Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 111

Ngày 14 tháng 2 năm 2015, thứ Bảy, lễ tình nhân, cũng là sinh nhật của Cố Tranh.

Cố Tranh đã 31 tuổi.

An Văn trên chiếc bánh sinh nhật khéo léo viết số “31”.

Cô bảo anh ước một điều.

Anh nhắm mắt lại.

Ánh nến lung linh, đường nét gương mặt người đàn ông sắc sảo.

Khi anh thổi tắt nến, cô chưa bật đèn lên ngay mà trước tiên lấy ngón tay quệt kem lên mặt anh. Sau đó, cô bị anh kéo lại bên cạnh bàn, cố gắng bôi lại kem vào mặt cô.

Việc bị bôi kem lên mặt chẳng có gì đáng sợ.

Nhưng An Văn bỗng cảm thấy hoảng loạn, cứ như bị bôi kem là chuyện sống còn.

Cô cười đến mức không thở nổi:
“Không… không được… không thể…”

Ngón tay dính kem không chạm vào mặt cô, mà luồn vào miệng cô, nhẹ nhàng khuấy trên đầu lưỡi.

An Văn lập tức toàn thân nóng bừng, máu trong người như đang sôi sục.

Ngoài cửa kính sát đất, tuyết bay lả tả, xe cộ tấp nập.

Trong cửa kính, lò sưởi bập bùng, đèn treo như ánh sao nhấp nháy.

Tất cả ánh sáng ấy phản chiếu trong đôi mắt của họ khiến người ta mê mẩn.

An Văn bị bế bổng lên, đặt dựa vào kính cửa sổ.

Dù tầng cao, dù kính chỉ nhìn được một chiều nhưng cô vẫn rất ngượng, lặp đi lặp lại rằng không được, thực sự không được.

Nhưng người kia không dừng lại, hơi thở phả vào tai cô:
“Điềm Điềm, em có muốn biết điều ước sinh nhật của anh không?”

Cô thực sự muốn biết, trong giây lát quên cả ngượng ngùng.

Cô cố gắng giữ hơi thở đều, nhưng giọng nói vẫn không vững:
“Ừ, muốn.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười mê hoặc:
“Nhưng mà, nói ra rồi sẽ không linh nghiệm nữa.”

An Văn tức đến mức cắn vào vai Cố Tranh.

Nhưng lúc này cô giống như con cá nằm trên thớt, hoàn toàn bị người ta nắm trong tay.

Chẳng mấy chốc, cô không chịu nổi mà buông hàm răng ra, ôm chặt lấy anh.

Khi ngâm mình trong bồn tắm, An Văn chợt nhớ đến đôi giày cưới được gửi tới từ sáng sớm mà cô vẫn chưa thử, hiện đang đặt ở cửa phòng khách.

Cô lập tức muốn ra thử giày, hứng thú đến mức Cố Tranh cũng không ngăn được.

Khi cô quấn tóc ướt bằng khăn và khoác lên mình chiếc khăn tắm hình hoạt hình, Cố Tranh đã xách vài hộp giày bước vào.

Anh bế cô ngồi lên mặt đá cẩm thạch, một chân quỳ xuống.

Cô chống tay ra sau trên mặt đá, cúi xuống nhìn người đàn ông trước mặt.

Gương mặt anh cương nghị, mái tóc ướt đẫm, chiếc áo choàng tắm trắng hơi lỏng để lộ những vết cào đỏ.

Người đàn ông ấy nắm lấy gót chân cô, nhẹ nhàng xỏ giày vào, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô một khoảnh khắc.

Ánh mắt ấy không chứa quá nhiều cảm xúc, ngay cả sống mày và đường viền hàm đều cứng cáp, mạnh mẽ. Nhưng khóe mắt đỏ, môi cũng đỏ.

Khiến người ta nhớ đến một câu thơ:

“Người quân tử thanh tao, như cắt như gọt, như mài như giũa.”

