Cố Tranh vừa cúp điện thoại, An Văn đã ngoan ngoãn ôm chén cháo nhỏ tự mình ăn.
An Văn không thể buông tay khỏi Sáng Dật.
Sáng Dật giống như đứa con của cô, quyền nuôi dưỡng này cô nhất định phải giành được.
Nhưng giờ đây, dưới sự quản lý của cô, Sáng Dật lại xảy ra sự cố lớn thế này…
Phạm sai lầm còn phải nhờ cậy người khác tất nhiên phải hạ thấp mình.
Sau khi ăn xong chén cháo, An Văn nắm lấy cổ tay Cố Tranh, giọng điệu ngoan ngoãn, biết sai mà sửa:
“Em biết sai rồi, lần này là bài học đáng giá, em hứa sẽ không có lần sau.”
Cố Tranh nhìn cô, nhưng lại chuyển sang chủ đề khác:
“Em không sa thải Tôn Hân sao?”
An Văn chớp mắt, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.
Chẳng lẽ vụ bê bối đạo nhái lần này là do Tôn Hân…
An Văn đột nhiên cảm thấy trên lưng như đè cả ngàn cân, khiến cô gục xuống, thậm chí không còn sức để biện minh:
“Em… em chỉ là…”
Cố Tranh nắm ngược lại tay cô, nói:
“An Văn, mỗi người đều có ưu điểm, nhược điểm, cần phải phân công hợp lý dựa trên ưu điểm và nhược điểm, em hiểu không?”
An Văn cắn môi, không đáp lời.
Cố Tranh thở dài, nói thẳng:
“Với tính cách của em, em sẽ là một người sáng tạo xuất sắc, nhưng không phải là một người quản lý đủ năng lực.”
Những lời này rất thẳng thắn.
Nhưng An Văn cảm thấy mình đã hoàn thất thế, cô chỉ có thể chơi con bài cảm xúc:
“Em cũng đang học mà, từng bước một, em rất nghiêm túc, anh đừng phủ định em mà. Người không phải thánh nhân, ai chẳng có lúc sai lầm? Từ lúc bắt đầu lên kế hoạch, mọi thứ của Sáng Dật đều do em làm. Tên công ty, địa chỉ studio, thậm chí cả cây xanh trong văn phòng cũng là em tự chọn. Giờ đây, bảo em buông tay, em thực sự không làm được.”
Mắt cô đỏ hoe, sắp khóc, lắc lắc cánh tay anh:
“Anh cho em thêm một cơ hội nữa mà.”
Cố Tranh kéo cô vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô, giọng điềm đạm:
“An Văn, không cần gấp lúc này. Nếu em vẫn muốn học quản lý, có rất nhiều cơ hội. Sau khi lễ cưới kết thúc, anh có thể dạy em từ từ. Tương lai…”
An Văn cắt ngang:
“Không muốn đâu.”
Cố Tranh không nhượng bộ:
“Nghe lời đi.”
An Văn cảm thấy ngay cả con bài cảm xúc cũng thất bại.
Cô đẩy người trước mặt ra, giọng cao vút, tuyên bố quyền sở hữu:
“Sáng Dật là của em!”
Nhưng một câu của Cố Tranh khiến cô lạnh sống lưng:
“Nó không phải của em.”
Sự thật trần trụi: Sáng Dật không phải của cô.
Dù thế nào, nó cũng không phải của cô.
Đó là của anh, muốn cho ai thì cho người đó.
An Văn tức giận:
“Sao anh lại bá đạo như vậy?!”
Cố Tranh thẳng thắn phơi bày:
“An Văn, quyết định này anh đưa ra từ góc độ Tổng giám đốc điều hành của Bách Gia, khách quan và công bằng. Còn em bây giờ là đang làm nũng với anh.”
An Văn cảm thấy như mình bị vạch trần đến tan nát.
Không còn lời nào để nói.
Cô không thèm quan tâm đến Cố Tranh nữa.
