Dưới ánh trăng cuối tháng, ở Bắc Đô thường hay có những cơn gió kỳ lạ.
Trong văn phòng, rèm cửa lá dọc bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
An Văn đóng cửa sổ thông gió, sau đó quay người ngồi xuống.
Cô trực tiếp hỏi người đối diện:
“Tôn Hân, cô thật sự nghĩ rằng những điều tôi hứa hẹn chỉ là để khích lệ tinh thần, vẽ bánh vẽ cho các cô sao?”
Tôn Hân cúi đầu, không nói gì.
An Văn tiếp tục hỏi:
“Cô cho rằng tôi không xứng đáng làm sếp, đúng không?”
Tôn Hân vẫn im lặng.
An Văn không chút khách khí chỉ thẳng ra:
“Nếu là vì lần trước tôi bác bỏ đề án của cô mà cô có cách hiểu như vậy thì đó là vấn đề của cô.”
Cuối cùng Tôn Hân cũng phản ứng, khẽ gật đầu:
“An tổng, đó là vấn đề của tôi, xin lỗi.”
Lời xin lỗi này có chân thành hay không, chỉ nghĩ cũng biết.
An Văn nhìn người đối diện, suy nghĩ hồi lâu:
“Ra ngoài đi.”
Chuyện này không thể cứ vậy mà cho qua, nhưng xử lý Tôn Hân như thế nào, tạm thời An Văn chưa quyết định được.
Đúng lúc đó, Cố Tranh gọi điện thoại, nói rằng nhẫn cưới đã làm xong, còn hỏi tối nay cô có tan làm đúng giờ để cùng ăn tối được không.
An Văn đồng ý.
Trên bàn ăn An Văn không có hứng chọn món nhưng khi Cố Tranh gọi món thì xen vào:
“Món đó nhiều phô mai quá, em đang giảm cân.”
Cố Tranh đổi món.
Gọi món xong, Cố Tranh nắm lấy tay An Văn, ngón cái vuốt nhẹ lên khớp tay cô. Ánh mắt anh phản chiếu ánh nến, như thể đã thấu hiểu tất cả:
“Công ty có chuyện gì à?”
An Văn vốn đầy tâm sự, chỉ chờ Cố Tranh hỏi.
Ngay lúc này, cô trút hết mọi bực dọc.
Cô kể xong câu chuyện, bắt đầu trách móc trong cảm xúc:
“Em cảm thấy mình càng ngày càng không giống chính mình. Nhưng dù đã cố gắng như vậy, em vẫn không nhận được sự tin tưởng, thậm chí còn bị đâm sau lưng.”
Cố Tranh kiên nhẫn lắng nghe, không xen vào câu nào.
Cuối cùng An Văn mất kiên nhẫn:
“A Tranh, anh nói gì đi chứ!”
Thật sự, cô bắt đầu nghi ngờ anh có phải máu lạnh không.
Sao anh có thể bình tĩnh đến thế!
Cố Tranh nhấc mí mắt lên, ánh mắt khóa chặt lấy An Văn, không biểu lộ cảm xúc rõ ràng:
“An Văn, em phải hiểu, em là một người sếp chân thành, nhưng thế giới này lại có rất nhiều sếp giả dối.”
Câu này chẳng khác nào bảo cô, cũng không thể trách người khác không tin vào sự chân thành của cô.
Cố Tranh lại nói:
“Tự nhiên, cũng có những nhân viên tận tâm và những nhân viên gian lận.”
Khi nói những lời này, khí chất của anh như thể khiến người ta phải ngước nhìn:
“Chính vì có sếp chân thành, sếp giả dối, nhân viên tận tâm, và nhân viên gian lận, nên mới cần có quy tắc.”
An Văn như bị hiện thực giáng một đòn, tỉnh ngộ.
Cô nghĩ mình đã xây dựng một thành trì mới, nhưng người trong thành lại đến từ bên ngoài.
An Văn khiêm tốn hỏi:
“Vậy anh nghĩ em nên làm gì bây giờ?”
Đúng lúc này, phục vụ mang món chính lên.
Cố Tranh ra hiệu phục vụ đặt trước mặt anh.
Trong tiếng violin du dương, anh cầm dao nĩa, khớp tay đẹp đẽ, động tác chậm rãi nhưng lời nói lại lạnh lùng:
“Giết gà dọa khỉ.”
An Văn khựng lại.
Lấy Tôn Hân… để giết gà dọa khỉ sao?
An Văn do dự:
“Nhưng cô ấy trong công việc không có sai sót gì cả.” Làm vậy có quá đáng không?
Lần đầu tiên nắm quyền lực như vậy, cô không dám lạm dụng.
Cô cuối cùng hiểu ra câu nói “Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao”.
Cố Tranh đặt dao xuống:
“Anh đã nói rồi, vị trí này không chỉ nhìn vào năng lực làm việc. Anh cũng đã nói, Tôn Hân sẽ khó quản lý.”
An Văn nhớ lại những lời hùng hồn của mình lúc trước, giờ thì cụp đuôi.
Cố Tranh đứng dậy, đặt phần thức ăn đã cắt trước mặt cô:
“Ăn trước đã.”
