Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 125

An Văn ở trong nhà vệ sinh một lúc rồi quay lại phòng bao.

Cô đẩy cửa phòng, ánh đèn bên trong sáng hơn nhiều so với hành lang.

Phòng bao trang nhã, thông thoáng, liếc mắt một cái, bàn ăn trống không chẳng thấy bóng người.

An Văn vừa rồi đúng là có chút lơ đãng, phản ứng đầu tiên là mình vào nhầm phòng. Cô định lùi một bước ra ngoài để xem lại tên phòng thì một bóng đen từ bên cạnh phủ xuống.

Cùng lúc đó cổ tay cô bị giữ chặt, một lực kéo mạnh khiến cô loạng choạng ngã vào một vòng tay rắn chắc.

Mùi hương gỗ nhè nhẹ từ anh tỏa ra.

An Văn ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác mở to, chạm phải đôi mắt sâu thẳm đầy bí ẩn.

Trước đây An Văn luôn cảm thấy đôi mắt không đeo kính của Cố Tranh giống như viên hổ phách thần bí và dịu dàng. Nhưng giờ đây trong đôi mắt ấy chứa đựng sự nguy hiểm.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trực diện, cả người toát ra khí chất đầy uy hiếp.

‘Cạch.’ Cửa phía sau khép lại, tiếng chốt khóa vang lên.

Trái tim An Văn thắt lại, cô bàng hoàng lùi về sau.

Cô vừa mới động đậy, cả người anh đã áp sát lại, ép cô vào cánh cửa, không còn đường thoát.

Anh nghiến chặt hàm, lồng ngực phập phồng nhẹ:
“Anh không đồng ý.”

An Văn cảm nhận rõ ràng cảm xúc mạnh mẽ của Cố Tranh.

Tại sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy?

Cô không kìm được suy nghĩ miên man.

Chiếc mặt nạ mà cô đã cố gắng chỉnh sửa lại trong nhà vệ sinh ngay lập tức tan vỡ.

Cô hét lên trong lòng: Anh không đồng ý thì làm được gì? Anh đâu phải không thể thiếu em, anh đâu có yêu em!

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Nghĩ đến đây, cô đẩy anh ra:
“Em đơn phương chia tay anh! Không cần anh phải đồng ý!”

Cố Tranh cuối cùng mất đi sự kiềm chế.

Anh siết chặt eo cô, cả người nghiêng tới gần, hoàn không để lại không gian nào cho cô để đẩy anh ra.

Tối nay mọi chuyện đều do cô dẫn dắt.

Không phải anh không nhận ra mà là anh bằng lòng nhượng bộ.

Thế nhưng cô lại dùng cách đầy trẻ con của mình để tự đưa ra quyết định.

Và đây không phải là quyết định mới.

Những thứ vừa rồi, những lời dứt khoát ấy.

Cô đã chuẩn bị từ lâu.

Nghĩ đến đây, giọng anh lạnh lùng, nhấn mạnh:
“An Văn, anh đã nói rồi, bắt đầu giữa anh và em không liên quan đến lợi ích. Đừng vì điều này mà phủ nhận tất cả những gì chúng ta đã có.”

thân An Văn run lên.

Những lời của Cố Tranh như đánh thức cô từ trong giấc mộng.

Quả thật là vậy.

Chưa kịp để An Văn suy nghĩ sâu hơn, anh chất vấn:
“Ba mẹ em đưa em đến bên anh, chẳng lẽ không phải vì anh là Tổng Giám đốc điều hành của Bách Gia sao?”

Toàn thân An Văn lại run rẩy, mặt đỏ bừng:
“Anh nói cái gì?!”

Anh không hề có ý nhượng bộ cô:
“Anh nói gì em không hiểu sao?”

Anh như muốn nói: “Em dựa vào đâu mà đơn phương phán xét anh!”