Không chỉ vì Sáng Dật mà còn vì cô nhận ra rằng, giữa cô và anh không phải chuyện gì cô muốn là đều có thể được.
Trên chuyến bay về Bắc Đô, Cố Tranh đắp mền cho cô. Cô liếc nhìn anh một cái, tức giận quay người sang hướng khác.
Chưa đầy hai giây, bên tai cô vang lên tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ cơ.
An Văn cảm thấy chua xót, nước mắt như sắp trào ra.
Chính là như vậy.
Chính là sự chu đáo và quan tâm tỉ mỉ này đã khiến cô từ khi nào không biết, tin rằng trong mắt anh, cô có thể muốn gì thì sẽ được như vậy.
Nhưng, không phải.
An Văn lau đi những giọt nước nơi khóe mắt, nhắm mắt lại.
Cô bỗng dưng nhớ đến lời của Lương Thảo, như một âm thanh quanh quẩn không dứt bên tai.
— “Cô có biết tại sao Cố tổng chọn cô không?”
Câu nói này rõ ràng cô đã cố gắng gạt đi.
Nhưng cuối cùng nó vẫn nằm lại trong tâm trí cô.
Từ ngày đó An Văn không thèm nhìn đến Cố Tranh, không cho anh ôm cũng không ngủ chung với anh.
Còn Cố Tranh thì vẫn dịu dàng như vậy, vẫn chu đáo như vậy.
Anh vẫn gọi điện mỗi ngày hỏi cô có muốn ăn cùng không dù cô từ chối; vẫn báo cáo chi tiết các vấn đề và tiến trình của đám cưới dù cô chẳng thèm đáp lời, thậm chí tỏ ra không quan tâm…
An Văn dường như đang cố chấp vì chuyện của Sáng Dật, nhưng bản thân cô biết, không hoàn toàn là như vậy.
Trong giấc mơ, cô luôn hoảng loạn.
Trong mơ, Trang Huệ vừa cắm hoa vừa nói: “”Không hiểu tại sao A Tranh chọn cháu”
Trong mơ, Thi Sách chống nạnh nói: “Bảo sao A Tranh chọn em.”
Trong mơ, Lương Thảo đứng trước thang máy, nói: “Cô biết tại sao Cố tổng chọn cô không? Tôi có thể nói cho cô biết…”
Nhưng trong hiện thực, Trần Thư Nghiên lại nói:
“Cậu không ăn tinh bột, không ăn đồ nhiều calo, rối loạn nội tiết rồi đúng không?”
An Văn tức muốn dùng điện thoại đánh Thư Nghiên, nhưng vì đó phạm pháp nên cô nhịn xuống, cúi đầu uống từng ngụm lớn trà sữa:
“Tớ đang bù lại mà!”
Một lúc sau, Thư Nghiên đột nhiên bật cười:
“Này?”
An Văn nhìn sang:
“Sao thế?”
“Tớ nhớ không nhầm, trước đây cậu từng nói…” Thư Nghiên giả giọng điệu kiêu ngạo của An Văn, “Vừa trưởng thành, vừa chu đáo, cảm xúc lại ổn định, căn bản không thể cãi nhau…”
An Văn quay mặt đi, vẻ mặt như buông xuôi:
“Anh ấy đúng là trưởng thành, cảm xúc đúng là ổn định! Nhưng cũng ổn định quá rồi!”
Ổn định đến mức như thể không quan tâm đến cô.
Ví dụ mấy ngày nay, cô như thế này mà anh lại như một người không có chuyện gì xảy ra.
Thư Nghiên bĩu môi.
Hai người sắp bước vào lễ đường rồi, cô cũng không thể vô căn cứ đứng về phía An Văn mà chửi “tra nam”, chẳng phải là làm rối thêm sao?
Thư Nghiên định nói điều gì đó công bằng, gọi:
“An Văn.”
“Ừ?”
“Cậu thực sự không cảm thấy khoảng thời gian trước sức khỏe cậu không chịu nổi sao?”
