Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 110

Buổi sáng đồng hồ báo thức reo, An Văn tỉnh dậy.

Bên cạnh trống không chẳng có ai.

Cô bật đèn nhỏ đầu giường rồi bước xuống giường, vô thức xoa xoa eo.

So sánh như vậy, trong lòng liền thấy bực bội.

Nhưng cũng chỉ có thể trách bản thân.

Nửa đêm nửa hôm, làm gì chọc ghẹo!

Đàn ông lớn tuổi cũng là đàn ông!

Mấy ngày không gặp cũng tràn đầy tình cảm cuồn cuộn!

Khi An Văn đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Cố Tranh từ phía sau đi tới.

Anh chắc vừa tập thể dục buổi sáng xong, còn tắm ở phòng khác, trên người khoác hờ áo choàng tắm trắng, tóc vẫn còn ẩm.

Anh đi tới sau lưng cô, vòng tay ôm lấy, cúi sát bên tai:
“Sao dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa à?”

An Văn ngậm đầy bọt kem đánh răng, nói lí nhí không rõ, đại khái là phải tới công ty.

Anh hôn nhẹ lên dái tai tròn trịa: “Công ty có việc à?”

An Văn cúi đầu nhổ bọt kem đánh răng: “Có hẹn phỏng vấn vài người.”

Rồi cô dùng cùi chỏ huých người phía sau, giọng nũng nịu:
“Đừng ôm nữa, em còn phải rửa mặt.”

Hai người ăn sáng xong cùng nhau tới công ty.

Trợ lý Vu đang đợi dưới tòa nhà công ty, tay xách chiếc cặp tài liệu kiểu cũ, vừa gặp đã đưa cho Cố Tranh một tập hồ sơ.

Cố Tranh không dừng bước, nhận lấy lật xem qua loa, ký tên, rồi đưa lại:
“Không phải con gái anh bị ốm sao? Sao vẫn tới công ty?”

Trợ lý Vu giữ khoảng cách nửa bước phía sau:
“Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm, tối qua cháu nó đã hạ sốt, không sao nữa.”

Tiếng giày da gõ trên nền gạch, âm thanh cứng lạnh, nhưng lời Cố Tranh nói lại như có hơi ấm:
“Trẻ con ốm, luôn mong có ba mẹ bên cạnh. Hôm nay nếu không có việc gì quan trọng thì anh về chăm con đi.”

Trợ lý Vu gật đầu:
“Cảm ơn Cố tổng đã thông cảm.”

Giày da buộc dây màu đen bước lên bậc thang, Cố Tranh không quay đầu:
“Chuyện thường tình mà.”

Bỗng nhiên, tay áo anh bị nhẹ nhàng kéo lại.

Anh dừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, ánh mắt men theo tay nhìn lên:
“Sao thế?”

An Văn vẻ mặt đầy bất mãn:
“Anh có thể đi từng bậc một được không? Anh có thể quan tâm chút tới người chân ngắn không?”

Cố Tranh: “…”

Trợ lý Vu: “…”

Im lặng hai giây.

An Văn thả tay ra, ngượng ngùng liếm môi, cãi bừa:
“Em không nói em chân ngắn, ý em là… là…”

Cô vội vàng đổ lỗi:
“Ý em là anh có thể quan tâm chút tới trợ lý Vu không?”

Trợ lý Vu: “…”

Cố Tranh bật cười, nắm tay An Văn, bước chậm lại, đi từng bậc một.

Nhưng cô gái này vẫn chưa hài lòng, lại ghé gần than phiền nhỏ giọng:
“Anh có thể bỏ thói quen leo thang bộ được không?”

Cô liếc nhìn thang cuốn bên cạnh, khó hiểu:
“Không phải có thang cuốn sao?”

Sau này, An Văn mới biết, thiết kế bậc thang này ngay từ đầu mang ý nghĩa: mỗi bước đều vững vàng, chân chạm đất chắc chắn.

Đây là lời nhắc nhở dành cho các đời quản lý.

Buổi sáng An Văn phỏng vấn hai người nhưng đều không hài lòng. Cô đặt hy vọng vào những ứng viên phỏng vấn buổi chiều.

Đến trưa, An Văn đi tìm Cố Tranh để ăn trưa thì thấy trợ lý Vu vẫn ngồi ở bàn làm việc.

An Văn bước tới:
“Trợ lý Vu, sao anh vẫn chưa về? Không phải Cố tổng bảo anh về chăm con sao?”

Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, nở nụ cười có chút mệt mỏi:
“Làm xong việc rồi tôi sẽ về.”

An Văn gật gật đầu.

Vừa ăn xong không lâu, người của studio váy cưới tới.

Nhân lúc ở phòng nghỉ của Cố Tranh, An Văn đo đạc số đo cơ thể.

An Văn quay lưng lại với Cố Tranh, dùng ngón trỏ và ngón cái ra hiệu một khoảng nhỏ:
“Vòng eo giúp tôi giảm thêm hai centimet nữa nhé.”

Người của studio váy cưới cười gật đầu, rất thông cảm.

Từ lúc đó, An Văn quyết tâm bắt đầu giảm cân.

Buổi chiều, An Văn tiếp đón ứng viên phỏng vấn.

Đó là một cô gái trẻ tên Tôn Hân, tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, có năm năm kinh nghiệm làm việc trong ngành, và từng đạt được nhiều thành tích nổi bật trong công việc.

Xem qua sơ yếu lý lịch, An Văn rất hài lòng, liền rót cho cô một ly nước. Nhưng khi còn chưa kịp trò chuyện sâu hơn, cô thấy Cố Đình bước vào.

!!!

Trong đầu An Văn lập tức vang lên chuông báo động.