Tổng cộng có sáu đôi giày, đến từ cùng một thương hiệu.

Có những đôi đơn giản, chất liệu nhung bạc, đính đá quý hình vuông ở mũi giày; có những đôi cầu kỳ, da bóng trắng, mũi và gót giày đều có nơ voan lớn; có những đôi tinh xảo, mặt giày đính đá thủ công, đầu giày gắn pha lê thủ công…

Dưới sàn là những hộp giày mở tung, những đôi giày nằm lộ ra.

An Văn cảm thấy đôi nào cũng đẹp.

Cô khẽ nhấc chân, trên chân là một đôi giày màu trắng ngà với dây đính đá:
“A Tranh, đẹp không?”

Cố Tranh liếc nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày:
“Đều là giày cao gót à?”

“Ừm.” An Văn gật đầu, “Vậy mặc lễ phục mới đẹp mà.”

Cố Tranh nhắc nhở:
“Hôm đó chắc chắn phải đi lại nhiều, nhỡ đau chân thì sao?”

“Vậy thì…” An Văn kéo dài giọng, duỗi thẳng mu bàn chân, mũi giày nghịch ngợm chạm vào ngực Cố Tranh:
“Anh bế em đi chứ sao.”

Cố Tranh bật cười, giữ chặt bàn chân nghịch ngợm ấy.

An Văn bĩu môi, trêu chọc:
“Chẳng lẽ anh bế không nổi?”

Anh nắm lấy mắt cá chân cô, đứng dậy, hai tay chống lên mặt đá cẩm thạch, bóng dáng nghiêng về phía cô, đầy cố ý:
“Em nói xem, anh bế nổi hay không?”

Câu nói ấy dẫn dắt suy nghĩ của cô.

Những hình ảnh ngọt ngào ban nãy lướt qua đầu, tất cả đều chứng minh rằng anh hoàn toàn dư sức.

An Văn còn đang ngơ ngác, bỗng cơ thể nhẹ bẫng, cô đã bị Cố Tranh bế lên, anh còn xoay hai vòng để chứng minh sức mạnh.

Cô ôm chặt cổ anh, khăn quấn tóc bị hất văng ra, mái tóc ướt xõa xuống, cô vội vàng xin tha:
“Được rồi! Được rồi! Anh bế nổi! Thả em xuống đi!”

Anh xoay người đặt cô xuống, sau đó giúp cô sấy tóc.

Chiều 30 Tết, An Văn về tới Thượng Hải.

Tết năm nay được sắp xếp vô cùng náo nhiệt. An Quốc Khánh, ba cô, tổ chức một bữa tiệc lớn vào đêm giao thừa, mời cả những người họ hàng xa trong ba đời.

Trên đường đến khách sạn, An Văn soi gương nhỏ chỉnh lại lớp trang điểm, giọng đầy khó hiểu:
“Hồi nhà mình gặp khó khăn, chẳng thấy ai cả, giờ lại mời họ ăn cơm làm gì?”

Thực ra, An Văn chỉ nói vậy.

Bây giờ, cô đâu còn ngây thơ nữa.

Như Cố Tranh từng nói, mối quan hệ giữa người với người là mối quan hệ hợp tác, bản chất là xây dựng trên lợi ích.

Và trong đêm giao thừa lạnh lẽo này, hội trường tiệc chật kín khách từ khắp nơi đổ về, chính là minh chứng rõ ràng nhất.

An Văn mang một chiếc mặt nạ vô hình, nâng ly rượu chúc mừng từng người đến chúc phúc cho cô và Cố Tranh.

Giữa chừng, cô lẻn ra khỏi hội trường.

Trưởng thành!

Trưởng thành!!

Đây chính là trưởng thành!!!

Ai cũng đeo mặt nạ!

Không thích chút nào!

Chẳng thích tí nào cả!!!

Thêm vào đó, cô còn rất đói nhưng lại đang giảm cân.

