Chuyện đột ngột này hoàn toàn không phải là thương lượng!
Ham muốn hoàn toàn rút đi, lý trí quay về.
An Văn như tỉnh giấc mơ.
Dường như giấc mơ vừa rồi giờ mới tỉnh.
Cô kiên quyết từ chối: “Em không muốn.”
Có vài giây ánh mắt đối diện, Cố Tranh cúi đầu, thở dốc một hơi, bàn tay đang nắm eo cô buông ra.
Anh lăn người khỏi người cô đứng dậy: “Anh đi tắm.”
Nước lạnh buốt xối lên người, từng chút một xóa tan ham muốn.
Những sợi tóc trước trán ướt đẫm nước, khiến anh không mở được mắt.
Đầu ngón tay luồn vào tóc vuốt ngược ra sau, lại lau một cái nước trên mắt.
Không cảm thấy đau nhưng thấy vết thương trên ngón trỏ đã nứt ra, máu rỉ ra ngoài lại bị nước lạnh cuốn trôi.
Vết thương này kéo suy nghĩ Cố Tranh về buổi chiều.
Trong thư phòng, mùi trầm hương nhẹ nhàng.
Nghiêm túc và trang trọng, căng thẳng thần kinh con người.
Cố Nguyên gọi Cố Tranh về, bất quá là vì chuyện của Cố Đình.
Lời Cố Nguyên nói có vẻ rất công bằng: “A Tranh, thủ đoạn thương mại rất bình thường nhưng không nên dùng với người thân.”
Cố Tranh thẳng lưng, không vì đây là nhà anh, người đối diện là ba anh mà có nửa phần buông lỏng.
Anh vẫn luôn như vậy.
Quen như vậy.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Lâu lắm lâu lắm rồi.
Lâu đến mức anh nghĩ mình nên quên đi nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Bằng ý niệm gì mà làm được như vậy nhỉ?
Chỉ cần anh nghe lời, chỉ cần anh đủ tốt, chỉ cần anh làm được để mỗi người trong gia đình đều vừa lòng thì sẽ có thể quay về thuở ban đầu.
Nhưng thời gian quá chậm.
Năm tháng quá dài.
Cố Tranh cong môi một cái, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào, lời nói có căn cứ có chứng cứ, nhưng là một sự cách ly lạnh lùng: “Chú hai khống chế Hồng Hưng, ảnh hưởng kế hoạch của Bách Gia, con vì lợi ích của công ty.”
Những lời này khiến Cố Nguyên không nói được gì.
Cho dù là về tình hay về lý.
Cố Nguyên chủ động chuyển chủ đề: “Chuẩn bị đám cưới thế nào rồi?”
“Cũng tốt.”
“Hôm nay sao An Văn không đến?”
“Công ty bận rộn”
Cố Nguyên gật đầu: “Hôm đó lão Tề gọi điện cho ba, nhắc đến Sáng Dật còn khen con bé, đứa nhỏ này tuổi còn trẻ mà rất xuất sắc.”
Cố Tranh gật đầu: “Vâng.”
Vài câu nói, đã hết chuyện để nói, hai ba con không còn gì để nói.
Cố Nguyên thở dài một hơi: “Mẹ con chuẩn bị quà cưới cho các con rồi.”
Cố Tranh dừng hai giây, nắm chặt ly trên tay, ngón tay cọ qua hoa văn nổi: “Con cảm ơn.”
Anh liếc mắt đi chỗ khác, ly chạm vào môi, nuốt một ngụm trà.
Những điều này giờ đây đã không còn đủ sức khuấy động nội tâm anh nữa.
Trong mắt Cố Tranh, dường như đã từ lâu anh không còn bị điều gì làm xáo trộn nội tâm.
Nhưng anh đã sai.
Mọi chuyện mất kiểm soát khi Cố Tranh chạm và bình hoa của Trang Huệ trong khi bà đi lấy món quà cưới.
Chiếc hộp rơi xuống đất, một chiếc vương miện pha lê đắt giá giờ đây tan tành thành từng mảnh.
Cố Nguyên chạy tới bế Trang Huệ từ dưới đất lên, không nhìn lấy Cố Tranh một cái, giọng thô lỗ:
“Con đi ngay, rời khỏi đây!”
Trang Huệ bám chặt lấy áo của Cố Nguyên, khuôn mặt đầy nước mắt, gào thét:
“Tại sao lại chạm vào lọ hoa của tôi? Tôi đã nói là không được mà! Tôi đã nói không được rồi!! Tôi đã cảnh cáo rồi!!!”
Nhớ lại chuyện năm xưa, bà đau đớn tột cùng:
“Tôi không nên đồng ý để A Nghiêu trang trí thuyền hoa! Tại sao tôi lại để tụi nó ở một mình trong hồ bơi? Tại sao… Là tôi, tất cả đều là do tôi, tại sao người chết không phải là tôi, tại sao không phải là tôi…”
Trang Huệ túm lấy áo trước ngực mình, đau khổ cầu xin:
“Hãy để tôi đi tìm nó, hãy để tôi đi cùng nó… Buông tha cho tôi… Tôi đau khổ quá… Làm ơn… buông tha cho tôi…”
Trang Huệ ngày càng mất kiểm soát, Cố Nguyên siết chặt bà vào lòng, nhìn qua, lớn tiếng:
“Con còn chưa đi ngay!!!”
Cố Tranh ngồi bệt dưới đất, phía sau là một chiếc tủ đứng cổ, bên cạnh là chiếc bình hoa vỡ vụn.
Máu từ ngón trỏ của anh nhỏ xuống đất.
