Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 117

Bởi vì Trang Tuệ nói Cố Tranh nên kết hôn rồi nên Cố Tranh đã chọn An Văn trong số nhiều cô gái.

Anh không yêu cô.

An Văn ngồi trên xe, sắp xếp lại những lời của Lương Thảo, thầm nghĩ: Toàn những lời vô nghĩa!

An Văn tự nhủ với mình.

An Văn, ban đầu giữa mày và Cố Tranh gần như là xem mắt, mà xem mắt thì xem xét điều kiện không phải là rất bình thường sao?

Tình yêu của hai người chẳng phải đã nảy sinh trong quá trình tiếp xúc sau này sao?

Làm sao anh ấy không yêu mày được?

Thật buồn cười!

Quá buồn cười!

Lương Thảo thật sự điên rồi, lại bịa ra cái cớ không thực tế như vậy để ly gián, thật sự coi mình là đồ ngốc sao?

An Văn, mày không phải đồ ngốc!

Anh ấy có yêu mày hay không, mày có thể không cảm nhận được sao?

Anh ấy rất yêu mày!

Đúng vậy!

Cố Tranh rất yêu mình!

Mình rất chắc chắn!!

Không có nghi ngờ gì!!!

Điện thoại trong tay đột nhiên rung.

An Văn mới nhận ra dòng suy nghĩ đã trở lại, và phát hiện mình đã nắm điện thoại đến toát mồ hôi tay.

Cô mở điện thoại, vì đầu ngón tay có mồ hôi, phải nhận dạng vân tay mấy lần mới mở khóa được.

Là tài liệu từ Lôi Khiết gửi đến.

Lôi Khiết chính là người Cố Tranh sắp xếp đến Sáng Dật, một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, làm việc quyết đoán nhanh gọn, hiện là phó tổng giám đốc của Sáng Dật.

Tuy nói là phó tổng nhưng đã tiếp quản toàn bộ quyền quản lý rồi.

Có lẽ vì được Cố Tranh dặn dò đặc biệt, việc lớn việc nhỏ Lôi Khiết đều báo cáo cho An Văn – vị tổng giám đốc trên danh nghĩa này.

An Văn mở tài liệu ra.

Là báo cáo tài chính của Sáng Dật.

Những chỗ được Lôi Khiết đánh dấu là những nơi cần cải tổ trong bước tiếp theo.

Trong tài liệu chỉ ra hiện tượng chi trả ‘lương làm thêm giờ’ của Sáng Dật đang tồn tại tình trạng cực kỳ không hợp lý, sau điều tra phát hiện, nhân viên có hiện tượng cố tình làm thêm giờ, tức là không có việc nhưng vẫn ở lại công ty để nhận thù lao làm thêm.

An Văn thừa nhận đây lại là một khuyết điểm do sự ‘ngây thơ’ của mình để lại.

An Văn lướt qua tài liệu, sau khi xem kỹ phương án cải tổ của Lôi Khiết, trả lời: [Tôi đồng ý.]

Sau khi gửi đi, An Văn cất điện thoại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trời đã hoàn toàn tối, cả thành phố rực rỡ ánh đèn neon nhưng những tòa cao ốc chọc trời chồng chất khiến người ta không thể nhìn thấy phía xa.

An Văn tự xét lại mình.

Quả thật Lôi Khiết quản lý Sáng Dật rất tốt, thậm chí còn tìm ra một số khuyết điểm chưa dẫn đến sai lầm lớn.

Như Cố Tranh đã nói, cô không phải là một nhà quản lý đủ tiêu chuẩn.

Lại nghĩ đến lời Trần Thư Nghiên nói chiều nay.

Cố Tranh làm như vậy, về tình cảm, chẳng phải cũng là lo lắng cho sức khỏe của cô sao?

Hơn nữa trong chuyện Sáng Dật này, anh chẳng phải cũng công nhận cô, nói cô là một người sáng tạo xuất sắc sao?

Dù có cử Lôi Khiết đến công ty, chẳng phải vẫn dưới quyền cô sao?

Còn nữa, anh đối mặt với tính khí, sắc mặt gần đây của cô đều bao dung, vẫn chu đáo…

Những điều này chẳng phải là yêu cô sao?

An Văn cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa.

Vẫn còn nhớ cảm giác tim đập rộn ràng, hạnh phúc đến quên cả thở khi anh đeo chiếc nhẫn này lên tay cô.

Cô sắp bước vào lễ đường với người cô yêu và người đó cũng yêu cô.

Rốt cuộc làm gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?

An Văn đã hiểu ra, cô không giận dỗi với Cố Tranh nữa.

Không cần thiết.

Thật sự không cần thiết.

An Văn về nhà chuyển toàn bộ đồ đạc từ phòng khách về phòng ngủ chính.

Cô nghĩ, Cố Tranh về nhìn thấy thế này chẳng phải sẽ hiểu sao?

Lúc đó anh lại dỗ cô vài câu rồi cô thuận thế xuôi theo, hai người chẳng phải sẽ làm lành sao?

Perfect!

Cố Tranh vẫn chưa về, An Văn tranh thủ sửa luận văn một lúc.

Nhưng hôm nay không có tâm trạng, đọc hai hàng, quên mất một hàng rưỡi, chẳng có chút hiệu quả nào.

Thôi không sửa nữa.

An Văn lại đi vuốt ve mèo.

Vuốt đến khi Tam Phong và Tứ Quý đều trốn xuống gầm tủ.

