Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 116

Trời đã tối, đúng giờ ăn tối.

Ngoài cửa sổ kính, đường phố kẹt xe đến mức không còn chỗ chen chân, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy ồn ào.

Bên trong cửa sổ kính, nhạc nhẹ vang lên, một chiếc ly sứ trắng chứa đầy sô-cô-la nóng.

Dưới ánh đèn treo mờ mờ phía trên bàn kính cường lực, trước mặt An Văn xuất hiện một vòng sáng hình tròn.

An Văn nhìn đồng hồ, Lương Thảo đến muộn.

Cô mở điện thoại, vô thức mở khung trò chuyện với Cố Tranh.

Tin nhắn dừng lại từ buổi trưa, anh hỏi cô có muốn cùng đi biệt thự ở ngoại ô phía tây không.

Câu trả lời của cô là: [Đang làm việc, bận.]

Thực ra, hôm nay cô không đến công ty.

Cô cố tình trả lời như vậy.

Không sợ anh biết.

Thậm chí còn muốn anh biết.

Dù anh có chất vấn cũng được.

Nhưng anh điềm tĩnh quá.

Mọi thứ cứ như thể chỉ là màn kịch độc thoại của cô.

“Xin lỗi, kẹt xe.” Một giọng nói bất chợt vang lên.

Dòng suy nghĩ của An Văn quay lại, cô đặt điện thoại xuống.

Lương Thảo ngồi đối diện cô, ra hiệu gọi phục vụ.

Cô ấy gọi một ly cà phê rồi đưa thực đơn cho An Văn:
“An Tổng xem thử muốn gọi gì thêm không, hôm nay để tôi mời.”

An Văn không đến đây để xã giao.

Cô đóng thực đơn lại đưa cho phục vụ, cười nhạt:
“Giữa chúng ta không cần khách sáo thế.”

Lương Thảo đẩy gọng kính:
“Cô An vẫn như trước, thẳng thắn và nhanh nhạy.”

Giờ lại gọi là Cô An à?

An Văn không để tâm đến cách xưng hô.

Dù sao bây giờ ở Sáng Dật cũng chẳng còn chỉ một mình cô là “An Tổng”.

Nghe thế lại nhớ đến những chuyện đó, phiền phức!

An Văn điều chỉnh cảm xúc, nhấp một ngụm sô-cô-la nóng, giọng nhẹ nhàng:
“Là vì chị đeo mặt nạ quá lâu thôi.”

Với một thiên kim tiểu thư được nuôi dạy kỹ càng như An Văn, từng học lễ nghi, từng trải qua nhiều tình huống trong đời, dù tính cách thật của cô có ra sao, chỉ cần muốn thể hiện đúng phong thái, đối phương cũng không thể chiếm được lợi thế.

Lương Thảo khẽ nhếch môi, khen ngợi:
“Nếu có điều kiện, ai mà không muốn sống ngây thơ và thuần khiết như Cô An chứ?”

An Văn cảm thấy bốn chữ “ngây thơ và thuần khiết” giống như đang nói cô thiếu não.

Nhưng cô không muốn dây dưa, đặt chiếc ly sứ trắng xuống, đi thẳng vào vấn đề:
“Nói đi, ý chị hôm trước là gì?”

Lương Thảo từ tốn mở túi xách lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn kính cường lực.

An Văn chủ động cầm lấy.

Đó là thông tin về cô. Giống như một bản lý lịch nhưng chi tiết hơn nhiều so với lý lịch thông thường. An Văn lật qua lật lại với vẻ mặt không cảm xúc rồi đặt xuống: “Đừng úp mở nữa, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Mặc dù tôi muốn biết nhưng chẳng phải chị cũng muốn tôi biết sao? Nếu tôi đổi ý thì chẳng phải chị cũng thiệt đó sao?”

Lương Thảo nhìn với ánh mắt thú vị, dựa lưng vào ghế: “Tôi rút lại lời nói ban nãy, cô An đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”

“Tôi không cần chị đánh giá.” An Văn khoanh tay trước ngực, giữ thế thượng phong, “Chị có thể tiếp tục nói.”

