Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 123

Chuyến bay của Cố Tranh hạ cánh ở Thượng Hải vào lúc bốn giờ mười phút chiều.

An Văn gửi cho Cố Tranh địa chỉ của một nhà hàng.

Đó là một quán ăn gia đình phong cách Thượng Hải, nằm ẩn mình trong một căn biệt thự nhỏ được bao quanh bởi những cây ngô đồng.

Không có bảng hiệu.

Sợ Cố Tranh tìm không thấy nên An Văn tính toán thời gian, đứng chờ dưới cột đá La Mã trước căn biệt thự.

Chẳng bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa.

Cửa sau được mở ra, một đôi giày Oxford màu đen đặt xuống nền xi măng.

An Văn điều chỉnh tâm trạng.

Cố Tranh bước xuống xe, mặc một bộ vest kẻ màu xám đậm, đường cắt may vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo, phong thái tao nhã mà không kém phần mạnh mẽ.

Trên tay anh cầm một túi tài liệu bằng giấy kraft.

An Văn nghĩ, nếu không biết có lẽ sẽ tưởng anh đến để bàn chuyện làm ăn.

Nụ cười của cô thoáng khựng lại trong chốc lát, có lẽ đối với anh, tình cảm cũng giống như một cuộc giao dịch.

Ánh mắt Cố Tranh không chớp, nhìn chằm chằm vào An Văn.

Anh đóng cửa xe bằng một cái hất tay rồi bước về phía cô.

An Văn đứng yên tại chỗ không di chuyển, cô mím môi, đôi mắt cong cong như cười.

Khi anh sắp đến gần cô liền xoay người, hơi nghiêng đầu, vừa bước đi vừa ngoái lại nói với anh:
“Từ lâu đã bảo muốn dẫn anh đến đây ăn rồi, lần nào cũng vì đủ thứ lý do mà không thành. Nhưng không thể trách em, mỗi lần lịch trình của anh đều kín mít, mà nơi này lại khó đặt trước. Hôm nay em còn phải nhờ mối quan hệ đấy.”

Giọng điệu cô tinh nghịch.

Dù biểu hiện rất tự nhiên nhưng Cố Tranh sao có thể không nhận ra.

Từ lúc xuống xe anh đã nhận ra.

Cô gái này mỗi lần gặp anh đều chạy nhanh về phía anh.

Nhưng lần này thì sao?

Hai người đi trước sau, cách nhau khoảng một bước rưỡi.

Khoảng cách như vậy, cô vẫn hai tay đan vào nhau trước ngực.

Bước vào căn biệt thự nhỏ, bên trong là một thế giới khác.

Sân nhỏ giữ nguyên phong cách cũ của Thượng Hải, tường gạch đỏ, ghế gỗ xanh đậm, hành lang kiểu ngõ nhỏ và một cây hải đường lớn.

Đi qua sân, lối vào rộng rãi, hai bên là đèn sắt hoa văn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng.

An Văn dẫn Cố Tranh vào phòng riêng, gọi nhân viên phục vụ:
“Có thể dọn món rồi.”

Cô ngồi xuống, hai tay đan lại, đặt dưới cằm:
“Em đã gọi món, anh không phiền chứ?”

Cố Tranh đặt túi tài liệu giấy kraft ở góc bàn, một tay tháo nút áo vest, thả lỏng cảm giác gò bó, cằm hơi căng:
“Không phiền.”

An Văn cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Nhưng ánh mắt từ bên cạnh quá nóng bỏng, như thể đang thiêu đốt.

Cô không muốn trốn tránh, cầm chén trà lên, nhìn thẳng anh, giọng điệu bình thản:
“Nhân viên phục vụ nói đây là trà hái trước mùa mưa năm nay, em không phân biệt được gì đặc biệt. Anh không phải rất giỏi thưởng trà sao? Thử xem thế nào.”

Nói xong, An Văn mới nhận ra chén trà của Cố Tranh vẫn trống không.

Vì muốn nói chuyện, An Văn đã dặn trước là không cần phục vụ.

Thế nên cô đứng dậy tự tay làm, cầm ấm trà tử sa cổ điển rót trà cho anh.

Nước trà chảy chậm vào chén, khói bốc lên, hương trà lan tỏa.

An Văn cầm ấm trà quay về chỗ ngồi.

Nhưng chưa kịp bước ra một bước, cô đã bị một cánh tay vòng qua eo kéo ngồi xuống. Đồng thời, lòng bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô, dễ dàng lấy đi ấm trà nhẹ nhàng đặt lên bàn.

An Văn ngồi trên đùi Cố Tranh không nhúc nhích, mặc anh siết chặt cánh tay quanh eo mình.

Cánh tay anh càng siết chặt, hai người càng sát nhau hơn.

Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, giọng nói trầm thấp như bị nghẹn trong cổ họng:
“Chẳng phải em đã hứa với anh, ba ngày này không đưa ra bất kỳ quyết định nào sao?”

An Văn hơi rụt vai, nhìn thẳng phía trước, rất bình thản:
“Em vẫn chưa quyết định, anh thả em ra trước đi.”

Cố Tranh thoáng sững sờ.

Một lát sau.

Anh giữ eo cô bằng một tay, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm:
“Trà bị hun nhiệt độ cao quá, vị không được ngon.”

Nói xong anh đặt chén trà xuống.

An Văn không hề chống cự, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh thả em ra trước đi, anh cần tôn trọng em.”

Lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống, cuối cùng anh cũng thả tay.

An Văn trở về chỗ ngồi của mình.

