Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 112

“Vậy thì tôi sẽ đợi đến chết.”

Câu nói của Trần Quyết khiến An Văn trằn trọc suốt đêm đông lạnh giá không sao ngủ yên.

Tình yêu, dường như rất dễ hiểu rõ, nhưng cũng giống như mãi mãi không thể nhìn thấu.

An Văn trở mình, bật đèn ở đầu giường, lấy điện thoại kiểm tra với nhân viên khách sạn, xác nhận rằng họ đã báo cảnh sát và chắc chắn cảnh sát đã đưa Trần Quyết đi an toàn cô mới yên tâm hơn một chút.

Sáng hôm sau, An Văn cố gắng liên lạc với Đinh Dao nhưng không thành công, cô lại quay sang tìm Đinh Tinh Lan để dò hỏi.

Nhưng vẫn không thể hỏi ra được gì.

Trong lúc trò chuyện với Cố Tranh, cô chợt nhớ đến chuyện này và hỏi:
“A Tranh, anh còn nhớ Trần Quyết không?”

Đầu dây bên kia không hề ngập ngừng:
“Bạn trai của chị họ em?”

An Văn thán phục trí nhớ của Cố Tranh:
“Đúng, đúng, đúng!”

Cô kể lại sự việc đêm qua, rồi thở dài:
“Cũng không biết vì sao họ lại chia tay.”

Cố Tranh bình thản nói:
“Luôn có lý do của nó.”

Ngoài sân, những cành cây khô yếu ớt bị tuyết đè oằn xuống, dường như sắp gãy đến nơi.

Nhìn cảnh tượng đó, An Văn thẫn thờ nói:
“A Tranh, ở Bắc Đô có tuyết rơi không?”

“Không có.”

“Ở đây tuyết rơi rồi.” An Văn phóng đại, run rẩy làm bộ lạnh, rùng mình nói:
“Lạnh quá, vẫn là trong vòng tay anh ấm hơn.”

Theo kế hoạch, An Văn sẽ trở về Bắc Đô vào mùng năm.

Điều đó có nghĩa là mùng năm mới được gặp Cố Tranh. Cô không muốn thừa nhận rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi mà cô đã thấy nhớ anh.

Sáng mùng ba, An Văn đang cuộn tròn trong mền ngủ nướng. Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình ngưa ngứa, như có con gì đó bò qua.

Con gì?

Côn trùng!!!

An Văn vội đưa tay quơ đi, mở mắt ngồi bật dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút trang điểm trông thật ngây thơ, mái tóc rối bù khiến cô toát lên vẻ lười biếng đầy đáng yêu.

Khi nhìn rõ người trước mặt, mắt cô lập tức sáng lên. Nếu không bị mền quấn lấy, cô sợ rằng mình đã nhảy bổ lên ôm người đó rồi:
“Sao anh lại đến đây?”

Cố Tranh ôm lấy An Văn cùng với chiếc mền, vì trên người vẫn còn chút hơi lạnh, nên anh không dám áp sát quá gần:
“Em nói xem?”

An Văn nào lại không hiểu.

Trong lúc trò chuyện qua điện thoại, cô đã thả lửng nỗi nhớ nhung đó ra.

Bạn trai cô hiểu được nên liền lập tức đến gặp.

Nếu là trước đây chắc chắn An Văn sẽ hết lời ca ngợi, rằng bạn trai mình không giống những người đàn ông “mù tịt” khác, rõ ràng cái gì cũng hiểu nhưng lại giả vờ thờ ơ.

Nhưng giờ đây cô lại không hài lòng, đầu óc bỗng trở nên rắc rối và suy diễn:
“Tại sao không phải là vì anh nhớ em mà tự mình đến đây? Lại còn phải để em gợi ý mới đến?”

An Văn đẩy nhẹ Cố Tranh ra, bĩu môi:
“Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”

Cố Tranh rất hưởng thụ vẻ nũng nịu của An Văn. Anh dùng tay vén sợi tóc bên má cô ra:
“Tất nhiên là nhớ em rồi.”

Lúc này khóe miệng An Văn mới cong lên thành một nụ cười.

Giây tiếp theo, cô kéo mền che mặt lại, lăn lộn trên giường:
“Ôi trời! Em còn chưa rửa mặt!”