An Văn úp mặt xuống thảm ‘đe dọa’ vài câu, hai đứa nhỏ cũng không chịu ra.

An Văn thở dài một hơi, cả người ngả về sau, nằm dang rộng thành chữ ‘đại’, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, giọng yếu ớt: “Sao vẫn chưa về?”

An Văn chợt nhớ ra Cố Tranh trưa nói phải đi biệt thự phía tây thành phố, còn hỏi cô có muốn đi cùng.

Biết thế đi cùng luôn rồi.

Cũng không biết Cố Tranh khi nào mới về, An Văn đứng dậy đi tắm.

Tắm xong cô mặc áo ngủ dây, lại thoa nước hoa sau tai và cổ tay.

An Văn nằm trên giường, đêm nay không hiểu sao lại chẳng có hứng thú chơi điện thoại.

Cô trăn trở, cuối cùng má tì lên mu bàn tay nhìn cửa phòng đang mở.

Rất hy vọng giây phút tiếp theo, Cố Tranh sẽ bước vào.

Anh nhìn thấy cô tối nay ở đây sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

Vui mừng?

Ngạc nhiên?

Nói không chừng anh sẽ ôm lấy cô, bảo cô tắm cùng anh…

An Văn nghĩ vậy, suy nghĩ dần dần mơ hồ rồi đi vào giấc mơ.

Trong mơ một màu trắng tinh.

Cô mặc váy cưới bước về phía trước, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

Cô cứ bước đi.

Cứ bước đi.

Chợt cảm thấy con đường này quá dài, dường như đi mãi cũng không tới được cuối.

Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác sợ hãi.

An Văn ném bỏ hoa cưới, vén khăn voan, nhìn quanh bốn phía.

Chẳng có gì cả, tất cả đều là màu trắng.

Những người tham dự hôn lễ đâu rồi?

Chú rể đâu rồi?

Cố Tranh đâu rồi?

An Văn bắt đầu chạy, chạy về một hướng, toàn thân cô dần dần nóng bừng lên, đến cuối cùng không biết bị thứ gì kéo lấy mắt cá chân, không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Tiếp theo, cảm giác nghẹt thở như bị bao bọc lan khắp cơ thể, cô không thể cử động nơi nào.

An Văn vùng vẫy, gọi một tiếng: “Cố Tranh!”

“Anh đây.” Giọng trầm thấp bên tai.

An Văn mở mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, thở dốc từng hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Giây tiếp theo lồng ngực mềm mại của cô bị bàn tay nóng bỏng bao phủ như thể nhịp tim bị nắn bóp.

An Văn toàn thân run rẩy, tim đập rộn ràng, phản ứng tự nhiên là r.ên rỉ một tiếng: “Ưm~”

Âm thanh như cào xé trái tim.

Nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống bên tai cô hòa cùng hơi thở nặng nề.

Anh kéo cổ tay cô vòng lên gáy mình: “Em yêu, ôm anh đi.”

An Văn không do dự, làm theo, hai cánh tay ôm lấy anh, lập tức cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Cố Tranh như thể muốn nuốt chửng cô vào lòng.

Nỗi sợ hãi trong giấc mơ còn chưa tan biến lại bị kéo vào cơn xoáy của cảm xúc ngất ngây.

Cô nhạy cảm đến mức, anh chạm vào đâu, cô đều khẽ run, khẽ rên.

Hơi thở An Văn vẫn chưa bình ổn, lại bị hôn sâu, được nâng eo ngồi dậy.

Anh tạm thời buông cô ra.

Dây áo ngủ mỏng manh trượt khỏi vai, để lộ một chút đường cong trước ngực theo hơi thở lên xuống.

Nhìn lên trên.

Má cô ửng hồng, lông mi run run, từ từ mở mắt, long lanh như hồ nước.

Cố Tranh vuốt ve mặt An Văn.

An Văn nhìn rõ trước mặt.

Anh quỳ ngồi trên người cô, quần tây may đo vừa vặn bó sát đường nét cơ bắp, chiếc áo sơ mi thường ngày ủi phẳng phiu giờ nhăn nhúm, vạt áo tung ra gần hết, cổ áo mở vài cúc, cà vạt lụa vắt chéo.

Anh nghiến chặt hàm, môi hơi hé, tóc hơi rối.

Không đeo kính, ánh mắt từ trên xuống dưới có chút sắc bén nhưng đuôi mắt ửng đỏ lại toát lên vẻ đắm say.

Tim An Văn đập thình thịch.

Cô chủ động hôn lên.

Anh rất hiểu cơ thể cô, biết làm thế nào để cô thả lỏng, mềm mại.

Bàn tay theo làn da mịn màng trượt lên, váy xô lên tới eo.

Tiếng thắt lưng mở khóa.

An Văn lùi về sau.

Đêm nay anh quá gấp gáp.

Có lẽ vì lần cãi vã này họ đã giận nhau rất lâu.

An Văn đẩy cánh tay Cố Tranh, nghẹn ngào nhắc nhở: “Anh… anh chưa đeo cái đó…”

Cô chưa nói hết câu đã bị hai tay giữ chặt eo, cơ thể đột ngột bị kéo xuống, áp sát.

Cô nhíu chặt lông mày, hơi không dám tin mở to mắt, cố nhìn cho rõ.

Anh nhắm mắt, ngón tay r.un rẩy, yết hầu không ngừng lăn.

Nghỉ hai giây, anh mở mắt ra.

Anh cúi xuống hôn cô, giọng khàn đục: “Chúng ta có em bé nhé.”

Bình Luận (0)
Comment