Sau đó anh trở về ghế, lau tay:
“An Văn, bước đầu tiên của em đã sai rồi. Công ty không có bạn đồng hành, em là sếp, nếu em mất đi sự uy nghiêm, em sẽ không thể quản lý được.”
Khoảnh khắc này, An Văn mới nhận ra rằng “dùng chân thành đổi lấy chân tâm” của mình thật ngây thơ và nực cười.
Nhưng cô vẫn giữ thể diện mà lên tiếng: “Nhưng em thấy anh cũng như vậy mà, đối với trợ lý, con anh ấy bị bệnh mà anh còn để anh ấy về nhà.”
Cố Tranh nhìn An Văn một cái, không che giấu gì: “Hoàn cảnh gia đình của trợ lý là điểm yếu của anh ấy, điều này rất dễ khiến người khác đồng cảm. Nhưng điểm yếu thường là thứ dễ bị kiểm soát.”
Miếng thịt bò trên miệng An Văn khựng lại, cô hỏi: “Ý anh là gì?”
Cố Tranh phân tích cụ thể cho An Văn: “Lấy ví dụ về trợ lý, chúng ta tuyển dụng anh ấy không chỉ vì năng lực làm việc. Hoàn cảnh gia đình hiện tại là ràng buộc của anh ấy. Khi tuyển dụng, Bách Gia sẽ cân nhắc xem ràng buộc này ảnh hưởng đến công việc trong mức độ chấp nhận được hay không. Đồng thời, ràng buộc này cũng là điểm yếu mà Bách Gia dùng để kiểm soát sự ổn định và lòng trung thành của anh ấy. Bách Gia cho anh ấy thứ anh ấy muốn, thì tự nhiên anh ấy phải đáp lại thứ Bách Gia cần.”
Những gì An Văn nghe được là một sự thật lạnh lùng và thực tế.
Cô lúc đó còn cảm thấy đau lòng, nghĩ rằng có phải khi nhỏ Cố Tranh bị ốm không có ai quan tâm nên anh mới đồng cảm với con của trợ lý mà nói ra những lời như vậy.
Hóa ra không hề có sự đồng cảm mà cô từng đau lòng.
Anh hoàn toàn bình tĩnh.
An Văn nghẹn lời một lúc lâu, mới mở miệng: “Vậy nên, sự quan tâm của anh là giả sao?”
“Đương nhiên là thật.” Cố Tranh ngẩng đầu nhìn cô, “An Văn, em phải biết, thực ra trợ lý không cần sự quan tâm của anh, mà thứ anh ấy cần, anh đã cho anh ấy rồi.”
An Văn lại sững sờ.
Đúng vậy.
Chính là như vậy.
Cố Tranh tổng kết:
“Nói đơn giản, em phải biết đối phương cần gì, rồi giải quyết đúng chỗ.”
“Sự chăm chỉ, lòng trung thành, những phẩm chất đẹp đẽ này thường khiến người ta chịu thiệt, mà không ai muốn chịu thiệt cả.”
“Và sự tử tế đơn thuần sẽ không được tin tưởng.”
Hôm nay, An Văn đã được dạy một bài học sống động về bản chất con người.
Trong bài học này, có Tôn Hân, trợ lý Vu, Cố Tranh…
Và cả chính cô.
Thấy An Văn im lặng thật lâu, Cố Tranh dịu giọng: “Điềm Điềm.”
Bất chợt, sự ấm áp xen lẫn tiếng đàn làm An Văn như tỉnh lại: “Dạ?”
Cố Tranh đề nghị: “Nếu em cảm thấy khó khăn, anh có thể tìm người giúp em!”
An Văn vốn đang phân vân, nghe vậy liền từ chối ngay: “Không cần!”
Thậm chí lấy lại tự tin: “Em có thể làm được!”
Hiện tại, Sáng Dật đối với cô mà nói giống như đứa con ruột của mình. Dù có khó khăn đến đâu, cô cũng muốn tự tay nuôi nấng, tuyệt đối không giao cho ai.
An Văn sẵn sàng học hỏi, sẵn sàng thử, tất nhiên Cố Tranh không ý kiến.
Nhưng anh chỉ lo rằng cô gái chân thành này, cuối cùng lại gặp cảnh không như ý rồi buồn bã.
Sau bữa tối, về đến nhà, An Văn lao ngay vào máy tính xách tay để viết luận văn.
Cố Tranh ngồi trên ghế sofa, trên đùi là hai chú mèo nhỏ.
Anh lấy ra cặp nhẫn cưới từ trong túi.
Nói không thất vọng là giả.
Cô gái này, trái tim đều dành cho công việc và luận văn hết rồi, hơn nữa, anh còn không thể nói gì.
Đặt hai chú mèo nhỏ sang một bên, Cố Tranh đi tìm An Văn.
Thời tiết Bắc Đô đã ấm dần, An Văn về nhà liền cởi áo khoác. Ngồi đó, cô mặc áo sơ mi trắng bằng chiffon, váy công sở dài qua gối.
Tóc xoăn nhẹ được buộc đuôi ngựa thấp.
