mang đậm nét đặc trưng địa phương:

Sườn nướng Phằng Kiều: tẩm ướp với gừng, tỏi và mật ong, màu sắc đỏ vàng sáng bóng, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm thơm.

Cá mú Đổng Tinh hầm tiêu tươi: tiêu tươi và nước sốt hòa quyện, vị ngon khó cưỡng.

Rau xào truffle dầu dừa: thanh mát, hấp dẫn.

Và súp gà Văn Xương hầm nước dừa sầu riêng: nghe qua tưởng là món ăn kỳ lạ, nhưng thực tế là một loại canh thơm béo, thịt gà mềm ngọt.

An Văn ăn rất ngon miệng, hai tay cầm miếng sườn to bằng cả khuôn mặt, ngón út và ngón áp út khẽ cong lại, vừa ăn một cách thô lỗ vừa giữ được nét thanh nhã.

Cố Tranh đứng dậy, múc thêm súp, gắp một chiếc đùi gà nhỏ:
“Ăn thêm không?”

An Văn chớp đôi mi dài, gật đầu.

Khi chén súp nhỏ vừa đặt trước mặt An Văn, cô đã vội vàng dùng thìa múc hai muỗng.

Có lẽ cảm thấy mình hôm nay ăn hơi nhiều, cô tìm chuyện để nói:
“Em thấy em hợp với đảo này quá, đồ ăn ở đây đúng kiểu em thích luôn!”

“Thật sao?” Anh vừa múc súp vào chén mình vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng như bâng quơ:
“Bánh sandwich ở đây cũng ngon hơn nhiều.”

An Văn ngừng lại hai giây, hiểu ra hàm ý trong câu nói, trợn mắt lên:
“Cố Tranh!”

Anh mỉm cười, xoa đầu cô, ngồi xuống, không trêu cô nữa:
“Đỡ khó chịu hơn chút nào chưa?”

Nhưng câu này vào tai An Văn, lại càng giống như đang trêu chọc cô.

Nhớ lại những chuyện tối qua, mặt cô đỏ bừng, trong lòng như có lửa đốt.

Cô thậm chí muốn cầm miếng sườn trong tay ném vào anh.

Nhưng nhìn anh gọn gàng sạch sẽ từ đầu đến chân, cô không nỡ làm bẩn.

Thế là cô nói một câu nặng lời:
“Nếu anh còn nói nữa, hôm nay em sẽ không thèm để ý đến anh!”

Cố Tranh tỏ vẻ oan ức, nghiêm túc giải thích:
“Ông ngoại bảo bên phải có một bãi biển vắng người, anh định nếu em đỡ hơn rồi thì chiều nay đưa em qua đó.”

An Văn nửa tin nửa ngờ, thu lại sự giận dỗi, nhỏ giọng đáp:
“Đi cũng được.”

Nhưng ngay sau đó, cô mở to mắt, mặt mũi như trời sập:
“Chết rồi chết rồi!”

Cố Tranh cũng hơi căng thẳng, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới:
“Sao thế?”

An Văn mếu máo:
“Hôm nay em chưa đi thăm ông ngoại.”

Cố Tranh khẽ thả lỏng vai, trấn an cô:
“Không sao đâu.”

An Văn:
“Thế này thật là vô lễ quá.”

Cố Tranh gắp một đũa rau xanh:
“Ông ngoại hiểu mà.”

!!!

Hiểu sao?

Cần phải hiểu cái gì chứ?

An Văn cảm thấy khô khan, cố hỏi để tìm một lời giải thích nghiêm túc:
“Hiểu cái gì?”

Cố Tranh đang gắp thức ăn, tay khựng lại rồi gắp đồ ăn bỏ vào đĩa của An Văn:
“Ăn rau đi!”

Đối mặt với sự lúng túng không thể chối cãi, An Văn ném hết trách nhiệm lên anh:
“Đều là tại anh!”

Cố Tranh vui vẻ nhận:
“Ừ, tại anh.”

Dù xấu hổ đến mấy vì chuyện tối qua, An Văn vẫn đi thăm ông ngoại.

Nhưng cô thực sự không phải người giỏi che giấu, mọi thứ đều hiện rõ trên mặt.

Hôm qua còn gọi “ông ngoại” hết lần này đến lần khác, nhảy nhót hoạt bát. Hôm nay bỗng dưng trở thành một tiểu thư dịu dàng từ đầu đến chân.

Ông cụ nhìn ra ngay, viện cớ nói mình buồn ngủ để đuổi cô đi.

Buổi chiều, hai người thay áo sơ mi hoa đi ra ngoài.

An Văn rất chú ý chống nắng, bôi kem chống nắng khắp nơi, đội mũ rộng vành, lại còn che dù.

Cố Tranh thì khác, chỉ đeo kính râm.

Mái tóc anh khẽ bay trong gió biển, áo sơ mi hoa màu xanh lục in hình cây dừa và quả dứa làm nổi bật phong cách phóng khoáng.

Hoàn toàn khác với vẻ ngoài tinh anh chốn đô thị thường ngày, trên người anh như có hương vị xà phòng thoang thoảng dưới ánh nắng buổi chiều.

Nhưng cái cách anh cài cúc kín mít như vậy, không ổn chút nào.

An Văn âm thầm lắc đầu, kéo anh đến đứng dưới một cây cọ, đối diện nhau.

Cô giơ tay tháo cúc áo anh, nghiêm túc giảng giải:
“Loại áo sơ mi này phải mặc mở cúc mới có cảm giác phóng khoáng.”

Từng chiếc cúc được tháo ra, để lộ chiếc áo ba lỗ trắng bên trong.