Cố Tranh cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ lên mền:
“Em còn có dáng vẻ nào mà anh chưa từng thấy?”

Người trong mền ngừng lại, từ từ thò đầu ra, đôi mắt cong cong cười:
“Đúng là vậy.”

Đúng thật là ngủ đến lú lẫn rồi.

Mùng năm, hai người cùng nhau trở về Bắc Đô.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ An Văn không hề rảnh rỗi, cô đến thăm công ty làm việc của mình.

Công ty này vốn là trụ sở của một công ty công nghệ, An Văn chọn nơi đây vì phần lớn nội thất có thể tận dụng lại, rất hợp với người luôn chạy đua với thời gian như cô.

Bảng hiệu cũ đã được gỡ xuống, giờ đây là: Truyền Thông Sáng Dật.

Cái tên này là kết quả của việc An Văn dốc hết tâm huyết để nghĩ ra, mang ý nghĩa: “Chói sáng rực rỡ, sáng tạo khác biệt.”

Dòng chữ này cũng được in lớn tại tiền sảnh công ty, ai ra vào đều có thể nhìn thấy.

An Văn tham quan mọi ngóc ngách của công ty: văn phòng, phòng họp, phòng tiếp khách, phòng thu âm nhỏ, phòng giải trí…

Cuối cùng, cô bước vào văn phòng riêng của mình.

Ngồi trên chiếc ghế giám đốc, cô kiễng chân quay một vòng, cười đến không khép miệng lại được.

Cô còn làm bộ nghiêm trọng, chỉ tay nói:
“Sau này nếu Cố tổng muốn gặp em, phải hẹn trước đấy nhé! Em bận lắm!”

Cố Tranh liếc nhìn An Văn một cái, mỉm cười, đi đến xoa nhẹ gáy cô rồi kể về một trường hợp năm ngoái.

Nội dung đại khái là một công ty khởi nghiệp sau nửa năm vận hành đã phải đóng cửa.

An Văn hiểu, Cố Tranh sợ cô đắc ý quá, nếu kết quả không như ý sẽ khiến cô suy sụp tinh thần nên mới nhắc nhở trước.

Nhưng lời này khiến cô có chút không vui.

Cô ngẩng đầu lên:
“Anh xem thường em quá rồi! Ngoài thông minh lanh lợi, em còn kiên cường bất khuất, không sợ khó khăn, và sẵn sàng chấp nhận thất bại!”

Cô dùng lời lẽ của mình để chặn đứng sự an ủi của Cố Tranh.

Sau Tết, nhân viên mới liên tục gia nhập, An Văn ngày nào cũng đi sớm về muộn, thậm chí còn muốn ngủ luôn ở công ty.

Cô thật sự đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng sau một cơn “vần vũ” kịch liệt, cuối cùng cũng tỉnh lại, rúc trong vòng tay của Cố Tranh, lẩm bẩm:
“Sang năm em muốn đổi sang một công ty lớn hơn, văn phòng của em phải có phòng nghỉ, như thế em có thể ngủ luôn ở đó.”

Môi của Cố Tranh chạm vào vành tai cô:
“Thế còn anh thì sao?”

An Văn cười khẽ, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực trần của anh, trêu ghẹo:
“Tâm trạng em vui thì sẽ gọi anh đến phục vụ.”

Cô đúng là dám nói thật.

Cố Tranh giữ chặt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, còn cô thì lại chui vào lòng anh, nũng nịu:
“Bế em đi tắm đi, được không? Em mệt đến mức chẳng nhấc nổi tay nữa rồi.”

Thế vừa nãy dùng tay nghịch ngợm lung tung là ai chứ?

Cố Tranh chẳng thèm so đo với cô.

Truyền Thông Sáng Dật thuộc tập đoàn Vạn Vật, có nguồn tài nguyên tốt, nhanh chóng nhận được dự án đầu tiên.

Nhưng khi thảo luận về kịch bản quảng cáo video ngắn, Tôn Hân và Lưu Tử Tình tranh cãi đến mức An Văn đau cả đầu.

Tôn Hân cho rằng cú hích đầu tiên của Sáng Dật cần phải gây chú ý để mọi người nhớ đến; còn Lưu Tử Tình lại nghĩ rằng công ty nên xây dựng hình ảnh trước.