An Văn thực sự hiểu nhưng bị anh chất vấn đến mức cứng họng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cố Tranh tấn công sâu vào phòng tuyến của An Văn, từng lời sắc bén như đinh đóng cột:
“Anh đã nói rồi, tình thế của Vạn Vật lúc đó đã không thể cứu vãn, mà anh ở vị trí này cũng có khó khăn riêng. Đúng, anh đã lợi dụng thời cơ của Vạn Vật để loại bỏ kẻ thù, nhưng nếu anh không quan tâm đến Vạn Vật, tại sao phải kéo dài thời gian, tự tăng nguy cơ cho bản thân? Nếu anh có ý đồ với Vạn Vật, tại sao phải dùng Tần Vũ để bảo vệ nó? Tần Vũ là quân bài cuối cùng của anh, anh sẵn lòng giao nó cho em, em không hiểu sao? Em nói anh không yêu em, em nghĩ anh rảnh rỗi lắm sao?”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

An Văn bị anh nói đến mức không thốt nên lời, không thể phản bác bất kỳ điều gì.

Cố Tranh nghiến răng, buộc An Văn phải hiểu:
“Và cái mà em gọi là tình yêu, em đã thực sự hiểu rõ chưa? Thói quen không phải là yêu sao? Lưu luyến không phải là yêu sao? Phù hợp không phải là yêu sao? Nhường nhịn không phải là yêu sao? Thỏa hiệp không phải là yêu sao? Cưng chiều không phải là yêu sao? Em thật sự nghĩ rằng anh đối xử với bất kỳ ai cũng như vậy sao? Đổi một người phụ nữ khác cũng như vậy sao?”

An Văn chưa từng thấy một Cố Tranh như thế này.

Cô đã bị kích thích mạnh, mắt đỏ hoe đầy nước mắt:
“Đó là cách anh định nghĩa tình yêu chứ không phải thứ em muốn!”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Vậy em muốn gì?” Anh mạnh mẽ, từng bước ép sát, “Em nhất định phải thấy anh sống dở chết dở vì mất em thì mới gọi là yêu sao?”

An Văn hít mạnh một hơi:
“Em…”

Cố Tranh khẳng định chắc nịch:
“Em hỏi nếu chia tay anh có cưới người khác không, giờ anh hỏi lại em: nếu chia tay anh, em có gả cho người khác không? Nếu em không làm được, chẳng phải cũng không hợp với định nghĩa tình yêu của em sao?”

An Văn lập tức mất kiểm soát, đập mạnh vào vai anh, giọng hét lớn:
“Em không chỉ thích mỗi anh! Em sẽ thích rất nhiều người đàn ông! Rất nhiều, rất nhiều!!!”

Cô bật khóc, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Cô tuyệt đối không muốn nói với anh rằng, từ rất lâu rồi, cô đã cảm thấy ngoài anh ra, cô sẽ không thể yêu thêm một người đàn ông nào khác nữa!

Cô nhất định sẽ không nói!!!

Nhìn cô gái trước mặt khóc đến tan nát, Cố Tranh sững sờ.

Anh cảm thấy trái tim mình như sụp đổ, cơn đau lan khắp cơ thể.

Ngón tay anh khẽ run, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt căng thẳng dịu đi, đôi mắt khép lại.

Anh nuốt khan một ngụm, đưa tay ôm cô vào lòng, sợ cô làm tổn thương chính mình, anh giữ chặt lấy cánh tay cô.

Nhưng hành động trói buộc này càng làm An Văn kích động hơn, cô ra sức giãy giụa nhưng vô ích, mồ hôi ướt đẫm, nước mắt như suối:
“Đồ khốn! Anh là đồ khốn!!”

Cố Tranh muốn dỗ dành, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng giọng run rẩy:
“Được… được… anh là đồ khốn…”

An Văn khóc lớn hơn:
“Buông em ra! Chúng ta chia tay rồi!!”

“Anh không đồng ý,” anh nói.

