Một tuần sau Tết Dương lịch, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
An Văn không hề có nhiều thời gian rảnh dù đã vào kỳ nghỉ đông.
Cô phải bận rộn với công việc, còn phải lo liệu những việc liên quan đến đám cưới.
Về đám cưới, nói về những việc lớn thì có ngày cưới, địa điểm, phong cách, kế hoạch hiện trường, quy trình nghi lễ, danh sách khách mời…
Nói về những việc nhỏ thì có váy cưới, giày cưới, nhẫn cưới, trang điểm, hoa cầm tay, mẫu thiệp mời, quà tặng…
Còn có cả ảnh cưới nữa!
Cuối cùng, sau khi hai bên gia đình bàn bạc, ngày cưới được định vào ngày 12 tháng 6, ngày đăng ký kết hôn vào sinh nhật An Văn, địa điểm cưới tại trang trại rượu YDL ở ngoại ô Bắc Đô.
Về địa điểm đám cưới, Trần Thư Nghiên lẩm bẩm: “Tưởng đám cưới các cậu sẽ tổ chức ở nước ngoài chứ, tớ nhớ cái người nào đó, đúng rồi cái ngôi sao đó, đã tổ chức ở một hòn đảo nhỏ nước ngoài, vừa long trọng vừa lãng mạn…”
An Văn đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ dán vào màn hình laptop, lướt xem từng bản lý lịch, miệng trả lời qua loa: “Mặt trăng ở nước ngoài có gì tròn hơn đâu!”
Thực ra về việc chọn địa điểm đám cưới, ban đầu An Văn có cân nhắc tổ chức ở nước ngoài.
Nhưng cân nhắc đến việc nhà có người già sức khỏe không tốt, hơn nữa, những năm gần đây Bách Gia phát triển dự án theo sát chính sách quốc gia, Cố Tranh còn là đại diện doanh nhân trẻ của nước ta tham gia các hoạt động tài chính quốc tế, vẫn nên kín đáo một chút thì hơn.
Hơn nữa sau khi tìm hiểu, thực sự phát hiện trong nước cũng có rất nhiều nơi đẹp và phù hợp để tổ chức đám cưới không hề thua kém nước ngoài.
Trần Thư Nghiên thấy An Văn cứ bận rộn mãi: “Cậu đang làm gì vậy?”
An Văn thẳng thắn nói về dự án truyền thông đang làm gần đây.
Mục tiêu tiến độ hiện tại của cô là tuyển được nhân sự cốt lõi cho nhóm dự án trước Tết.
Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, nhưng vẫn còn hai vị trí, đã phỏng vấn khá nhiều người, đều không thực sự hài lòng.
Vì thế, dù là cuối tuần nhưng cô vẫn đang sàng lọc hồ sơ.
Trần Thư Nghiên trêu chọc: “Tự mình đi tuyển dụng luôn, An tổng được đấy!”
Đương nhiên rồi!
Đây là dự án bắt đầu từ con số không, do cô hoàn toàn phụ trách.
‘Cộc cộc cộc!’ Móng tay dài gõ xuống mặt bàn.
An Văn ngước mắt lên từ màn hình laptop, nhìn sang: “???”
“Cố tổng không phải đi công tác sao? Chi bằng thay vì ở nhà một mình, cậu đi với tớ…” Trần Thư Nghiên không đứng đắn khẽ lè lưỡi, nói tiếp, “đi chơi đi!”
An Văn rất có “đức hạnh của người vợ”: “Bây giờ tớ là phụ nữ có chồng rồi.”
“Này không phải chưa cưới sao! Sau này, sợ là càng không có cơ hội!” Trần Thư Nghiên híp mắt, khiêu khích, “Sao? Cậu sợ người nhà cậu à?”
An Văn khẽ cười một tiếng, như một “kẻ trăng hoa”: “Tớ sợ anh ấy? Đây là tớ tự kiểm soát, có trách nhiệm với gia đình! Nếu không tớ cứ ôm phải ôm trái, anh ấy làm gì được tớ?”