Cô liếc nhẹ về phía túi hồ sơ bằng giấy kraft:
“Anh bảo em cho anh ba ngày, ba ngày đã qua, anh muốn nói gì với em?”

Ánh mắt Cố Tranh từ đầu đến cuối đều dừng trên gương mặt An Văn.

Anh đưa tay cầm túi hồ sơ, tháo dây buộc, lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt cô:
“Đây là 30% cổ phần của Tần Vũ. Anh đã ký tên và đóng dấu, chỉ cần em ký và đóng dấu thì sẽ là của em.”

Về những điều Cố Tranh sẽ nói, sẽ làm, An Văn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng lại không ngờ đến điều này.

Cô liếm môi lật xem tài liệu.

Chữ ký của anh, nét bút phóng khoáng và mạnh mẽ, trên đó còn có con dấu đỏ tròn trịa.

Thứ này, ai nhìn vào mà không hiểu sao?

An Văn suy nghĩ trong lòng, Cố Tranh có lẽ là người đàn ông hào phóng nhất trên thế giới này.

Nếu bỏ lỡ anh, cả đời này cô e rằng sẽ không bao giờ gặp được người nào rộng rãi như vậy nữa.

Cố Tranh nuốt khan, uống thêm một ngụm trà, đặt chén xuống bàn, tay siết chặt lấy chén, các khớp ngón tay hơi đỏ lên.

Anh nói:
“An Văn, anh chưa bao giờ xem em là một phần trong lợi ích. Tài sản của anh, vinh quang của anh, tất cả những gì anh có, anh đều sẵn lòng chia sẻ với em. Đồng thời, anh có thể hứa với em, trong hôn nhân, anh sẽ trung thành với em cả đời.”

Nghe như một lời thề trong lễ cưới.

An Văn không kìm được nghĩ, nếu nghe được những lời này trong lễ cưới, có lẽ cô đã cảm động đến rơi nước mắt.

An Văn từng đọc một bài thảo luận trên mạng với chủ đề: Phải lấy người đàn ông như thế nào mới hạnh phúc?

Quan điểm đưa ra rất nhiều, nhưng có hai quan điểm vượt trội hơn hẳn.

Một là: Lấy một người đàn ông giàu có và hào phóng.

Trong bài viết, có người nói:
“Tôi sẵn sàng lấy một người đàn ông giàu có và hào phóng, mỗi tháng cho tôi 100 nghìn, tôi có thể nhường chỗ cho anh ta và bồ nhí.”

Khi đọc được câu trả lời này, An Văn không biết người viết thật lòng hay chỉ đùa giỡn.

Dù sao cũng có rất nhiều người đồng tình.

Thậm chí có người bình luận bên dưới:
“Tôi không cần 100 nghìn, chỉ cần 50 nghìn mỗi tháng là được.”

Lại có người trêu đùa trả lời:
“Không được phá giá thị trường!”

Quan điểm thứ hai là: Lấy một người đàn ông tốt.

Có người nói:
“Lấy một người đàn ông tốt, bản chất anh ta lương thiện, sẽ không làm khó bạn.”

Giờ đây, người đàn ông trước mặt An Văn chính là một người vừa giàu có vừa hào phóng.

Dù không biết định nghĩa “người tốt” là gì, nhưng Cố Tranh là người nói được làm được. Những lời thề anh vừa nói, đã cam kết sự trung thành trong hôn nhân, còn ngỏ ý chia sẻ mọi thứ anh sở hữu với cô.

Nhìn theo cách này, Cố Tranh chẳng phải chính là mẫu đàn ông mà bài viết kia miêu tả là lý tưởng để kết hôn sao?

Nhưng An Văn cũng nhớ rất rõ suy nghĩ của mình khi đọc được bài thảo luận đó.

Cô đã nghĩ: Chẳng lẽ nhất định phải lấy chồng sao?

Nghĩ đến đây An Văn thoải mái mỉm cười, gấp tài liệu lại đưa trả:
“Em không cần cái này.”

Cố Tranh nhíu mày nhìn cô một lúc lâu rồi lên tiếng:
“Vậy em nói cho anh biết, em muốn gì.”

Không gian im lặng đến mức dường như có thể nghe rõ cả tiếng thở.

“Em muốn tình yêu.” An Văn không có chút sắc bén nào, đôi mắt đen láy, sáng ngời. “Em muốn tình yêu.”

Tình yêu?

Cố Tranh vô thức kéo nhẹ cà vạt:
“Em nghĩ anh không yêu em sao?”

An Văn thu lại ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu bình thản:
“Cố Tranh, anh có nhận ra rằng anh chưa bao giờ nói rằng anh yêu em không?”

“Vậy nên…” Cố Tranh ngừng một chút, ánh mắt lướt qua tập tài liệu trên bàn, trong đầu hiện lên những lời thề chân thành dành cho cô vừa rồi, anh rất không hiểu:
“Ý em là anh chỉ cần nói với em một câu, rằng anh yêu em sao?”

An Văn ngẩng mắt lên, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cố Tranh, anh có yêu em không?”

(Đôi lời chia sẻ:
“Thật ra, câu hỏi liệu tình yêu có nhất thiết phải nói ra hay không luôn là điều gây tranh cãi.

Sự khác biệt này không chỉ tồn tại giữa những người khác nhau, mà còn có thể thay đổi theo từng giai đoạn của một người.

Cố Tranh ở tuổi 30 và An Văn ở tuổi 20; một bên là ‘không ai cần biết’, một bên là ‘không được làm tổn thương bản thân’…”)

Bình Luận (0)
Comment