Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 114

An Văn đối với Tôn Hân, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Cô không đuổi việc, chỉ trừ đi sáu tháng tiền thưởng và hiệu suất làm việc như một hình thức trừng phạt, đồng thời hy vọng điều này có thể làm gương cảnh báo cho người khác.

Nhờ vào một loạt chiến dịch quảng cáo sáng tạo và thú vị, Sáng Dật đã thu hút được sự chú ý của công chúng, lượng quan tâm, chia sẻ, thảo luận đều tăng cao, đặc biệt là trong giới trẻ.

Nhận thấy thời cơ, An Văn quyết định đưa Sáng Dật tiến xa hơn bằng cách cạnh tranh để giành được các nguồn lực bên ngoài.

Trong quá trình chuẩn bị kỹ lưỡng, tại buổi đàm phán với đối tác, cô tình cờ gặp một người quen cũ, Lương Thảo.

Thực ra, mối quan hệ giữa cô và Lương Thảo không thể gọi là thân thiết. An Văn không chủ động chào hỏi, chỉ hơi bất ngờ khi thấy Lương Thảo đã rời khỏi Bách Gia.

Sau khi kết thúc công việc, An Văn chuẩn bị rời đi, không ngờ Lương Thảo chủ động bước tới chào cô.

Lương Thảo đứng trước mặt cô, chìa tay ra: “Cô An, lâu rồi không gặp.”

An Văn không phải người nhỏ nhen, mỉm cười bắt tay: “Đúng là lâu rồi không gặp. Bây giờ không biết nên gọi chị là gì đây?”

Lương Thảo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.

An Văn nhìn qua, chậm rãi đọc: “Giám, Đốc, Lương.”

Lương Thảo gật đầu: “Nghe nói cô và Cố tổng sắp sửa có tin vui, tôi xin chúc mừng trước.”

An Văn mỉm cười: “Cảm ơn.”

Cô cất danh thiếp: “Công ty tôi còn chút việc, Giám đốc Lương, hẹn dịp khác trò chuyện.”

Lương Thảo gật đầu.

An Văn cùng đồng nghiệp bước đi.

Bỗng nhiên Lương Thảo gọi với theo: “Cô An!”

An Văn quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười: “Hoặc có lẽ Giám đốc Lương nên gọi tôi một tiếng, Tổng giám đốc An.”

“Đúng vậy, Tổng giám đốc An.” Lương Thảo cúi đầu cười nhạt, sau đó ngẩng lên, giọng nói bình thản nhưng đầy ẩn ý: “Tổng giám đốc An, cô có biết vì sao Cố tổng lại chọn cô không?”

An Văn vốn không phải người quá nhiều toan tính, nghe vậy lập tức biến sắc.

Lương Thảo bước tới gần: “Nếu cô muốn biết, tôi sẵn lòng nói cho cô.”

An Văn nhìn Lương Thảo với ánh mắt cảnh giác, vài giây sau nhếch môi, dứt khoát từ chối: “Không cần.”

Cô bước nhanh rời khỏi.

Cô không biết Lương Thảo định nói gì, nhưng cảm nhận rõ ràng ý đồ không tốt.

Vậy tại sao phải nghe làm gì!

Cô tuyệt đối không để mình bị dao động!

Hôm bàn bạc chi tiết hợp tác, An Văn không thể tham dự vì đã lên lịch chụp ảnh cưới từ trước.

Trong lúc chụp ảnh cưới, cô vẫn lo lắng về việc hợp tác, tranh thủ thời gian rảnh rỗi lấy điện thoại ra theo dõi tiến trình.

Khi đang dặm lại phấn, Cố Tranh chỉnh lại cà vạt trước gương: “Thực ra, Sáng Dật có thể giảm tốc độ một chút.”

An Văn không đồng tình: “Không được! Trong thế giới internet, mọi thứ thay đổi từng ngày, cơ hội sẽ trôi qua rất nhanh.”

Nghe vậy, Cố Tranh không nói thêm gì nữa.

Cô muốn làm, anh sẽ để cô làm.

Buổi chiều, An Văn hoàn thành tạo hình mới nhất và đến địa điểm chụp hình.

Lần này là một bộ ảnh tại bờ biển với chủ đề “Người đẹp và đại dương”.

Cả hai phải đứng trên một tảng đá lớn.

