Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 103

Đó là một buổi chiều thật dễ chịu.

Ánh nắng, sóng biển, bãi cát, và cả những món ăn ngon…

Buổi tối, ông cụ chuẩn bị một nồi lẩu trong sân.

Lẩu mang hương vị đặc trưng của đảo.

Nồi lẩu dùng rượu nếp lên men tạo ra giấm chua làm nước lẩu, thêm gia vị khác để tạo thành nước dùng. Hải sản nhúng lẩu có vị chua cay, tươi ngọt, thoang thoảng mùi rượu, mang đến hương vị độc đáo.

Khi ăn gần no, Cố Tranh nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc và rời đi, để An Văn ở lại nói chuyện cùng ông cụ.

Bất ngờ, ông cụ hỏi:
“Cháu có muốn xem ảnh hồi nhỏ của A Tranh không?”

An Văn vừa cắn ống hút cắm trên quả dừa vừa gật đầu đầy hứng thú.

Đó là một căn phòng sách, trên kệ có một cuốn album rất lớn.

Album để trên cao, An Văn không với tới được.

Ông cụ ngồi trên xe lăn muốn đứng dậy.

An Văn không thể để ông cụ đứng dậy từ xe lăn, cô kéo một chiếc ghế gỗ lại gần, xung phong nhận nhiệm vụ.

Ông cụ tay khô gầy bám vào ghế, liên tục nhắc:
“Từ từ… từ từ…”

An Văn cầm được cuốn album, quay sang nói nhỏ:
“Ông đừng lo.”

Cô nhảy xuống, hào hứng khoe:
“Hồi nhỏ cháu với anh trai từng thi leo cây, cháu còn leo được cây cao hai tầng lầu.”

Ông cụ hỏi:
“Cháu còn có anh trai à?”

An Văn gật đầu:
“Vâng.”

Ông cụ mở album trên đùi, giọng điệu có phần trầm xuống:
“A Tranh cũng từng có anh trai.”

An Văn ngồi xuống.

Ông cụ đưa tay vuốt qua bức ảnh được bọc nhựa:
“Nhưng bây giờ không còn nữa.”

An Văn nghĩ đến chuyện của Cố Nghiêu, vội vàng ngăn lại:
“Ông ơi, chúng ta không xem nữa.”

“Không sao.” Ông cụ ngước lên, đôi mắt đã ngấn nước, “Đã nhiều năm rồi, không sao cả.”

Nói xong, ông cụ chỉ vào một bức ảnh:
“Cháu xem, đây là ảnh chụp đầy tháng của chúng nó.”

Trong bức ảnh, hai em bé nằm bên nhau, tay chân vung vẩy, xung quanh là một nhóm người lớn, ai nấy đều cười rạng rỡ.

Cố Tranh và Cố Nghiêu là anh em sinh đôi, giống nhau như đúc, đứng chung một khung hình rất khó phân biệt ai là ai.

Ông cụ liên tục chỉ vào ảnh, bắt An Văn đoán xem ai là Cố Tranh.

An Văn làm sao mà đoán được?

Toàn dựa vào may mắn.

Hai anh em lúc thì nằm chung, lúc thì được bế, sau thì ngồi, dần dần đứng và tự đi được.

Xem một lúc, ông cụ lặng lẽ lau khóe mắt:
“Người già rồi, luôn cảm thấy mọi chuyện ngày xưa như chỉ mới hôm qua.”

Lật thêm một trang, An Văn đã quen cách chơi, chỉ ngay vào đứa trẻ đeo kính, tự tin nói:
“Đây! Đây là A Tranh!”

Ông cụ cười, nhấn từng chữ:
“Lại sai rồi!”

An Văn nghi ngờ:
“Sao lại sai được?”

Ông cụ chỉ vào đứa trẻ đeo kính:
“Đây là A Nghiêu, A Nghiêu được phát hiện bị nhược thị bẩm sinh khi hai tuổi, nên đứa đeo kính là A Nghiêu.”

An Văn ngẩn ra vài giây, nhớ lại bức ảnh từng thấy ở nhà bà nội Cố Tranh. Khi đó, bà nội Cố Tranh cũng nói “Đứa đeo kính là A Nghiêu.”

Lúc ấy, An Văn còn tưởng bà nội Cố Tranh bị lẫn nên nhớ nhầm.

Hóa ra là như vậy.

Ông cụ vẫn cười chưa dứt:
“A Tranh sau này mới bị cận thị nên mới phải đeo kính.”

An Văn ngẩn ngơ gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh:
“Thì ra là thế.”

Từ những bức ảnh sau đó, Cố Nghiêu luôn đeo kính nên rất dễ phân biệt giữa hai anh em.