Cuối cùng, vì câu nói “Cô chỉ là đang gây sốc để thu hút đám đông” của Lưu Tử Tình mà mâu thuẫn leo thang.

An Văn với tư cách là sếp, đã kịp thời dừng cuộc họp và nói chuyện riêng với hai người lập kế hoạch. Cô cũng khéo léo trong cách nói, thay mặt công ty ghi nhận năng lực và sự cống hiến của họ, khen ngợi sự tận tâm và nỗ lực của họ.

An Văn nói chuyện với cả hai theo cùng một cách, Lưu Tử Tình ngay lập tức thừa nhận mình đã quá xúc động, trong khi Tôn Hân với tính cách gay gắt, trực tiếp hỏi: “An tổng, vậy ý của chị là gì?”

Thực ra, An Văn đã có định hướng trong lòng.

Nếu Sáng Dật chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập, thì chắc chắn kế hoạch của Tôn Hân sẽ phù hợp hơn. Nhưng Sáng Dật không chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập, đằng sau nó là Vạn Vật và Bách Gia, vừa được cung cấp nguồn lực vừa bị ràng buộc.

An Văn sợ làm giảm nhiệt huyết làm việc của Tôn Hân, nên nói một cách uyển chuyển: “Tôi nghĩ vẫn phải xem xét tình hình thực tế của Sáng Dật, định hướng chung có thể theo cách của Tử Tình, sau đó cố gắng kết hợp ý tưởng sáng tạo của cả hai, tôi vẫn rất thích ý tưởng của cô.”

Tôn Hân làm sao không hiểu được ý tứ này, cô đứng dậy: “Chị đã nói vậy rồi, tôi không còn gì để nói.”

Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi.

An Văn ấm ức trong lòng: Rốt cuộc ai mới là sếp đây?!

An Văn cảm thấy, làm sếp thật không dễ dàng, còn phải nhẫn nhịn hơn cả khi cô làm nhân viên.

Vì sự không vui giữa Tôn Hân và Lưu Tử Tình, An Văn tổ chức cho nhân viên công ty đi ăn tại nhà hàng cao cấp, hy vọng tăng cường sự gắn kết của công ty.

Bầu không khí bữa ăn rất tốt, nhân viên nâng ly chúc mừng An Văn, toàn nói những lời hay ý đẹp.

Nói rằng An Văn hòa đồng với họ, thường xuyên đãi khách, đúng là một người sếp tuyệt vời;

Nói rằng tiền làm thêm giờ được tính theo từng phút, đúng là một công ty tuyệt vời;

Nói rằng công ty nhân văn, môi trường tốt, quản lý tốt…

An Văn đã từng là người đi làm thuê, hiểu được người đi làm thuê.

Bây giờ làm sếp, cô hy vọng có thể đáp ứng kỳ vọng của nhân viên, từ đó có được những nhân viên thật lòng phấn đấu vì công ty.

Cô nghĩ như vậy với tấm lòng chân thành.

Một buổi chiều mệt mỏi, An Văn muốn uống trà sữa nhưng vì đang giảm cân nên chỉ có thể gọi một ly cà phê cho mình. Cô tiện thể gọi một đống đồ ăn vặt buổi chiều để thưởng cho nhân viên.

Cũng chính vào buổi chiều đó, An Văn nghe thấy Tôn Hân và một nhân viên khác đang nói những lời không hài lòng về cô trong khi ăn đồ ăn vặt cô đãi.

“Cái gì mà sếp! Ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, đúng là non nớt!”

“Chẳng phải chỉ có chỗ dựa thôi sao? Cô ta hiểu gì chứ?”

“Tầm nhìn ngắn hạn! Cả ngày ngoài việc khích lệ tinh thần, vẽ bánh vẽ, còn biết làm gì nữa?”

An Văn chỉ cho rằng Tôn Hân kiêu ngạo vì có tài, nhưng lúc này…

Cô bước ra từ sau cánh cửa, tay cầm ly cà phê giơ lên, lạnh lùng nói: “Tôn Hân, đến phòng tôi một lát.”

Bình Luận (0)
Comment