Nhưng áo ba lỗ trắng lại không che hết được bả vai, cũng như những vết xước kéo dài từ xương quai xanh xuống.

Những dấu vết đó, không hề mờ nhạt.

Nhìn như… như vừa bị hành hạ.

An Văn cứng đờ người, tay khựng lại, tai đỏ bừng lên.

Cô hoảng hốt liếc nhìn anh một cái, nhưng không thấy rõ biểu cảm vì anh đeo kính râm. Chỉ thấy khóe miệng anh cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

An Văn chớp mắt, thu lại ánh nhìn, rồi lại cài cúc áo cho anh, giọng lí nhí:
“Em không cố ý đâu.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng.

Sau khi cài xong, cô vừa định rút tay về thì bị anh nắm lấy cổ tay.

An Văn nhìn Cố Tranh đang giữ tay mình – bàn tay tội lỗi kia.

Chẳng lẽ bây giờ anh định tính sổ sao?

Vì tối qua cô đúng là đã cào mạnh, nên trong lòng vừa hơi chột dạ vừa ngang nhiên:
“Chẳng phải… anh cũng rất dữ sao?”

Câu nói này khiến Cố Tranh bật cười thành tiếng.

Anh kéo tay cô lại, hôn lên đầu ngón tay, giọng đầy ám muội và cố ý:
“Anh dữ chỗ nào?”

Gió biển thổi mát lạnh nhưng không làm dịu được đôi má đỏ bừng của An Văn.

Chuyện này làm sao nói rõ ràng được.

Là nói anh “dữ” về điều kiện thể chất khách quan, hay “dữ” về tốc độ và sức mạnh chủ quan?

Dù nói thế nào cũng đều trúng tâm ý anh.

Cô giật tay ra, đi về phía trước.

Cố Tranh cầm dù, từ tốn bước theo, vòng tay qua vai kéo cô vào lòng.

Cô khoanh tay trước ngực, đầu ngập đầy hình ảnh đêm qua, liếc xéo anh một cái:
“Lưu manh!”

Anh lại cười, khẽ cúi đầu, hỏi:
“Anh lưu manh chỗ nào?”

Ánh mắt cô lướt từ trên xuống dưới, bỗng thấy anh lúc này trông như một gã đàn ông xấu xa!

Cô nói ngắn gọn:
“Người lưu manh, nói lời lưu manh!”

“Anh nói gì chứ?” Anh hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý, “Chẳng phải anh đều thuận theo ý em sao?”

An Văn không tranh cãi được, dừng bước, cảnh cáo:
“Cố Tranh!”

Cố Tranh thở dài một hơi, ý tứ rất rõ ràng:
“Rốt cuộc là ai dữ hơn ai?”

Ngay sau đó, anh lại gật đầu, tỏ vẻ bất lực nhận tội:
“Được rồi, là anh dữ.”

Rõ ràng đã nhận tội nhưng vẫn phải chịu những cú đấm nhỏ của bạn gái.

Không hề chọc nổi cô một chút nào.

Trên đường đi, hễ nhớ lại chuyện gì, An Văn lại giáng một cú đấm vào tay anh.

Sức của cô chẳng khiến anh đau chút nào.

Như lời ông cụ nói, bãi biển này rất ít người, không giống những vùng biển khác trong kỳ nghỉ lễ, đông đúc như thả bánh chẻo vào nồi nước sôi.

Bãi biển này ít người, quầy hàng cũng ít, chỉ có một quầy bán chè dừa, trước cửa xếp một hàng dài.

Một đứa trẻ ôm chén chè dừa đi ngang qua, ánh mắt An Văn dõi theo.

Chén chè dừa trông thật hấp dẫn.

Sử dụng một nửa quả dừa làm chén, bên trong đầy ắp các nguyên liệu ngon lành.

Có hạt trân châu, khoai môn dẻo, xoài…

Còn có một viên kem tròn, bên trên cắm một chiếc dù giấy nhỏ.

An Văn thèm lắm nhưng không muốn ra nắng xếp hàng, liền kéo áo sơ mi hoa của Cố Tranh, ánh mắt long lanh cầu xin:
“A Tranh…”

Bạn trai cô thông minh.

Anh liếc nhìn về phía đó, rồi quay lại nắm nhẹ sau gáy cô, cúi xuống hôn một cái, xoa đầu cô:
“Đợi anh ở đây.”

An Văn ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa.

Anh dí nhẹ vào trán cô.

An Văn xoa trán, không biết có phải ảo giác không, mà cảm thấy hôm nay Cố Tranh rất thích trêu cô.

Nhưng cảm giác này lại không tệ chút nào.

Thực ra nếu nghĩ kỹ, hiện tại An Văn không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở Cố Tranh.

Thậm chí thỉnh thoảng còn bất ngờ rung động vì anh.

Ví dụ như bây giờ, anh đi xếp hàng mua chè dừa cho cô, hình như đã đến lượt, anh gọi điện hỏi cô xem có ăn được đậu đỏ và đậu xanh không?

Anh còn lịch sự xin lỗi người bán hàng, nói bạn gái bị dị ứng nghiêm trọng với các loại hạt nên cần xác nhận kỹ.

Lúc ấy An Văn lập tức chìm đắm trong tình yêu, cảm thấy nếu Cố Tranh đưa thuốc độc có lẽ cô cũng sẽ uống.

Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ nhất thời.

Cô đâu có ngốc mà uống thuốc độc chứ.

Nhưng cô tin tưởng bạn trai mình chắc chắn sẽ không đưa cô thuốc độc.

Những thứ cô không thể ăn, anh còn cẩn thận hơn cả cô.

Bình Luận (0)
Comment