Khi lớn lên, hai anh em không còn thân thiết như hồi nhỏ nữa.

Ảnh chụp chung ít dần, thay vào đó là những bức ảnh chụp riêng.

Ông cụ rất trân trọng những bức ảnh đó, cẩn thận lật từng trang:
“Hai anh em chúng nó, một động một tĩnh, ngoài việc giống nhau về ngoại hình thì chẳng có điểm nào giống nhau cả.”

Có những bức ảnh Cố Nghiêu cầm bút lông viết chữ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế mỉm cười trước ống kính, hoặc đang chơi cờ vây…

Cũng có những bức ảnh Cố Tranh chơi bóng đá, làm mặt quỷ trên ghế sofa, hay cưỡi ngựa thấp quất roi…

Ông cụ chỉ vào một bức ảnh chụp chung:
“Cháu xem, lúc này là khi chúng nó sáu tuổi.”

Có lẽ là ảnh sinh nhật, khắp nơi treo đầy dây ruy băng.

Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc Cố Nghiêu ngồi trên ghế sofa bị Cố Tranh lén phết kem từ bên cạnh khiến cậu sợ đến co rụt người lại.

Mọi thứ đều sống động như thật.

Những bức ảnh về bữa tiệc sinh nhật đó còn rất nhiều.

Ánh mắt An Văn dừng lại ở một bức ảnh.

Trong ảnh, Cố Tranh đứng trên ghế, tay cầm con dao cắt bánh, Trang Huệ bế cậu, hôn lên má cậu khiến cậu nheo mắt, rụt cổ lại.

Một khung cảnh tràn đầy hạnh phúc.

An Văn cảm thấy trái tim như thắt lại, bàn tay vô thức đặt lên ngực, ánh mắt dần mờ đi:
“A Tranh hồi nhỏ thật hoạt bát.”

Ông cụ lật sang trang khác:
“Bây giờ tính cách của nó, có phải giống A Nghiêu hồi nhỏ không?”

“Vâng.” An Văn gật đầu lia lịa.

Cô cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ là không dám nói thẳng ra.

Những bức ảnh này khiến cô không thể liên kết được với Cố Tranh của hiện tại.

Không chỉ Cố Tranh, mà cả Trang Huệ.

Trong trí nhớ của cô, bà ấy rõ ràng rất yêu thương con cái.

Những điều này An Văn không dám hỏi.

Những gì An Văn không dám hỏi lại là điều ông cụ muốn nói ra.

Ông cụ nghiêng đầu, đôi mắt có phần mờ đục, có lẽ vì không nghỉ ngơi tốt:
“A Nghiêu gặp chuyện vào ngày sinh nhật tám tuổi.”

An Văn rất muốn biết, nhưng ngay lúc này, cô nhắm mắt lắc đầu:
“Ông ơi, không cần nói đâu.”

Ông cụ thực sự rất thích An Văn. Cô bé này nhiệt tình, đầy sức sống, giàu cảm xúc, là kiểu người nghe chuyện của người khác cũng dễ xúc động.

Như vậy, rất tốt.

Ở bên A Tranh, rất tốt.

Ông cụ nhẹ nhàng vỗ vai An Văn:
“Không sao đâu, đều là người trong một nhà cả. Những lời này, A Tranh sẽ không nói ra, nên để ông nói thay.”

Ông cụ kể rằng, Cố Nghiêu gặp chuyện vào ngày sinh nhật cậu. Cả hai anh em cùng ngã xuống hồ bơi, Trang Huệ là người phát hiện đầu tiên. Khi bà kéo được Cố Tranh lên bờ rồi quay lại cứu Cố Nghiêu thì đã muộn. Cố Nghiêu được đưa vào viện cấp cứu suốt ba ngày nhưng cuối cùng không qua khỏi.

Khi kể những điều này, ông cụ ngửa đầu, thở dài một hơi thật dài để xoa dịu cảm xúc:
“Sự ra đi của A Nghiêu khiến cả nhà đau lòng tột độ, đặc biệt là con gái ông. Nó mãi không thể đối mặt với cái chết của A Nghiêu. Thực ra, ai có thể đối mặt được đây? Đến cả ông cũng không thể. Lúc đó, ông lao đầu vào công việc, mong nỗi đau dần nguôi ngoai. Đợi đến khi ông gặp lại A Tranh đã là một năm sau rồi. Khi ấy, A Tranh đã không còn là A Tranh nữa.”

An Văn lặng lẽ sắp xếp lại những gì vừa nghe, lòng đau nhói.

Vậy nên Trang Huệ mới lạnh nhạt với Cố Tranh sao?