An Văn uống một ngụm trà sữa, lông mi khẽ rung:
“Thấy bình thường mà.”
“Bình thường?” Thư Nghiên nhấn mạnh, “Cậu đã ngất xỉu, hơn nữa lại ở vách đá ven biển, đáng sợ thế nào, chẳng phải là khiến Cố tổng của chúng ta sợ hãi rồi sao?”
Anh ấy sợ hãi sao?
An Văn lạnh lùng đáp:
“Chắc không đâu, con người anh ấy mà nói không quá thì cũng là kiểu ‘Thái Sơn sụp trước mặt mà sắc không đổi, nai chạy ngang bên trái mà mắt không chớp’.”
Trần Thư Nghiên nhướn mày tỏ vẻ nghi ngờ:
“Thật à?”
An Văn trừng mắt:
“Đùa đấy!”
Hôm đó cô ngất xỉu, tỉnh lại thì đang ở trên xe đi bệnh viện, anh luôn nắm chặt tay cô.
Nhiệt độ lúc đó đã hạ xuống đáng kể nhưng anh vẫn chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng, thậm chí áo khoác cũng không kịp lấy.
Có lẽ là cũng vội lắm?
Trần Thư Nghiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn:
“Cậu tự nghĩ xem, Cố tổng của chúng ta, xét về tình thì có phải anh ấy lo lắng cho sức khỏe của cậu không? Còn xét về lý, liệu có phải cậu thực sự không phù hợp để quản lý công ty?”
An Văn không thể phản bác, chỉ có thể cứng rắn nói:
“Nhưng anh ấy… anh ấy có thể không nói gì mà trực tiếp cướp lấy Sáng Dật sao? Ban đầu là anh ấy bảo tớ cứ thoải mái mà triển khai, tớ đã đặt toàn bộ tâm huyết để tạo ra Sáng Dật. Vừa mới có khởi sắc, anh ấy nói thu hồi là thu hồi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của tớ. Anh ấy không yêu tớ!”
“Thôi nào thôi nào! Chỉ là một công ty nhỏ vừa mới khởi nghiệp, có đáng không?”
“Đúng vậy! Chỉ là một công ty nhỏ vừa mới khởi nghiệp!” An Văn nhắc lại.
Thế thì tại sao không chiều theo ý cô?
Trước đây mọi chuyện đều có thể chiều theo ý cô, tại sao lần này lại không?
Trần Thư Nghiên tung đòn quyết định:
“Vậy thì đừng kết hôn nữa, để anh ấy phải hối hận!”
An Văn suýt nữa bị sặc trà sữa, mặt đỏ bừng.
Trần Thư Nghiên chú ý đến sắc mặt của An Văn, bật cười khúc khích:
“Không làm được đúng không?”
Không để An Văn phản bác, Trần Thư Nghiên lại ‘chậc chậc chậc:
“Cậu trông giống như bị hội chứng lo lắng trước hôn nhân ấy.”
Hội chứng lo lắng trước hôn nhân?
Phải không?
Vậy nên mới suy nghĩ lung tung sao?
Vậy nên mới chùn bước sao?
Vậy nên mới sợ hãi sao?
Sợ rằng… anh ấy không yêu cô đủ nhiều.
An Văn đã chịu đủ những suy đoán mập mờ như thế này, cô bật dậy:
“Thư Nghiên, tớ muốn về viết luận văn.”
Trần Thư Nghiên gọi với theo:
“Nói thêm chút nữa đi.”
Không nói nữa.
An Văn hiểu rồi, chuyện này nói với Trần Thư Nghiên cũng không ra được kết quả gì.
Chung quy lại, là vì trong lòng cô còn một khúc mắc chưa được giải đáp.
An Văn về nhà, lục tìm trong vài chiếc túi cuối cùng cũng thấy một tấm danh thiếp mạ vàng.
Cô gọi điện cho Lương Thảo.