Lương Thảo chậm rãi gật đầu hai cái, ném ra mồi: “Cô hẳn biết Cố tổng rất nghe lời mẹ anh ta chứ?”

An Văn chuyển hướng suy nghĩ, nhíu mày: “Chị định nói với tôi anh ấy là con trai ngoan của mẹ?”

“Khụ! Khụ khụ!” Lương Thảo bị nước bọt mắc nghẹn, không kiểm soát được biểu cảm, lộ vẻ mặt ngao ngán.

An Văn nhún vai: “Xin lỗi nhé, người trẻ mà, suy nghĩ khá linh hoạt, ai bảo chị cứ như kem đánh răng vậy, bóp một cái ra một tí.”

Lương Thảo từ bỏ, nhận ra hoàn toàn không thể dùng kỹ thuật đàm phán với An Văn được, cô ấy hoàn toàn không theo lẽ thường.

Lương Thảo ngồi thẳng lại: “Cố tổng chọn cô là vì mẹ anh ấy nghĩ anh ấy nên kết hôn rồi, và trong đống tiểu thư danh giá, anh ấy chọn cô.”

An Văn nhìn chằm chằm Lương Thảo.

Một lúc lâu.

Đột nhiên An Văn cười, như thể không thể tin nổi món chính cuối cùng lại là cơm trắng: “Hết rồi?”

Lương Thảo không đáp, vẻ mặt thong dong.

An Văn khẽ đảo mắt.

Nói gì mà chọn chọn chọn!

Làm như cô cứ tưởng Cố Tranh có bạch nguyệt quang gì đó, và cô tình cờ trông giống, hoặc tính cách giống nên mới được chọn chứ!

An Văn lại lật qua thông tin của mình: “Cảm ơn chị nhé, đã cho tôi biết tôi nổi bật xuất chúng trong đám tiểu thư danh giá.”

Cô thở phào một hơi, làm điệu vén một lọn tóc: “Tôi cứ tưởng ban đầu Cố Tranh chỉ thích vẻ đẹp của tôi thôi! Không ngờ anh ấy còn có chiều sâu hơn tôi nghĩ!”

An Văn tạo dáng đắc ý, chậm rãi lấy ví tiền ra: “Chúng ta AA nhé, tôi không muốn chị mời, mà cũng không muốn mời chị lắm.”

Sấm to nhưng mưa nhỏ.

Thật lãng phí thời gian!

Lương Thảo cười nhẹ.

An Văn đang mở ví thì khựng lại, ngước lên, cô thấy nụ cười tự mãn của Lương Thảo hằn giữa hai lông mày.

Lương Thảo cười nói: “Cô không thật sự nghĩ anh ta yêu cô chứ?”

Im lặng vài giây, chiếc ví trên tay khép lại, An Văn nhìn Lương Thảo chờ đợi câu tiếp theo.

Nhân viên quán café mang cà phê tới, Lương Thảo nói một tiếng “cảm ơn”.

Cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi mới nói tiếp: “Cô An à, đối với anh ta, cô chỉ như một dự án thôi.”

An Văn cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén.

Lương Thảo nhìn ra ngoài cửa kính, giọng điệu nhạt nhẽo, trong lời nói toát lên vẻ khoe khoang: “Tôi ở bên cạnh anh ta bảy năm, theo anh ta làm nhiều dự án, cũng thấy anh ta đưa ra nhiều lựa chọn như vậy. Tuy nói đều không hài lòng lắm, nhưng dù sao cũng phải chọn một người phải không?”

Cô ta thu hồi tầm mắt, khiêu khích nhìn về phía An Văn.

An Văn không nói gì, cằm ngẩng cao cao.

Lương Thảo rất hài lòng với biểu cảm lúc này của An Văn, tiếp tục nói: “Anh ta đã dạy tôi, dự án không hoàn hảo cũng không sao, chỉ cần nắm được trong tay, chăm chút bồi dưỡng, dần dần mài giũa, cuối cùng sẽ vừa ý thôi.”

