Người đàn ông này hôm nay vẻ ngoài thản nhiên, nhưng khi An Văn thoáng nhìn qua, luôn thấy được nếp nhăn giữa đôi mày, từ lúc thức dậy sáng nay. Ban đầu tưởng có lẽ vì hôm nay phải về Bắc Đô nên anh không nỡ rời ông ngoại. Nhưng khi đi thăm ông ngoại anh cũng vậy.
An Văn cảm thấy mình so với trước kia cũng trưởng thành hơn, không còn hỏi dồn “tại sao, sao vậy” nữa. Giữa cô và Cố Tranh, sự chênh lệch về năng lực là điều hiển nhiên. Những điều anh phiền lòng, không muốn nói, không thể giải quyết, dù có hỏi cũng vô ích.
May mà ở đây có biển rộng, rộng đến mức có thể chứa đựng tất cả, khiến người ta tâm hồn thư thái. Nhưng người đàn ông này vẫn không phấn chấn nổi. Vì thế, An Văn té nước biển lên người Cố Tranh.
Khi anh kéo cô lên khỏi nước biển, cô cố ý hôn anh một cái, làm nũng đùa giỡn: “A Tranh, tha cho em~”
Cố Tranh tay phải tháo kính đen treo tùy ý lên ngực, cúi người, hai tay ôm lấy đùi An Văn, bế cô lên khỏi nước biển. Nước biển làm ướt quần áo hai người. Từng đợt từng đợt sóng, vỗ về đầu ngón chân cô.
Anh hơi ngẩng cằm, vì ánh nắng, mắt hơi híp lại: “Hôn một cái là muốn được tha?”
Vẻ u ám trên mặt anh cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn. Thay vào đó là một chút… tinh nghịch. Anh hiếm khi có vẻ mặt như vậy.
An Văn mắt cong cong, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai ấy, nhanh chóng hôn lên môi, nhỏ nhẹ nịnh nọt: “Giờ có thể tha cho em không?”
Anh nhắm mắt một cái, lắc đầu với cô.
An Văn hít một hơi nhỏ, sao còn đòi thêm nữa?
Cô thu lại nụ cười, vỗ một cái lên vai anh: “Anh được voi đòi tiên!”
Tiếp đó, giọng điệu bá đạo: “Đã được rồi! Nhanh thả em xuống!”
Anh không những không thả mà còn bế cô đi thêm hai bước xuống biển. Từng đợt từng đợt sóng vỗ về mắt cá chân cô.
An Văn nhíu mày: “Anh không định ném em xuống biển đấy chứ?!”
Anh dừng bước, vết sẹo phía trên xương mày hơi nhếch lên: “Sợ không?”
An Văn mới không sợ.
Cô rất tự tin: “Ném đi! Ném em xuống biển đi! Em cá là anh không nỡ!”
Nói xong, còn khẽ đảo mắt khinh thường một cái.
Sinh động lại đáng yêu.
Cố Tranh bị chọc cười, bật cười thành tiếng, chợt cảm thấy trời trong gió mát. Anh vỗ một cái lên mông cô, xoay người đi về phía bãi cát.
An Văn như bị giẫm phải đuôi, đạp chân vùng vẫy: “Cố Tranh! Sao anh lại thế!”
Anh sợ làm rơi người, vài bước lên bãi cát, ổn thỏa đặt cô xuống. Xem ra cái đảo mắt của cô nàng này quả thực có lý, anh thật sự không nỡ.
An Văn được đặt xuống vùng an toàn, vẫn nhớ thù bị vỗ mông, đấm một cú: “Sĩ khả sát bất khả nhục!”
(“Sĩ khả sát bất khả nhục” có nghĩa: Người quân tử có thể chấp nhận cái chết, nhưng không bao giờ chấp nhận sự sỉ nhục hoặc mất đi danh dự)
Anh xoa xoa đầu cô: “Không phải là không nỡ giết sao?”
Vậy là có thể làm nhục?