Mặc dù đã chọn một tảng đá khá bằng phẳng, đội ngũ chụp ảnh vẫn nhiều lần nhắc nhở “cẩn thận”.

Trời dần tối, ánh sáng được điều chỉnh khéo léo khiến tảng đá mang màu đen bóng huyền bí.

Phía sau, sóng biển dâng cao vì thủy triều, đập mạnh vào tảng đá, tạo nên những tia nước lấp lánh.

An Văn đi giày cao gót, nhìn ánh đèn flash chớp nháy trước mặt, tầm nhìn lúc sáng lúc tối, cảm giác như cả người mất trọng lực.

Cô bước lùi lại nửa bước, thân mình loạng choạng quay đầu nhìn về phía sau.

Biển nước sâu thăm thẳm không thấy đáy, mang một vẻ u tối và trống rỗng.

Ý thức cuối cùng của An Văn là tiếng hét gọi hỗn loạn.

An Văn tỉnh lại trên đường tới bệnh viện, toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi thấm ướt quần áo.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận cô không gặp vấn đề nghiêm trọng, chỉ là hạ đường huyết kết hợp với tình trạng kiệt sức gần đây.

An Văn tựa người dậy trên giường bệnh, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi quá nửa. Cô khẽ cong môi: “Em không sao.”

Cố Tranh im lặng gần một phút không nói gì.

An Văn liếm nhẹ đôi môi, chủ động lên tiếng: “A Tranh, em muốn uống nước.”

Cố Tranh nhìn cô một lát rồi đi rót nước.

Cô cố tình không đưa tay ra nhận.

Cố Tranh ngồi xuống ôm cô vào lòng, đưa ly nước tới sát môi cô.

Cô uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt sáng tinh nghịch nhìn anh.

Khi Cố Tranh định đứng dậy đặt ly nước xuống, An Văn kéo anh lại.

Cô như thường ngày, khéo léo làm nũng, nghiêng người tựa sát vào anh: “A Tranh, sao anh không nói gì?”

Động tác áp sát của cô khiến lớp phấn còn sót lại trên mặt dính lên chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Cô giả vờ lấy tay lau qua loa, trong lòng thầm tiếc chiếc áo.

Những biểu cảm và hành động tùy tiện của An Văn khiến Cố Tranh siết chặt chiếc ly trong tay.

Nếu anh không kịp nắm lấy cô vừa rồi, cô đã ngã xuống biển.

Cố Tranh nhắm mắt, đặt ly nước xuống bàn: “Anh đi gọi người mang chút đồ ăn tới.”

Cố Tranh quay lại rất nhanh.

Anh ngồi cạnh giường, bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, ánh mắt dịu dàng khi nhìn lên: “Đầu còn choáng không?”

An Văn ngoan ngoãn lắc đầu, đôi môi mím lại.

Cố Tranh lại hỏi: “Có buồn nôn hay khó chịu không?”

Cô lắc đầu mạnh như cái trống lắc.

Cố Tranh nhíu mày nhẹ: “Không được giảm cân nữa.”

An Văn đảo mắt, nghĩ rằng trước mắt cứ đồng ý đã, cô gật đầu một cách chắc chắn.

“Còn nữa.” Cố Tranh siết chặt tay cô, nói tiếp: “Bên Sáng Dật, anh sẽ cử người tham gia quản lý.”

An Văn ngạc nhiên, mở miệng nhưng không kịp phản đối. Cô rút tay ra, ôm lấy anh làm nũng: “Chỉ là do em giảm cân nên mới bị hạ đường huyết thôi, em không giảm cân nữa là được mà. Cơ thể em khỏe lắm, không sao đâu, em có thể tự xử lý tốt.”

Ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, giọng nói dứt khoát: “Anh đã gửi thông báo rồi.”

An Văn dừng lại vài giây, buông anh ra, mang theo chút hờn dỗi: “Sao anh không bàn bạc với em?”

Cố Tranh nhẹ nâng mí mắt, đáp: “Em sẽ không đồng ý.”

An Văn lập tức nổi giận: “Anh biết em sẽ không đồng ý mà vẫn làm thế?!”

Ý anh là gì chứ!

Ánh sáng trong phòng bệnh dịu dàng, không gian yên tĩnh.

Cố Tranh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay khẽ v.uốt ve xương bàn tay.

Đáng lẽ đây là một cử chỉ dịu dàng.