Trần Thư Nghiên trước tiên “chậc chậc chậc”, rồi lại “hehe”: “Cậu thử ôm phải ôm trái một lần cho tớ xem nào!”
An Văn chậc lưỡi, định tội cho Trần Thư Nghiên: “Cậu là phá hoại đoàn kết gia đình!”
Trần Thư Nghiên lập tức nịnh nọt: “Tớ đùa thôi! Tớ mà thật sự dám dẫn cậu đi, Cố tổng chẳng chém tớ à?!”
An Văn khoát tay cười giả tạo: “Không đến mức đó! Không đến mức đó!”
Nói xong cô lại bắt đầu nghiêm túc sàng lọc hồ sơ.
Trần Thư Nghiên dựa vào ghế, có vẻ thất vọng: “Tiếc quá, cậu vẫn chưa gặp Tuấn Kiệt nhà tớ!”
Nhắc đến người này, An Văn đột nhiên ngước mắt lên cảnh cáo Trần Thư Nghiên: “Cậu với cái người Lâm Tuấn Kiệt hay Lý Tuấn Kiệt gì đấy, ít qua lại thôi!”
Trần Thư Nghiên lật mắt một cái: “Đúng rồi! Nhà cậu có một người có cơ bụng tám múi, lại còn một đêm ba lần, không biết đến khổ đau của người trần gian, hả?”
An Văn thu lại ánh mắt, lặng im không nói gì.
Làm gì có chuyện một đêm ba lần!
Về vấn đề này, cô đã có câu trả lời.
Lúc đầu, cũng chính là tuần từ đảo trở về Bắc Đô, ngày nào anh ấy cũng muốn, thời gian còn kéo dài, điều này thật sự làm cô hiểu lầm rằng anh ấy có sức làm chuyện đó ba lần trong một đêm.
Nhưng một tuần sau, tần suất giữa họ giảm xuống, thời gian cũng giảm.
Còn tối hôm anh ấy phải đi công tác, trước đêm đó.
Sau khi mồ hôi nhễ nhại và đi tắm, nghĩ đến việc mấy ngày không gặp, cô cũng cố thử lần nữa, nhưng dù đã chủ động như thế cũng không có lần thứ hai…
Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng rung lên, An Văn cầm lên nhìn, lập tức mỉm cười rạng rỡ.
Cô ôm điện thoại vào ngực, giả vờ áy náy: “Thư Nghiên, tối nay không ăn tối cùng cậu được rồi, thật xin lỗi.”
Trần Thư Nghiên “Xì” một tiếng: “Anh ấy về sớm à?”
An Văn gật đầu: “Ừ.”
Nhưng An Văn không ăn tối cùng Trần Thư Nghiên, mà cũng chẳng ăn với Cố Tranh.
Bởi vì trời tuyết nên chuyến bay của Cố Tranh bị hoãn.
Cố Tranh nhắn trên WeChat bảo An Văn ăn trước, đừng chờ anh ấy.
An Văn nói được.
Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn trống trải, chẳng muốn ăn uống gì.
Chẳng mấy chốc, chuông cửa vang lên.
An Văn nhìn một cái, thấy Thi Cảnh đứng bên ngoài mới mở cửa.
Dạo này, cũng coi như quen thuộc, cộng thêm tính cách Thi Cảnh cũng tốt, An Văn mở miệng đã tỏ vẻ hả hê: “Ồ, anh ấy không có ở đây!”
“Anh ấy?” Thi Cảnh giơ tay, trong tay toàn là đồ ăn mang đi, thở dài: “Cậu ấy nhờ anh mang đồ ăn đến cho em.”
An Văn ngẩn ra, đưa tay đón lấy, nhấn mạnh từng chữ cảm ơn: “Cảm! ơn!”
Thi Cảnh hơi rút tay về: “Để anh mang vào cho.”
Đồ ăn hơi nhiều, An Văn không từ chối.
Thi Cảnh đặt đồ trên bàn ăn, miệng không ngừng: “Cậu ấy xem em như con gái, ngay cả ăn uống cũng phải lo lắng!”