Thật là ngụy biện!
An Văn không phục, đuổi theo Cố Tranh muốn trả thù!
Máy bay hạ cánh ở Bắc Đô đã là hoàng hôn. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ không tránh khỏi tắc đường. Bị kẹt trên đường, giữa tiếng còi xe, Cố Tranh hỏi An Văn có đói không.
Cô dựa trong lòng anh, nhắm mắt, khẽ lắc đầu. Cô không đói, ngược lại còn buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, An Văn nghe thấy Cố Tranh đang nghe điện thoại.
Là điện thoại của Thi Cảnh, giọng to đến mức nghe rõ, gọi Cố Tranh đi quán bar giải trí. Cố Tranh từ chối rồi cúp máy.
Vừa cúp máy, người trong lòng động đậy một cái, mở đôi mắt ngái ngủ, lông mi chớp chớp.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay đang đặt trên vai cô: “Vẫn còn tắc, còn một lúc nữa.”
An Văn từ từ ngồi thẳng dậy, tầm nhìn không được rõ ràng, liếm liếm môi khô: “Anh hay đi quán bar giải trí sao?”
Cố Tranh ngừng nửa giây, nở nụ cười nhạt, lắc đầu: “Không thường.”
Không thường?
Không thường!
Ánh mắt An Văn lập tức sắc bén, dùng từ chuẩn xác, phát âm rõ ràng: “Vậy những lần anh thỉnh thoảng đi quán bar, anh giải trí kiểu gì?”
Chưa đợi Cố Tranh nói, An Văn chất vấn: “Có phải một bên trái, một bên phải, một người rót rượu, một người đút nho không?”
Thật là nói bậy. Cố Tranh vừa tức vừa buồn cười, kéo người vào lòng: “Em nói bậy gì thế?”
An Văn quay mặt đi, vẻ mặt không thể bị lừa: “Đừng tưởng em không biết! Em thấy nhiều rồi!”
Cố Tranh nắm lấy cằm nhỏ nhắn, xoay mặt cô lại: “Em cũng biết mà, anh không uống rượu.”
An Văn không tin, có lý có cứ: “Anh không uống, vậy sao Thi Cảnh đột nhiên tìm anh?”
“Chắc phát điên rồi.” Anh nói.
An Văn: “…”
Cô im lặng không nói, vẻ mặt ‘anh đang đùa với em sao’.
Khoảnh khắc tiếp theo, những ngón tay đang nắm cằm cô hơi siết chặt, nâng lên.
Giọng Cố Tranh chậm rãi, như đang gỡ tơ: “Em vừa nói ’em thấy nhiều rồi’, sao thế? Thường đi à?”
Thế cục đột nhiên đảo ngược.
An Văn chớp mắt ngồi dậy khỏi lòng Cố Tranh, vươn cổ nhìn ra cửa sổ xe, trả lại nguyên xi hai chữ: “Không thường.”
Thực ra, cô hơi áy náy.
Quán bar, cô không xa lạ.
Đặc biệt là sau khi thi đại học, ba ba hai hai vài người bạn thường hay chơi ở quán bar.
Giai đoạn đó, như thể gỡ bỏ mọi xiềng xích, mang theo sự tò mò đi hết những quán bar thú vị ở Thượng Hải.
Sau đó đến Bắc Đô, kết bạn mới, cũng thường hay đến quán bar ngồi.
Về sau, vì phải giành suất trao đổi sinh viên, mới hoàn toàn gạch đi.
Nghĩ đến đây, An Văn lại thấy không có gì to tát, việc cô đi ngồi thật sự chỉ là đi ngồi, làm sao giống với mấy người đàn ông bọn họ được!
Lúc này, Cố Tranh tiến lại gần: “Vậy những lần em thỉnh thoảng đi quán bar, em giải trí kiểu gì?”
Câu cô vừa chất vấn, được trả lại nguyên xi.