Vì nhìn thấy anh bà lại nhớ đến người con trai khác của mình?

Hay là nhớ đến chuyện mình đã không cứu được người con trai kia?

Còn Cố Tranh, vì sao lại thay đổi tính cách?

Đối với câu hỏi này, ông cụ đưa ra câu trả lời mà ông cho là đúng:
“Ông nghĩ A Tranh, có lẽ là muốn sống tiếp cả phần của A Nghiêu, hoặc cũng có thể là vì trong căn nhà đó, nó không còn được sống theo ý mình nữa, chỉ có thể hiểu chuyện mà thôi.”

Nói đến đây, ông cụ bỗng dưng không kiểm soát được cảm xúc, ngón tay run rẩy:
“A Tranh là do ông nhìn nó lớn lên. Bản tính của nó, ông hiểu rất rõ. Có một thời gian rất dài, ông luôn cảm thấy nó không còn là A Tranh nữa. Sau này ông rất hối hận, nếu trong khoảng thời gian đau buồn nhất, ông không chọn cách trốn tránh mà ở lại bảo vệ nó, thì liệu A Tranh có thể vẫn là A Tranh như trước kia không…”

An Văn nắm chặt tay ông cụ, nhẹ nhàng an ủi:
“Ông ơi, mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Ông cụ chậm rãi quay đầu, nhìn An Văn:
“Đúng vậy, mọi chuyện đều đã qua, đã hơn hai mươi năm rồi…”

Dường như, đã đến lúc nên buông bỏ.

Nhưng làm sao có thể buông bỏ đây?

Rõ ràng mọi người đều chưa buông bỏ được.

Chỉ là không nhắc đến mà thôi.

Ông cụ nắm chặt tay An Văn:
“Con à, A Tranh sống không vui vẻ. Những lời khen ngợi mà nó nhận được bây giờ, trong mắt ông đều không phải là điều tốt.”

An Văn mím môi, cố gắng chớp mắt thật nhiều để kiểm soát nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.

Ông cụ lại nói:
“Con gái của ông, ông hiểu rõ, nó sẽ không thể khá lên được, cả đời này có lẽ đều không thể khá hơn. Cố Nguyên lại luôn chiều chuộng nó, đó là phúc của nó, nhưng không phải là phúc của A Tranh. A Tranh trong căn nhà đó không vui vẻ, không hạnh phúc, không còn là chính nó.”

Ông cụ vỗ nhẹ tay An Văn:
“Ông luôn cảm thấy mọi thứ đã quá muộn, nhưng khi nhìn thấy con, ông lại nghĩ, có lẽ vẫn chưa quá muộn.”

Ánh mắt ông tràn đầy kỳ vọng:
“Con à, sau này nhà của các con, phải sống thật vui vẻ nhé.”

An Văn gật đầu thật mạnh, giọng nói đầy chắc chắn:
“Sẽ mà, ông ơi, nhất định sẽ vậy.”

Ông cụ tự nhận mình đã thất thố, liền rời đi trước.

An Văn ở lại một mình, nhìn những dấu ấn thời gian.

Thì ra phía sau ngôi nhà có phần kỳ lạ đó lại ẩn chứa nỗi đau đớn thế này.

Mỗi người đều mắc kẹt trong nỗi buồn mà ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa.

An Văn đóng cuốn album lại, đặt vào vị trí cũ, điều chỉnh cảm xúc một lúc lâu rồi mới đi tìm Cố Tranh.

Anh đang mặc chiếc áo sơ mi họa tiết tươi sáng, ngồi trước bàn làm việc, tai đeo tai nghe Bluetooth, vừa thao tác trên máy tính vừa nói chuyện với ai đó bằng tiếng Đức.

An Văn đứng ở cửa không bước vào, trong đầu toàn là những bức ảnh vừa xem.

Rõ ràng đã điều chỉnh cảm xúc rồi nhưng giờ phút này lại dễ dàng bị đánh vỡ.

Cô đứng đó một lát, Cố Tranh gõ nhẹ lên tai nghe, kết thúc cuộc gọi.

Anh nghiêng đầu, mỉm cười:
“Sao trông như tủi thân vậy?”

An Văn không trả lời, hỏi ngược lại:
“Anh xong việc chưa?”

Cố Tranh nhận ra sự khác thường của cô, nụ cười tắt dần, đứng dậy, tiếng ghế kéo trên nền gạch phát ra âm thanh chói tai:
“Sao thế?”

An Văn không nhịn được nữa, chạy đến ôm chặt lấy anh, giọng nghẹn ngào không giấu được:
“A Tranh~”

Bình Luận (0)
Comment