Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 128

Sau khi An Văn trở về Bắc Đô, ngoài việc đến trường, cô chỉ ru rú ở căn hộ để làm luận văn chuẩn bị cho buổi bảo vệ tốt nghiệp. Mỗi khi Trần Thư Nghiên rủ cô đi ăn, làm đẹp hay mua sắm, cô đều từ chối.

Cô chỉ thích ru rú trong căn phòng nhỏ đó.

Hôm ấy An Văn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính vừa vuốt ve con mèo Tam Phong trên chân mình thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Cô giật mình một cái.

Là Lưu Tinh gọi đến.

Lưu Tinh là chị em thân thiết cùng lớn lên với Trần Thư Nghiên. Trước khi An Văn đi du học theo diện trao đổi sinh viên, họ thường xuyên tụ tập chơi cùng nhau.

Nhưng giờ đây, đã rất lâu không liên lạc.

An Văn thắc mắc trước cuộc gọi bất ngờ của Lưu Tinh: “Tinh Tinh?”

Giọng Lưu Tinh nghe có vẻ gấp gáp: “An Văn, dạo này cậu có gặp Thư Nghiên không?”

“Không có.” An Văn hơi lo lắng, “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Chú Trần vừa gọi cho tớ nói rằng mấy ngày nay Thư Nghiên không về nhà cũng không liên lạc được. Bác nhờ tớ tìm thử. An Văn, cậu xem có thể giúp một tay không, hỏi thăm bạn bè quen biết xem sao.”

An Văn lập tức gật đầu: “Được, tớ sẽ giúp.”

Kết thúc cuộc gọi, An Văn ngay lập tức gọi cho Trần Thư Nghiên.

Điện thoại kết nối nhưng không ai nghe máy.

Cô mở WeChat của Trần Thư Nghiên, tin nhắn cuối cùng dừng lại ở ba ngày trước, khi Trần Thư Nghiên rủ An Văn đi làm đẹp nhưng cô từ chối.

An Văn tiếp tục gọi hỏi vài người bạn chung nhưng không ai biết tung tích của Trần Thư Nghiên.

Vừa dứt cuộc gọi, An Văn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Cô thay đồ nhanh chóng rồi ra ngoài.

Cô bắt taxi đến nơi mà Trần Thư Nghiên từng nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần – một hội quán.

Trần Thư Nghiên luôn nói đây là một hội quán hợp pháp.

Khi bước vào sảnh tiếp khách, An Văn cũng cảm thấy nơi này khá giống một spa cao cấp với sàn đá cẩm thạch sáng bóng, các tác phẩm điêu khắc đầy tính nghệ thuật và ánh đèn vàng ấm áp, dịu dàng.

Nhưng khi nhân viên phục vụ mở cánh cửa lớn dày nặng, âm nhạc kim loại nặng đinh tai nhức óc, mùi nước hoa, rượu và mồ hôi tràn ngập khiến An Văn thay đổi suy nghĩ.

Không gian tối mờ, nhưng ánh đèn sân khấu nhấp nháy khắp nơi. Trên sân khấu, những người đàn ông mặc rất ít đang uốn éo cơ thể, ánh kim tuyến lấp lánh trên da họ. Xung quanh sân khấu là đám đông khách hàng vỗ tay cổ vũ.

An Văn bước qua những chiếc ghế sofa đỏ hình bán nguyệt tiến về phía sân khấu. Ánh mắt cô liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Quả nhiên Trần Thư Nghiên đang ở đây.

Cô ấy tựa lưng vào ghế sofa, tay cầm một ly rượu nhỏ, chống cánh tay, bên cạnh có một chàng trai rót rượu cho cô.

An Văn lập tức chạy đến: “Trần Thư Nghiên!”

Ở đây quá ồn ào, tiếng của An Văn bị tiếng reo hò nhấn chìm.

An Văn tiến gần hơn, cầm chiếc gối ôm trên ghế ném thẳng vào người Trần Thư Nghiên không chút nương tay.

Trần Thư Nghiên quay đầu lại với vẻ khó chịu, nhưng khi thấy An Văn, cô lập tức cười tươi, loạng choạng đứng dậy, miệng mấp máy.