An Văn đường hoàng: “Chỉ uống một chút xíu rượu, chơi một chút xíu tiến lên, làm một chút xíu trò chơi nhỏ…”
Cô quay đầu lại, vẻ mặt ‘đến lượt anh khai báo rồi’: “Còn anh?”
Cố Tranh nhấc mí mắt lên: “Đi một lần khi khai trương, cắt băng khánh thành.”
?
Chỉ có một lần??
Còn là cắt băng khánh thành!!!
CPU của An Văn bị cháy: “Chỉ có mỗi lần này thôi?”
Cố Tranh dừng một chút, như thể nhớ ra: “Còn một lần nữa.”
Cô vội hỏi: “Khi nào?”
“Ở nước Y.”
Mắt cô tròn xoe, lắng nghe chăm chú.
Anh từ tốn nói: “Lần em bị dị ứng đó.”
Ha!
Ha ha!
Ha ha ha!
An Văn ngượng ngùng, biện bạch: “Đó đâu tính là quán bar! Hơn nữa lần đó chúng ta là gặp gỡ đàng hoàng mà!”
Nhưng những lời này đầy sơ hở.
Đó không tính là quán bar, vậy loại nào mới tính?
Đó là gặp gỡ đàng hoàng, vậy loại nào không đàng hoàng?
An Văn cảm thấy như tự mình cầm đá đập vào chân mình.
Dường như giữa cô và Cố Tranh, cô mới là người cần bị thẩm vấn hơn.
Cô mềm người, cuộn tròn trong lòng anh, chuyển chủ đề: “Sao Thi Cảnh lại phát điên vậy?”
Cố Tranh không phải người so đo tỉ mỉ, cũng để An Văn lảng sang chuyện khác: “Không hỏi.”
Tưởng rằng chuyện sẽ qua đi như vậy, ai ngờ Thi Cảnh nửa đêm đến trước mặt đôi vợ chồng son để phát điên.
Hắn cầm rượu: “Em gái, cho anh mượn chồng em một lúc.”
Còn gọi ’em gái’ nữa chứ.
An Văn không cản trở anh ta phát điên: “Các anh nói chuyện đi.”
An Văn tắm xong thu dọn đồ đạc, ngồi trên giường dùng iPad chọn váy cưới.
Váy cúp ngực lãng mạn, tay dài sang trọng, ren nhí hoạt bát, đính đá cao quý…
Thật sự cái nào cũng thích quá.
Khó chọn quá.
An Văn quyết định nhờ Trần Thư Nghiên giúp tham khảo từ xa.
Cố Tranh đuổi Thi Cảnh về, trở về phòng, liền thấy bạn gái mình nằm sấp ngang giường, dưới cánh tay kê gối, hai chân đong đưa về phía sau.
Váy ngủ rộng dài từ lâu đã rút lên đùi, làn da dưới váy trắng nõn, đường nét chân cân đối.
Cố Tranh đi tới, ngồi bên giường, nắm lấy mắt cá chân đang đung đưa, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy.
An Văn xoay đầu một cái, hạ chân xuống, lại tập trung vào iPad, tiện miệng hỏi: “Anh ấy về rồi à?”
Cố Tranh “ừm” một tiếng.
An Văn: “Sao anh ấy lại phát điên vậy?”
“Vấn đề tình cảm.”
Vấn đề tình cảm? An Văn không nhịn được, phì cười, rồi nói: “Vậy anh đi tắm đi.”
Mắt cá chân được thả ra, cô nghe anh đáp một tiếng “được”.
Khoảnh khắc tiếp theo, bắp chân bị ôm lấy, cả người bị kéo xuống, iPad trong tay rơi mất.
Anh ôm ngang hông cô, nghiêm túc mà vô lý: “Cùng nhau.”
“Em tắm rồi!” An Văn kêu lên.
“Đi cùng anh.” Anh nói.
Ở đầu bên kia, Trần Thư Nghiên phải bịt miệng mới không thét lên.
Toàn là lời lẽ sói lang gì thế này!