Cố Tranh xả nước lạnh rất lâu.
Khi anh trở lại phòng, trên giường không có ai, mền bị vén lên một nửa.
Cố Tranh mang theo sự hoang mang mà bản thân không nhận ra, lập tức quay người đi xuống lầu.
Khi đi ngang qua thư phòng, anh dừng bước.
Trong thư phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn chống lóa, ánh sáng chiếu xuống khu vực xung quanh bàn làm việc.
An Văn đang ngồi thu mình trên ghế, hai tay ôm lấy cơ thể.
Cố Tranh đứng lặng vài giây rồi bước vào.
Không hiểu tại sao cô lại ngồi thu mình ở đây nhưng dáng vẻ nhỏ bé, co ro đó khiến người ta không khỏi thương xót.
Cố Tranh đưa tay ra.
Vừa mới chạm vào cô, cô như bị điện giật, vội tránh xa.
Tay Cố Tranh khựng lại giữa không trung.
An Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương:
“Cố Tranh, anh muốn có con đúng không?”
Cố Tranh không phủ nhận sự thôi thúc này:
“Đúng.”
An Văn cười nhạt, tay đặt lên ngực mình:
“Vậy nên em là công cụ để anh chọn sinh con sao?”
“Không phải!” Cố Tranh lắc đầu phủ nhận.
Anh nghĩ rằng điều này là do chuyện lúc nãy, trong lòng anh cân nhắc hai giây, lý trí đưa ra câu trả lời:
“An Văn, nếu em không muốn sinh con thì không sinh. Chuyện tối nay là lỗi của anh, anh không nên ép em…”
“Cố Tranh.” An Văn r.un rẩy kìm nén.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đầu hơi nghiêng, cố gắng đè nén cảm xúc cuộn trào:
“Nói những lời này làm gì? Là để thể hiện sự nhượng bộ của anh, thể hiện tình yêu của anh sao?”
Thể hiện?
Cố Tranh nhạy bén bắt được từ này, nhíu mày:
“Em có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”
“Hiểu lầm?” An Văn lại cười nhạt, cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn làm việc.
Là điện thoại của anh.
Chiếc ốp lưng màu đen, là kiểu đôi với cô.
Cô nhìn anh, nụ cười đầy châm biếm:
“Vừa rồi, đối tác của anh gửi email, anh không muốn biết là ai sao?”
Cô cố tìm kiếm trên gương mặt anh một chút hoảng hốt hoặc biểu cảm khác.
Nhưng không có gì.
Anh chỉ nhìn cô một cách bình tĩnh, điềm đạm chờ cô nói tiếp.
An Văn căm ghét sự bình thản của Cố Tranh, như thể cô là một kẻ hề đang tự mình diễn trò.
Cô mạnh tay đặt điện thoại xuống, đầu ngón tay chạm vào bàn phím, màn hình máy tính lập tức sáng lên, hiển thị nội dung email đã được mở.
Cô đứng bật dậy, không thể nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa, lớn tiếng chất vấn:
“Anh nắm giữ 33% cổ phần của Tần Vũ, trong thỏa thuận đánh cược giữa Tần Vũ và Vạn Vật, rốt cuộc anh đóng vai trò gì?!”
Giọng nói của cô vang lên, không gian lập tức trở lại tĩnh lặng.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cố gắng mở to, nhưng những giọt nước mắt lớn như hạt đậu vẫn không ngừng lăn xuống.
Đồng tử của Cố Tranh co rút lại, anh bước lên một bước, ôm lấy An Văn, lý trí giải thích:
“An Văn, hãy tin anh, mục tiêu của anh chưa bao giờ là Vạn Vật.”
Còn định chối cãi!
An Văn đẩy mạnh Cố Tranh ra, càng kích động hơn:
“Anh còn muốn lừa em?!”
Cô vội vàng tìm bằng chứng cho lời nói dối của anh, ngón tay r.un rẩy nhanh chóng gõ trên bàn phím, mở ra từng email liên quan:
“Ngay từ năm 2012, Vạn Vật đã là mục tiêu của Bách Gia. Anh luôn biết Vạn Vật gặp khủng hoảng tài chính, anh luôn dửng dưng đứng nhìn, anh chờ đợi đến khi Vạn Vật buộc phải liều mình ký thỏa thuận đánh cược, rồi anh hưởng lợi từ đó, sau đó lại xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh thật đê tiện! Anh thật đáng khinh!”
Bàn phím dưới ngón tay cô vốn được cô giữ gìn cẩn thận, giờ bị gõ mạnh liên tục, càng lúc càng dồn dập. Cả người cô run lên.
Cuối cùng Cố Tranh không giữ được bình tĩnh nữa. Anh nắm lấy cổ tay An Văn kéo cô vào lòng, giọng nói đầy xúc động:
“Nghe anh giải thích trước đã!”
“Còn định bịa ra lý do gì để lừa em nữa?!” An Văn vùng vẫy, hét lên:
“Cố Tranh! Bách Gia là của anh! Tần Vũ là của anh! Giờ ngay cả Vạn Vật cũng là của anh! Anh thật sự nghĩ em là kẻ ngốc sao?!”
Cô bị anh ôm chặt, không thể thoát ra, đành dùng tay đấm vào người anh, không hề cảm nhận được đau đớn:
“Buông em ra! Buông ra!!”
Anh nghiến chặt răng:
“An Văn, em bình tĩnh lại đã.”
Làm sao cô có thể bình tĩnh?
Cô không thể bình tĩnh!