Vừa có nét ngây thơ, vừa cố làm người lớn.
Cố Tranh bước tới, không nói một lời liền kéo cô dậy chiếm lấy chỗ ngồi.
An Văn ngồi trên đùi Cố Tranh, tay vẫn gõ bàn phím, một câu “Sao vậy” chưa kịp nói ra thì trước mắt đã xuất hiện một chiếc hộp nhung.
An Văn ngẩn người, nhớ lại bữa tối nay chính là để xem nhẫn cưới.
Giờ nghĩ lại, có phải Cố Tranh còn cố ý đặt một nhà hàng lãng mạn không.
An Văn vỗ đầu mình.
Đúng là bực mình vì đã quên mất.
Bận đến mụ mẫm.
Nhắc đến những chuyện này, An Văn thực sự cảm thấy có chút áy náy.
Người ta thường nói kết hôn là chuyện của hai người, nhưng vì Sáng Dật, vì luận văn tốt nghiệp nên mọi việc liên quan đến đám cưới cô dâu như cô hoàn toàn buông tay, giao hết cho chú rể.
An Văn nghiêng người, mềm oặt như không có xương, ôm lấy Cố Tranh: “Em đúng là tệ quá, chuyện quan trọng như thế mà quên mất.”
Cố Tranh một tay ôm lấy eo cô, giữ chặt, giọng điệu như trêu đùa: “Quan trọng sao?”
An Văn bị hỏi đến á khẩu, cảm giác mình giống một “cô gái hư” đang biện minh.
Cô càng mềm nhũn hơn: “Quan trọng, quan trọng chứ. Bây giờ em sẽ xem ngay, em rất mong chờ.”
Cố Tranh không trêu cô nữa, đưa hộp nhẫn cho cô, hai tay ôm lấy thân hình mảnh mai ấy.
Eo cô rất thon.
Áo sơ mi sơ vin trong váy công sở, chỉ cần cô hơi cựa quậy, chiếc áo đã bung ra.
An Văn mở hộp nhung, bên trong là hai chiếc nhẫn cưới nằm ngang song song.
Cô lấy ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của Cố Tranh, đeo nhẫn cho anh, sau đó tự đeo cho mình.
Cặp nhẫn được đặt tên là “Hợp Hoan”.
Phần ngoài trơn và mờ, mặt bên được khắc những dây leo quấn quýt, trên nhẫn nữ có gắn kim cương trên các dây leo.
Thiết kế đơn giản, thanh lịch.
Kích cỡ cũng hoàn hảo.
Tất cả những điều này đều do Cố Tranh lo liệu.
An Văn giơ tay lên chiêm ngưỡng một lúc, rồi vòng tay qua cổ anh, hôn nhẹ lên má anh một cái: “Chồng ơi, anh vất vả rồi.”
Ánh mắt Cố Tranh chuyển sang khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Em gọi anh là gì?”
An Văn siết chặt vòng tay, khuôn mặt càng đỏ thêm một tầng.
Cô mím môi, ghé sát lại hôn thêm một cái: “Chồng ơi.”
Cô thực sự biết cách làm nũng, cũng biết cách làm người khác vui.
Cô chớp mắt, hơi thở ngọt ngào phả vào mặt anh: “Em gọi không đúng sao?”
“Đúng.” Anh kéo cô sát lại hơn, nâng cằm cô lên, hôn sâu, giọng khàn khàn: “Phần thưởng đây.”
Môi cô bị liếm nhẹ nhàng rồi lại bị cắn khẽ.
An Văn không hài lòng, cô nâng cằm anh lên, hờn trách bằng đôi môi căng mọng đỏ au: “Đây là anh tự thưởng cho mình thì có!”
Bàn tay anh đã luồn vào lớp vải chiffon mềm mại, đầu ngón tay chai sạn khẽ lướt qua làn da, cố ý trêu chọc: “Không thích sao?”
Phản ứng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, An Văn khẽ run lên, lập tức đầu hàng.
Cô khó khăn gạt tay anh ra, ngước nhìn, chỉ thấy đôi mắt nửa khép sau cặp kính.
Anh giống như ánh bình minh, ấm áp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt, nhưng cũng giống ánh hoàng hôn, như sắp rơi vào bóng tối.
Không thể nhìn thấu.
Dạo gần đây An Văn luôn có cảm giác như vậy.
Nhìn thấy cô ngay cả lúc này cũng có thể thất thần, Cố Tranh hơi cau mày, cúi xuống hôn lên đôi môi mấp máy của cô.
Bàn tay lại lần nữa luồn vào, cách lớp ren mỏng manh, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng nhéo lấy.
Hơi thở của An Văn dần dồn dập nhưng cô lại nghiêng đầu né tránh.
Nghĩ đến việc đã lạnh nhạt với anh mấy ngày nay, cô nhìn qua chiếc máy tính: “Đợi em viết xong chỗ này, em sẽ thưởng cho anh, được không?”
Cố Tranh làm sao nỡ làm khó cô mà đòi phần thưởng này.
Bàn tay anh rút ra, bóp nhẹ eo cô rồi đứng dậy, véo má cô: “Nói khoác mà không biết ngượng.”