“Không cần anh đồng ý!” Cô vùng vẫy, “Dựa vào đâu mà cần anh đồng ý?!”

Anh nuốt nước bọt, giọng nghẹn ngào:
“Điềm Điềm…”

“Không được gọi em như vậy!”  Toàn thân cô run rẩy, hét lên:
“Em không sai, Cố Tranh, anh là kẻ máu lùng, anh không có trái tim…”

Anh không bao giờ biết yêu.

Anh còn lừa em… yêu anh.

Thời gian em yêu anh, em đã dùng hết sức lực rồi.

Nhưng anh lại không yêu em.

Em không muốn một tình yêu không cân bằng.

Em không cần…

An Văn khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cũng im lặng.

Cô giống như một con búp bê sứ bị vỡ nát rồi được ghép lại, mềm nhũn dựa vào người Cố Tranh.

Sau đó dù Cố Tranh nói gì An Văn cũng không nghe lọt tai.

Cô chỉ cảm thấy bản thân vì mối tình này mà tổn thương chằng chịt.

Sau ngày hôm đó An Văn vẫn ở lại Thượng Hải.

Cho đến nửa tháng sau, khi Cố Tranh đang xử lý công việc tại công ty, điện thoại bất ngờ reo lên.

Là Kim Mậu gọi, nói rằng An Văn đã trở về Bắc Đô.

Nói đến đây, Kim Mậu có chút ấp úng:
“Cô An… hình như định chuyển nhà.”

Cố Tranh cúp máy, với lấy áo vest rồi rời khỏi văn phòng.

Giữa tháng Năm, Bắc Đô đã bắt đầu nóng lên.

Cố Tranh mở cửa nhà, thấy vài thùng giấy chất đống trong phòng khách, hai chú mèo con đang chơi đùa, khám phá giữa các thùng.

Anh lên lầu, thấy An Văn trong phòng thay đồ.

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo thun sọc ngang rộng thùng thình, để chân trần đứng trước tủ quần áo, lần lượt lấy quần áo từ móc xuống và ném vào một chiếc túi lớn.

Bên cạnh còn có hai chiếc túi đã căng phồng.

An Văn nhận ra sự hiện diện của Cố Tranh, liếc mắt nhìn anh một cái rồi làm như không thấy.

Cố Tranh đứng đó một lát, sau đó vòng qua túi đồ đi đến gần cô.

Anh còn chưa kịp nói gì An Văn đã quay người bước sang bên kia.

Cố Tranh không kịp tránh, bị đuôi tóc đuôi ngựa của cô quất mạnh vào mặt.

Anh chỉnh lại kính, tiếp tục bước đến.

An Văn ném một đống trang sức vào túi đồ, không chút tiếc nuối:
“Tôi chỉ lấy đồ của mình, Cố tổng không cần giám sát tôi!”

Cố Tranh: “An Văn…”

“Yên tâm đi, Cố tổng!” An Văn hoàn ngắt lời anh.
“Nếu Cố tổng thật sự mất thứ gì, cứ việc nói, tôi sẽ bồi thường. Tôi tin Cố tổng cũng không cần cố tình làm khó tôi.”

Cố Tranh bị cô làm cho nghẹn lời.

Giờ đây, An Văn không chút khách sáo, còn sai khiến anh:
“Nếu Cố tổng rảnh thì giúp tôi tháo cái kệ leo cho mèo ra được không? Cảm ơn!”

Hàng chân mày của Cố Tranh khẽ giật một chút:
“Kệ leo cho mèo cô cũng muốn mang đi?”

An Văn lườm anh một cái, ném mạnh chiếc túi xách vào túi đồ lớn, bày tỏ rõ ràng sự bực tức:
“Đó là tôi mua!”

“Không thể để lại cho Tứ Quý sao? Tứ Quý rất thích nó.” Anh hỏi, giọng có chút lịch sự.

An Văn khựng lại, đột ngột quay người:
“Gì cơ?”

Bình Luận (0)
Comment