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người khiến cô càng tức giận, như thể cô mãi mãi chỉ là người bị anh thao túng, không có chút khả năng phản kháng.
Cô cào anh, để lại những vết xước dài trên cổ anh:
“Anh lấy tư cách gì bảo em bình tĩnh?! Đồ lừa đảo! Anh lừa em! Lừa em!!!”
Cố Tranh lo lắng cô sẽ làm tổn thương chính mình, anh buông eo cô ra, nắm chặt cổ tay cô, xoay người cô lại và giữ chặt trong lòng.
An Văn không chút do dự, cúi đầu cắn vào tay anh.
Anh không tránh, cũng không buông.
An Văn cắn đến mức lợi đau nhức.
Không biết vì cô dùng sức quá mạnh hay vì lý do gì khác, nhưng cô dần kiệt sức.
Cô không còn sức lực nào nữa.
Cô bật khóc, nước mắt như vỡ đê, cả người mềm nhũn trượt xuống.
Anh không để cô ngã xuống đất, mà bế cô lên đi về phòng.
Cô chỉ biết khóc, nhưng thậm chí tiếng khóc cũng yếu ớt vô cùng.
Cố Tranh đặt An Văn xuống giường, kéo một góc mền đắp lên ngực cô.
Sau đó anh vào phòng tắm lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Lúc này cô đã không còn khóc thành tiếng, chỉ nhắm mắt nắm lấy mép mền, thỉnh thoảng nấc lên.
Cố Tranh đặt khăn xuống:
“An Văn, đúng là từ năm 2012, Vạn Vật đã là mục tiêu của Bách Gia. Nhưng khi đó anh chưa phải là người nắm quyền của Bách Gia, anh cũng chưa quen biết em. Những điều đó chỉ là những kế hoạch kinh doanh thông thường.”
Hàng mi ướt át từ từ hé mở.
Cố Tranh chăm chú quan sát An Văn, chắc chắn rằng cô đang lắng nghe rồi tiếp tục nói:
“Em còn nhớ anh từng nói rằng Bách Gia đầu tư vào Vạn Vật không phải là hành động mù quáng. Bách Gia là một tập đoàn tổng hợp nhưng lại thiếu một kênh truyền thông đa phương tiện của riêng mình, và Vạn Vật là lựa chọn tốt nhất. Anh đã nói với em rồi.”
An Văn nhớ rõ những lời đó.
Khi đó, sau khi Bách Gia tuyên bố đầu tư vào Vạn Vật, Cố Tranh từ nước ngoài trở về. Cô mang theo lo lắng, áy náy và cảm kích để hỏi liệu có phải vì cô mà anh khó xử không. Lúc ấy, anh đã trả lời như vậy.
Cô luôn nghĩ rằng đó chỉ là những lời an ủi.
Cố Tranh nhẹ nhàng cúi người, qua lớp mền ôm lấy An Văn:
“Em có lẽ không biết, trước khi anh quen biết em, Vạn Vật từng tìm kiếm tài trợ từ Hồng Hưng. Hồng Hưng luôn ép giá và không hành động, mục đích là để đổi lấy nhiều lợi ích hơn. Nếu chú hai của anh nắm được hơn 25% cổ phần của Vạn Vật, mục tiêu tiếp theo sẽ là anh. Nhưng ông ta quá tham lam, cuối cùng mất nhiều hơn được. Sau đó, vì mối quan hệ giữa chúng ta, ông ta hoảng loạn và hoàn toàn từ bỏ Vạn Vật, chuyển hướng sang Tần Vũ…”
Nói đến đây, Cố Tranh dừng lại một chút, lấy hơi:
“Vạn Vật không thể tự cứu mình, và Hồng Hưng là vũ khí duy nhất chú hai dùng để đối phó với anh. Mục tiêu của anh từ đầu đến cuối đều chỉ là Hồng Hưng. Anh từng dạy em rồi, thương trường như chiến trường, thời thế thay đổi từng giây, không được dễ dàng để lộ con bài tẩy. Dựa vào gió đông cũng là một chiến lược tốt.”
Anh bình tĩnh và tự chủ, những lời anh nói đều rất hợp lý, kế hoạch anh vạch ra thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Rốt cuộc, anh là người như thế nào?
Anh giấu được ánh mắt của tất cả mọi người, lập nên một Tần Vũ độc lập bên ngoài Bách Gia.
Cô từng xót xa cho sự nhẫn nhịn của anh trước Cố Đình, nhưng thực tế, anh chỉ cần một bước là định thắng bại khiến Cố Đình không thể làm nên sóng gió.
Sự sống còn của Vạn Vật hóa ra cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ của anh…
Vậy còn tình cảm này trong mắt anh là gì?
Và cô trong lòng anh lại là gì?
Cố Tranh vẫn đang giải thích:
“Việc nắm giữ cổ phần của Tần Vũ liên quan đến bí mật thương mại, hiện tại chưa thể công khai. Hơn nữa…”
Lời anh chưa nói hết, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của An Văn:
“Anh chưa từng nghĩ đến việc nếu tính toán sai một bước, thì Vạn Vật sẽ không thể cứu vãn được sao?”
Cố Tranh khựng lại một chút, cánh tay siết chặt hơn:
“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.”
Thật tự tin.
Nhưng trong tai An Văn, câu nói đó thật nực cười.
An Văn nhìn vào tay Cố Tranh, nơi có dấu răng đỏ tím.
Anh không sợ đau.
An Văn nghiến răng, từng chữ như dao:
“Cố Tranh, anh thật máu lạnh.”