Không thể ăn.

Thật sự nhìn gì cũng không thấy vui nổi.

Sau một khoảng thời gian lười biếng ngắn ngủi, An Văn trở lại hội trường.

Vừa hay, cô gặp người quản lý khách sạn vội vã đi ngang qua.

Người quản lý nói, dưới lầu có một vị khách tên là Trần Quyết.

Không biết có phải do tối nay uống rượu hay không, An Văn phải nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra người này.

Bạn trai của chị họ cô!

Chẳng lẽ chị họ cô cũng tới?

An Văn vui mừng, cầm váy chạy xuống lầu.

Nhưng chỉ thấy Trần Quyết, không thấy Đinh Dao.

An Văn chưa kịp mở lời, đã bị Trần Quyết ép lùi một bước:
“Dao Dao đâu rồi?”

Anh ta có vẻ quá kích động, khiến người ta cảm thấy có ý không lành.

Nhân viên khách sạn nhận ra điều bất thường, liền giữ chặt tay Trần Quyết, không để anh ta tiến tới.

Cảnh tượng này khiến An Văn bối rối vô cùng.

Trần Quyết không vùng ra được, đành dừng lại, ngẩng đầu lên.

Mái tóc rối phủ nửa con mắt, ánh mắt đỏ ngầu, anh nhìn cô:
“Tôi muốn gặp Dao Dao… Xin cô, để tôi gặp cô ấy.”

An Văn chỉ từng gặp Trần Quyết một lần, ấn tượng về anh là người kiêu ngạo.

Nhưng giờ đây anh ta trông thật thảm hại, thật thấp kém.

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng quát lớn:
“Đuổi anh ta ra ngoài!”

An Văn quay đầu lại.

Là dượng cô.

Và cả An Tế.

Nhân viên khách sạn làm theo, kéo Trần Quyết ra ngoài.

Anh ta liên tục gọi tên Đinh Dao, tiếng gọi của anh khiến lòng An Văn không thoải mái chút nào.

An Văn định ngăn lại nhưng bị An Tế giữ tay.

Cũng chính lúc này, từ miệng An Tế, cô mới biết Đinh Dao đã về nhà và đã chia tay với Trần Quyết.

Nhưng vì sao họ chia tay thì không rõ.

An Văn vẫn nhớ dáng vẻ Đinh Dao yêu Trần Quyết, bất chấp tất cả.

Tiệc kết thúc đã là nửa đêm.

An Văn ngồi trên xe rời đi, không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, những tán cây bên đường đều phủ trắng xóa.

Khi xe rời khỏi khách sạn, An Văn nhìn thấy một bóng người cô độc dưới ánh đèn đường, vội vàng gọi:
“Dừng xe! Dừng xe!”

Vừa mở cửa xe, An Văn đã bị An Tế giữ lại:
“Đừng xen vào chuyện không liên quan!”

An Văn liếc nhìn xuống dưới rồi vẫn quyết định xuống xe.

Gió rét cắt da, lạnh đến mức người ta run lên bần bật.

An Văn siết chặt chiếc áo lông bước về phía trước.

Trần Quyết đã bị lạnh đến mức khuôn mặt tái nhợt, môi chuyển màu xanh tím.

Đôi mắt đỏ ngầu càng thêm u ám, cả người toát lên vẻ nguy hiểm.

An Văn nuốt nước bọt, khi nói, hơi thở phả ra thành từng làn khói:
“Trần Quyết, anh đi đi!”

Anh không nói gì.

An Văn lại nói:
“Anh sẽ chết cóng đấy!”

Anh vẫn im lặng.

An Văn sốt ruột:
“Chị họ tôi không ở đây, anh có đợi đến chết cũng không gặp được chị ấy đâu!”

Cuối cùng, Trần Quyết cũng phản ứng.

Anh mấp máy môi, nói:
“Vậy thì tôi sẽ đợi đến chết.”

Bình Luận (0)
Comment