An Văn phản pháo: “Các anh chỉ là già hơn thôi, chứ chưa đến mức đó, được chứ?”
Thi Cảnh nghe vậy mà bật cười.
Hôm nay vốn đã không vui, giờ lại bị nói là già, nghe thêm tiếng ‘meo meo’ dưới chân, anh hừ nhẹ: “Con thú nhỏ!”
An Văn lập tức che chở, bế Tam Phong lên, trừng mắt: “Cái gì mà thú nhỏ?!”
“Một con mèo cũng bảo vệ như vậy.” Thi Cảnh thì thầm, nhún vai: “Bảo sao A Tranh chọn em.”
Câu này thật khó nghe!
An Văn đáp trả: “Không chọn em thì chọn anh chắc?”
Giây tiếp theo, An Văn lại cười, vừa vuốt lông Tam Phong vừa cười đầy khiêu khích: “Thi tổng, anh nhìn cái gì cũng không thuận mắt, có phải lại bị cô gái nào từ chối không?”
“Xì——” Thi Cảnh bị trúng ngay chỗ yếu, giơ ngón trỏ lên, suýt chạm vào đầu An Văn, nhưng lại kiềm chế rút tay về, quay người: “Đi đây!”
An Văn cố nhịn cười, suýt thì cười ra tiếng.
Bỗng nhiên, cô rất muốn gặp cô gái khiến Thi Cảnh phải bực bội như thế.
Nửa đêm Cố Tranh trở về nhà, phong trần mệt mỏi.
Anh đẩy cửa phòng khách, đèn sáng rực, hai chú mèo nhỏ chạy ào đến chào đón.
Anh cúi xuống xoa đầu hai chú mèo nhỏ.
Trở về phòng, người đã ngủ rồi.
Anh bước đến, đôi môi hơi lạnh đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cố Tranh đi tắm, tắm xong quay lại thì An Văn đã thức, tựa vào đầu giường.
Cố Tranh nhíu mày đi đến, một chân chống lên giường, thân mình áp lại gần, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại, dịu dàng vô cùng: “Có phải anh làm em thức giấc không?”
“Thực ra em cũng không ngủ sâu lắm.” An Văn lắc đầu, giọng hơi khàn.
Thực ra cũng không hẳn là bị đánh thức, chỉ là cô đang mơ màng.
Thực ra cũng chẳng phải mơ, chỉ là câu nói của Thi Cảnh tối nay.
— “Một con mèo mà em cũng bảo vệ đến thế, bảo sao A Tranh lại chọn em.”
Câu nói này, nghĩ kỹ thật khiến người ta suy nghĩ miên man.
Cố Tranh vừa lên giường, cơ thể mềm mại của cô đã nghiêng sang muốn nói chuyện với anh.
Nhìn đôi mắt cô còn chưa mở hoàn toàn, trông có vẻ mệt mỏi, anh dịu dàng nói: “Mai nói cũng được mà.”
Nhưng cô gái này bỗng nhiên mở to mắt: “Anh buồn ngủ à?”
Cố Tranh lắc đầu: “Không đâu.”
Dạo này công việc nhiều quá, đến mức bộ não của An Văn cũng chẳng đủ để xử lý, phải dùng đến ghi chú trên điện thoại.
Cô cầm điện thoại, từng việc một kể cho Cố Tranh nghe, có liên quan đến công việc, nhưng đa phần là chuyện về đám cưới.
Vừa kể cô vừa cẩn thận ghi chú lại từng mục trong ứng dụng ghi chú.
Rất nghiêm túc và đáng yêu.
Đợi cô kể xong, anh ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Đèn tắt, họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, có lẽ tuyết vẫn đang rơi chăng?
An Văn nằm trong vòng tay nóng ấm, xoay người, liếc nhìn về phía cửa sổ nhưng chẳng thấy gì.
Cô lại xoay người lại, trong bóng tối mở to đôi mắt tròn xoe, ngón tay nhẹ nhàng cào cào vào cằm anh.
“A Tranh, em không ngủ được.”