Cô ta giơ tay chỉ, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào tài liệu: “Cô xem, tài liệu dự án chi tiết thế nào.”

Dùng vật để ví von người.

Dự án.

Dự án để người ta tùy ý lựa chọn.

An Văn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.

Sỉ nhục nhân cách.

Chà đạp lòng tự trọng.

Nhưng lời giải thích này chỉ là một phía từ Lương Thảo, không đại diện cho Cố Tranh.

Và mục đích của Lương Thảo khi nói những điều này thì quá rõ ràng.

An Văn chưa bao giờ muốn xúc phạm nhân cách của người khác, nhưng lúc này, chỉ muốn lấy gậy ông đập lưng ông: “Chị thích Cố Tranh phải không?”

Nụ cười của Lương Thảo lập tức đông cứng.

An Văn tiếp tục phản công: “Nhưng anh ấy không thích chị. Chị không chấp nhận được việc tôi và anh ấy kết hôn, từ phía anh ấy lại không thể ra tay, nên đến trước mặt tôi để ly gián, thật là…”

An Văn khẽ nhếch môi, lắc đầu, giọng chậm rãi: “Đáng thương và đáng buồn.”

Những ngón tay Lương Thảo dần siết chặt, cố nặn ra nụ cười khó coi: “Trong hai chúng ta, rốt cuộc ai đáng thương, ai đáng buồn?”

An Văn điềm nhiên tự tại, nhướng mày: “Chị nghĩ sao?”

Sắc mặt Lương Thảo đột nhiên thay đổi, các cơ trên mặt căng ra: “Tôi nói cô mới đáng thương, đáng buồn hơn. Cô sắp cưới một người mà cô hết lòng yêu thương, nhưng người đàn ông đó không yêu cô. Cô bất quá chỉ là người được anh ta chọn ra từ một đống phụ nữ thôi. Đừng nói là cô nghĩ anh ta đối xử tốt với cô là yêu cô nhé? Cô An à, cô không hiểu nhân tính, cũng không hiểu anh ta, cô ngây thơ quá! Hôm nay, bất kể ai đứng bên cạnh anh ta, bất kể người phụ nữ nào, miễn là người anh ta chọn để kết hôn thì đều được đối xử như cô, chỉ có cô ngốc nghĩ đó là tình yêu! Anh ta vốn không biết yêu người khác, ngay cả bản thân anh ta còn không yêu, làm sao có thể yêu cô!”

Từng chữ từng chữ một.

An Văn khẽ nuốt nước bọt không thể nhận ra, cười mỉa mai: “Chị hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi nói chị đáng thương, đáng buồn, là vì bộ dạng ghê tởm của chị bây giờ, vì một người đàn ông.”

“Cái… cái gì?”

“Không được đàn ông yêu thì có gì đáng thương, đáng buồn chứ?” An Văn thương hại liếc nhìn người đối diện, “Vì tư lợi cá nhân mà dùng thủ đoạn, mưu mô để hại người khác mới là đáng thương, đáng buồn.”

An Văn nhắc lại chuyện cũ: “Năm ngoái, tôi thực tập ở Bách Gia bị gây khó dễ là do chị gây chuyện phải không?”

Lúc đó An Văn thật sự chưa nhìn rõ nhưng làm trợ lý cho Cố Tranh lâu như vậy, lại đưa Sáng Dật phát triển lên.

Giờ nhìn lại mọi chuyện đã rõ như ban ngày.

Lương Thảo bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm.

Những điều hèn hạ, tính toán đó là điều khiến cô ta không còn mặt mũi nào.

Lúc này bị vạch trần trước mặt, gương mặt cô ta đỏ lên như máu dồn.

An Văn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, lại mở ví, lấy tiền, đặt lên mặt bàn kính cường lực: “Bữa này để tôi mời chị đi, chị thật đáng thương quá.”

Bình Luận (0)
Comment