Mỗi lần ngón tay cô lướt qua xương mày của Cố Tranh, cô đều cảm thấy rất xót xa.

An Văn lập tức đứng dậy:
“Cô chờ một chút ở đây nhé.”

Cô liền bước vào văn phòng của Cố Tranh.

Cô gọi một tiếng:
“Chú hai.”

An Văn không chờ mời đã ngồi xuống, tỏ rõ vẻ muốn bảo vệ người của mình.

Cố Đình nhìn về phía Cố Tranh:
“Đây là…?”

Cố Tranh bước tới, ôm nhẹ vai An Văn, động tác dịu dàng như muốn cô đừng lo lắng.

Anh nói:
“Em không phải còn đang phỏng vấn sao?”

An Văn không muốn rời đi, nhưng đối diện với ánh mắt của Cố Tranh, cô đành miễn cưỡng ra ngoài.

Sau khi An Văn phỏng vấn xong, Cố Đình vẫn chưa rời đi.

Cuối cùng vì không yên tâm, cô cầm chiếc iPad công việc, ngồi trên ghế sofa ngoài văn phòng đợi.

Chờ khá lâu Cố Đình mới bước ra.

An Văn lập tức cất iPad đứng dậy, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới Cố Đình, cố gắng nhìn ra điều gì đó.

Nhưng không phát hiện được gì, cô thu lại ánh mắt, giữ thái độ tôn kính và lịch sự:
“Chú hai, đi thong thả.”

Cố Đình từ từ bước lại gần, đứng trước mặt An Văn.

An Văn ôm iPad nhìn thẳng người đối diện không hề tỏ ra sợ hãi.

Đột nhiên, Cố Đình bật cười:
“Nhóc con, bảo vệ ghê nhỉ!”

Như một lời trêu chọc, nhưng lại giống một sự mỉa mai hơn.

Đối với câu nói này, An Văn không phản ứng gì.

Người trước mặt đưa một tay vào túi quần tây:
“Bảo vệ kỹ như vậy, cô biết nó là người thế nào không?”

An Văn nhìn sang, định nói “Tất nhiên”.

Nhưng ánh mắt vừa chạm vào, cô bỗng ngừng lại, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Cố Đình rời đi.

An Văn quay lại bàn làm việc, ngồi lặng một lúc lâu, cuối cùng trong lòng cũng có câu trả lời.

Cố Đình đang cố gắng gây chia rẽ!

Đúng là cáo già, một câu nói mơ hồ cũng đủ làm cô bồn chồn suốt nửa tiếng.

Sau khi phỏng vấn người thứ hai, An Văn vẫn cảm thấy Tôn Hân tốt hơn.

Cô cầm sơ yếu lý lịch đến tìm Cố Tranh, muốn nhờ anh cho ý kiến:
“Cố tổng, anh có bận không?”

Cố Tranh đặt công việc xuống, ra hiệu:
“Không bận.”

An Văn bước tới, đặt sơ yếu lý lịch điện tử của Tôn Hân trước mặt anh, còn đổi trang để hiện phân tích về buổi phỏng vấn:
“Em thấy cô ấy khá ổn, hôm nay nói chuyện thử, cô ấy trình bày mạch lạc, ý tưởng táo bạo. Không chỉ chuyên môn tốt mà còn có khả năng nhạy bén với xu hướng phát triển của ngành truyền thông, điều này rất hiếm.”

Cố Tranh lướt qua sơ yếu lý lịch rồi hỏi:
“Đã kiểm tra lý lịch chưa?”

Kiểm tra lý lịch?

An Văn lắc đầu.

Cố Tranh giải thích:
“Vị trí này liên quan đến quá nhiều thứ, không thể chỉ nhìn vào năng lực làm việc.”

Sau đó, anh chỉ vào sơ yếu lý lịch:
“Công ty trước đây của cô ấy là một trong những công ty hàng đầu trong ngành truyền thông. Trong thời gian làm việc, cô ấy đạt được nhiều thành tích xuất sắc, phát triển rất tốt. Vậy em đã nghĩ đến tại sao cô ấy lại muốn chuyển việc chưa?”

An Văn chống cằm suy nghĩ: Đúng vậy, tại sao nhỉ?

Vì thế phải kiểm tra lý lịch.

An Văn không khỏi nghĩ, nếu không có Cố Tranh, cô sẽ đi bao nhiêu đường vòng.

Cô ôm iPad rời đi, không quên quay lại cảm ơn:
“Cảm ơn tổng giám đốc đã chỉ dẫn.”

Sau khi kiểm tra lý lịch của Tôn Hân, An Văn lại tìm Cố Tranh:
“Cô ấy là người bản địa ở Bắc Đô, gia đình đơn giản. Lý do chuyển việc chính thức là không phù hợp với định hướng công ty nhưng thực tế là vì bất mãn khi bị cấp trên chiếm công lao dự án, hai bên cãi nhau lớn và chia tay không vui.”

Cố Tranh xem qua báo cáo kiểm tra lý lịch:
“Em nghĩ sao?”

An Văn mỉm cười, rất ngưỡng mộ cô gái không sợ quyền lực như vậy:
“Em nghĩ rất tốt.”

Cố Tranh nhắc nhở:
“Không sợ không quản được sao?”

An Văn lắc đầu, ngón tay thon dài lắc lư trước mặt Cố Tranh:
“No! No! No! Em không định quản người, mà là hợp! tác! Cùng nhau hướng tới một tương lai tốt đẹp!”

Khi đó, tâm tư của An Văn vẫn rất trong sáng. Cầm quyền quản lý trong tay, cô chỉ muốn xây dựng một thế giới trong sạch.

Bình Luận (0)
Comment