An Văn không nghe rõ nhưng nhìn khẩu hình miệng thì đoán cô ấy nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Trần Thư Nghiên có vẻ say, đứng không vững, được chàng trai bên cạnh đỡ kịp thời.

An Văn ngay lập tức chen qua khe hẹp giữa sofa và quầy, đẩy chàng trai ra, để Trần Thư Nghiên dựa vào mình.

Trần Thư Nghiên ôm lấy An Văn, ghé sát tai cô nói: “Cậu cũng đến chơi hả? Đến đây! Tớ bao!”

An Văn thực sự không nhịn được, vỗ mạnh vào lưng Trần Thư Nghiên: “Tại sao cậu không nghe điện thoại?! Cậu có biết mọi người lo lắng thế nào không?!”

An Văn kéo Trần Thư Nghiên ra khỏi đó.

Trần Thư Nghiên yếu ớt phản kháng: “Tớ còn chưa tìm thấy người! Tớ không đi!”

An Văn không thèm quan tâm Trần Thư Nghiên có đồng ý hay không, cứ thế kéo cô đi.

Chàng trai phía sau cầm hóa đơn đuổi theo: “Chị ơi, chị ơi, chưa thanh toán mà!”

An Văn cầm lấy hóa đơn, liếc qua một cái.

Hừ!

Hơn mười ngàn!

Quả là biết chơi!

An Văn trả tiền xong liền đưa Trần Thư Nghiên rời đi.

Ngồi lên taxi, An Văn gọi điện cho Lưu Tinh báo tin an toàn:
“Đã tìm thấy rồi, cô ấy không sao, chỉ là uống rượu thôi. Tớ sẽ đưa cô ấy về ngay…”

Chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Trần Thư Nghiên giật lấy, ôm chặt như bảo vệ gà con:
“Tớ không về đâu! Ba tớ sẽ đánh chết tớ mất!! Tớ không về!!!”

An Văn khó khăn lắm mới giành lại được điện thoại, Lưu Tinh nói:
“Hay là cậu chăm sóc Thư Nghiên một đêm đi? Nếu cô ấy về nhà trong tình trạng này, chú Trần có thể sẽ thật sự đánh cô ấy.”

An Văn không còn cách nào khác, đành đưa Trần Thư Nghiên về nhà mình.

Trên đường về, Trần Thư Nghiên dường như tỉnh táo hơn, không quậy nữa.

Về đến nhà, An Văn đặt Trần Thư Nghiên lên giường, nhìn cô từ trên cao xuống, nghiêm nghị:
“Cậu ngoan ngoãn nằm yên đó, tớ đi lấy nước!”

Trần Thư Nghiên ấm ức không nói lời nào.

An Văn mang nước tới cho Trần Thư Nghiên uống rồi hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Thư Nghiên tức giận, tuôn ra đủ loại lời lẽ thô tục.

Hóa ra, cô đã bị lừa bởi gã đàn ông ở hội quán đó.

Hắn kể lể với Trần Thư Nghiên rằng ba mình mất khi hắn mới 5 tuổi, mẹ vất vả nuôi nấng hắn, em gái vẫn đang học cấp hai, còn mẹ đột nhiên bị chẩn đoán ung thư gan. Không còn cách nào khác, hắn phải làm việc ở nơi đó để kiếm tiền lo chi phí phẫu thuật cho mẹ và học phí cho em gái.

Nhân cơ hội ấy, hắn đã lừa của Trần Thư Nghiên hơn 200 nghìn tệ.

Nghe xong, An Văn không khỏi cạn lời:
“Sao cậu có thể tin mấy lời vớ vẩn đó chứ!”

Trần Thư Nghiên lúc này mới tỉnh ngộ, cũng cảm thấy mình ngu ngốc, chỉ bĩu môi không đáp lại.

Cô phát hiện ra sự thật như thế nào?

Thực ra, cái vòng tròn ở Bắc Đô này không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ.

Gã đàn ông đó không chỉ tán tỉnh một mình Trần Thư Nghiên, và chuyện này vô tình bị phanh phui.

Trần Thư Nghiên liếc nhìn An Văn, ánh mắt xoay chuyển:
“Nghe nói cậu chia tay với Cố tổng rồi à?”