Cố Tranh lên tiếng: “An Văn, em còn giỏi hơn cả anh tưởng. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã giúp Sáng Dật nổi bật. Em đã hoàn thành xuất sắc nhất rồi.”

Lời khen ngợi này không làm An Văn nguôi giận.

Ngược lại, cô còn cảm thấy đây như một cách Cố Tranh dọn đường để đạt được mục đích của mình.

Cô, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Sáng Dật.

Nghĩ đến đây An Văn rút tay ra nhưng không thành công, ngón tay bị giữ chặt.

Bàn tay Cố Tranh lại bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô, anh bình tĩnh phân tích:
“Đối với tình hình hiện tại của Sáng Dật, điều cần thiết nhất là một người quản lý giàu kinh nghiệm để vận hành. Nhưng ở khía cạnh này, em vẫn cần học hỏi rất nhiều.”

An Văn không phủ nhận sự thiếu sót của mình trong vấn đề này. Cô lớn tiếng:
“Em sẽ học! Học là được chứ gì!”

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ cắt ngang khí thế của An Văn.

Cô nhân cơ hội rút tay về, khuôn mặt còn hơi tái, quay sang hướng khác.

Cửa phòng mở, một người bước vào, tay bê khay đồ.

Có lẽ không khí trong phòng quá kỳ lạ, người đó vừa đi hai bước đã đứng lại, không dám tiếp tục. Cố Tranh đứng dậy, đi tới:
“Đưa đây cho tôi, cảm ơn.”

Cửa phòng lại đóng.

Cố Tranh ngồi bên giường, tay khuấy cháo trong chén.

Anh còn thổi nguội trước khi đưa tới miệng An Văn:
“Ăn chút đi.”

An Văn từ chối sự dịu dàng này:
“Không ăn!”

Cô cảm thấy anh quá đáng.

Từ lúc dự án của Sáng Dật được lên kế hoạch, từng chi tiết nhỏ đều là công sức của cô. Anh rõ ràng chứng kiến tất cả tâm huyết mà cô đã bỏ ra.

Anh thậm chí còn biết cô sẽ không đồng ý vậy mà vẫn tự ý quyết định!

Nghĩ đến đây An Văn tràn đầy phẫn nộ:
“Rõ ràng đã nói từ trước, dự án này để em làm. Em đang làm rất tốt, tại sao anh lại làm thế này!”

Cô giận dữ nhưng đôi mắt ầng ậc nước, nhiều hơn là sự ấm ức:
“Cố Tranh, anh thật là không nói lý lẽ!”

Đúng lúc này điện thoại của An Văn vang lên.

Cô không định nghe, nhưng liếc qua thì thấy người gọi là Lưu Tử Tình, nhân viên trong công ty, nên cô bắt máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng Lưu Tử Tình đầy lo lắng, báo rằng hợp tác đã thất bại.

Thất bại thì thất bại, cũng không phải chuyện lớn.

An Văn tự an ủi bản thân trong lòng, cũng trấn an Lưu Tử Tình qua điện thoại:
“Không sao, tôi biết rồi.”

Cô vừa định cúp máy thì giọng nói bất an của Lưu Tử Tình gọi lại:
“An tổng!”

Trong lòng An Văn chợt bất an, siết chặt chiếc mền trên người:
“Cô nói đi.”

Lưu Tử Tình:
“Kế hoạch của chúng ta bị đánh cắp rồi.”

“Ý cô là gì?” Toàn thân An Văn chấn động, cô ngồi bật dậy trên giường:
“Nói rõ đi.”

Thông tin từ Lưu Tử Tình ngắn gọn, chính xác: kế hoạch bị đánh cắp, Sáng Dật rơi vào làn sóng buộc tội đạo nhái.

Cùng lúc, điện thoại của Cố Tranh cũng reo.

An Văn nhìn anh, linh cảm rằng cuộc gọi này cũng liên quan đến chuyện đó.

Cô cúp máy, chăm chú quan sát Cố Tranh.

Cô nghe anh chỉ thị với người ở đầu dây bên kia:
“Kiểm soát dư luận trước đã, sau đó tìm người làm rõ việc này…”

Từng câu từng chữ đều chứng tỏ cuộc gọi này liên quan đến vụ việc của Sáng Dật.

Khác với sự bối rối và lo lắng của cô khi biết tin, Cố Tranh lại điềm tĩnh, đưa ra những cách đối phó một cách kịp thời và bình thản.

Bình Luận (0)
Comment