Không ai để ý.
Ngay cả anh cũng không để ý.
Anh hơi nghiêng đầu, bất động, lạnh lùng và trống rỗng nhìn hai người họ.
Bà ấy chỉ đơn thuần đẩy anh ra như những năm về trước.
Cô ấy chỉ là đang bệnh, chưa khỏi.
— Sẽ khỏi thôi.
Đó là một lời nói dối.
Một lời nói dối dài dằng dặc.
Anh nên quen với điều đó, rằng anh mãi mãi là kẻ bị xua đuổi.
Mãi mãi.
Chỉ là vào khoảnh khắc này dường như mọi thứ đều bị phanh phui.
Những kỳ vọng và ảo tưởng giấu kín trong lòng.
Thậm chí là cả sự cầu xin.
Anh không thể nào có được.
Mãi mãi không thể có được.
Tất cả chẳng có gì thay đổi.
Thời gian cô độc dài đằng đẵng, chẳng qua chỉ để đáp lại anh rằng:
Cố Tranh.
Tất cả đều là vô ích.
Toàn là đau khổ.
“Đi đi——” Cố Nguyên gào lên với Cố Tranh.
Ngón tay bị thương khẽ run rẩy, Cố Tranh chống tay xuống đất đứng dậy, xoay người, bước đi.
Ra khỏi biệt thự, mặt trời lặn về phía tây.
“Cháu ngoan của bà! Cháu ngoan của bà!” Một bà cụ tóc bạc phơ được y tá dìu, run rẩy chạy về phía Cố Tranh.
Giờ là thời gian đi dạo sau bữa tối của bà cụ.
Cố Tranh không có ý định dừng lại:
“Bà nội, cháu còn có việc.”
Bà cụ dường như không nghe thấy lời của Cố Tranh, cứ chăm chú nhìn vào má trái của anh.
Bà cụ đưa tay ra, những ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua:
“Sao lại khóc rồi?”
Khóc?
Ánh mắt của Cố Tranh lóe lên sự ngạc nhiên, anh đưa tay chạm vào má mình.
Không có gì cả.
Hành động đó khiến bà cụ nắm lấy tay anh, lo lắng không thôi:
“A Tranh, tay cháu bị sao vậy?”
A Tranh?
Trong mắt Cố Tranh thoáng hiện lên sự ngạc nhiên còn lớn hơn trước, nhưng rồi vụt qua ngay lập tức.
Bà cụ kéo tay Cố Tranh:
“Cháu đúng là đứa trẻ bướng bỉnh, từ nhỏ đã hay bị thương nặng nhẹ không ngừng. Đi nào! Bà nội bôi thuốc cho cháu!”
Bà còn dặn dò nhân viên chăm sóc:
“Đi lấy hộ tôi hộp thuốc nhé.”
Nhân viên chăm sóc nhìn Cố Tranh, thấy anh gật đầu mới rời đi.
Bà cụ nắm tay Cố Tranh đi về phía trước, băng qua khu vườn nhỏ rồi bất ngờ dừng lại.
Bà quay lại nhìn Cố Tranh, vẻ mặt hoang mang:
“A Tranh, chúng ta định đi đâu vậy?”
May thay, bà vẫn gọi anh là A Tranh.
Cố Tranh nắm chặt tay, giấu vết thương:
“Bà nội, giờ bà nên về phòng nghỉ ngơi. Để cháu đưa bà về.”
Bà cụ không nghi ngờ gì, gật đầu.
Cố Tranh dìu bà về phòng.
Vừa bước vào phòng, bà đi thẳng đến bàn làm việc, vui vẻ vẫy tay gọi Cố Tranh:
“A Tranh, cháu đến đây xem, đây là gì?”
Cố Tranh đi tới.
Là một bức tranh đã được đóng khung.
Đó là bộ sưu tập của bà.
Tác phẩm cuối cùng của họa sĩ hiện đại CZF, “Hỷ Kết Liên Lý”.
Bà cụ nói:
“Bức tranh này tặng cháu làm quà cưới được không?”
Quà cưới?
Không biết bà nghe được những chuyện này từ đâu, cũng không rõ tại sao bà nhớ được.
Cố Tranh khẽ cong môi, gật đầu:
“Được ạ.”
Bà cụ hiền từ nhìn bức tranh, an lòng lẩm bẩm:
“A Tranh của chúng ta sắp có gia đình riêng, sẽ có người vợ yêu cháu, những đứa con yêu cháu, là một gia đình rất hạnh phúc…”
Cố Tranh cứng đờ người, quay mặt đi. Giọng nói run rẩy, vừa chậm rãi cảm nhận lại vừa bình tĩnh đến lạ thường:
“Bà nội, ôm cháu một cái đi.”
Anh cảm nhận được cánh tay bà vòng qua lưng mình mới từ từ nhắm mắt lại.
Khuôn mặt bà đầy vẻ đau lòng:
“A Tranh, có phải mẹ cháu lại phát bệnh không?”
Không đợi Cố Tranh trả lời, bà nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh:
“Mẹ cháu chỉ là bệnh thôi, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cháu lại nhớ đến A Nghiêu. Nó không ghét cháu, cũng không trách cháu. Cháu đừng buồn, cũng đừng nghe người ta nói linh tinh. Mẹ cháu sẽ khỏi thôi.”
Không đâu.
Sẽ không khỏi.
Anh định sẵn phải mãi mãi bị giam cầm.
Giống như một cái xác bị đóng đinh trên tường, không thể vùng vẫy.
Không trách được, cũng không oán được.