An Văn không ngờ chủ đề lại bất ngờ chuyển sang mình. Cô không muốn nói về chuyện này, liền kéo mền trùm kín người Trần Thư Nghiên:
“Tối nay cậu ngủ ở đây đi!”

Hôm sau, Trần Thư Nghiên trở về nhà và bị ba cấm túc không được ra ngoài.

Rất nhanh, buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cũng đến.

Hôm bảo vệ, An Văn đột nhiên bị giáo sư bộ môn gọi lại.

Giáo sư lấy ra một tấm thiệp mời:
“An Văn, ngày mai có một buổi tọa đàm nhỏ. Em xem có hứng thú không?”

An Văn cầm lấy, nhìn kỹ, thì ra là buổi tọa đàm trong ngành quảng cáo do một tiền bối đức cao vọng trọng chủ trì.

Vị tiền bối này An Văn từng gặp khi còn nhỏ, cô gọi ông là ông Tần.

Ông ấy là bạn của ông nội An Văn.

Nhưng chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn mười năm. Bây giờ có lẽ ông Tần sẽ không nhận ra cô.

Nhưng điều đó không quan trọng.

An Văn gật đầu, áp tấm thiệp mời vào ngực:
“Được tham dự buổi tọa đàm của thầy Tần là vinh hạnh của em! Cảm ơn thầy!”

Giáo sư mỉm cười gật đầu, quan tâm hỏi:
“Bảo vệ chuẩn bị đến đâu rồi?”

An Văn hóm hỉnh đáp:
“Hy vọng các thầy cô nương tay cho em ạ.”

Buổi bảo vệ tốt nghiệp diễn ra thuận lợi.

Hôm sau, An Văn tham dự buổi tọa đàm.

Buổi tọa đàm được tổ chức tại một tứ hợp viện nhỏ tao nhã ở Nam Nhị Hoàn, Bắc Đô. Đây là một tứ hợp viện tiêu chuẩn với hai sân, mái ngói xám, gạch xanh, chạm khắc tinh xảo.

Có khoảng hơn mười người tham gia tọa đàm, tất cả đều đến sớm hơn dự kiến.

Trong sân, ánh nắng xuyên qua những tán lá rộng của cây hồng chiếu những bóng sáng mờ ảo lên người.

Ban đầ, không ai nói chuyện. Không biết ai là người đầu tiên đưa danh thiếp, dần dần bầu không khí trở nên sôi nổi.

Người ta thường nói: “Vật tụ theo loài, người phân theo nhóm.”

Chẳng mấy chốc, những người trò chuyện đã chia thành hai nhóm.

Một nhóm là những người đã đi làm, đang trao đổi danh thiếp với nhau.

Nhóm còn lại là các sinh viên đang theo học.

An Văn cũng có danh thiếp, nhưng bây giờ cũng như không, vì cô vừa nộp đơn xin nghỉ việc cách đây hai ngày.

Đối với Sáng Dật An Văn có chút tiếc nuối.

Nhưng… cũng không còn cách nào, chỉ đành chấp nhận sự tiếc nuối đó.

An Văn hòa mình vào nhóm sinh viên.

Khác hẳn với sự tự tin và hùng biện của nhóm bên kia, nhóm này rõ ràng có chút bối rối và non nớt.

Sinh viên A: “Buổi chia sẻ này có hỏi đáp không nhỉ?”

Sinh viên B: “Không biết nữa, mình chỉ muốn hỏi xem có được xin chữ ký không. Mình mang theo sách của thầy Tần.”

Sinh viên C: “Ấy! Mình cũng mang!”

An Văn không hứng thú tham gia câu chuyện, bỗng có người lên tiếng chào hỏi.

“Chào cậu.”

An Văn quay đầu, bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, gầy gò.

Anh mặc áo thun trắng in chữ, quần jean màu nhạt, giày thể thao trắng, trên lưng đeo một chiếc balo bằng vải cũ kỹ.

Chàng trai: “Cậu đang căng thẳng à?”

An Văn cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ, lập tức phủ nhận: “Không đâu.”

“Tôi thấy cậu không nói gì.” Chàng trai hơi ngẩng cằm, nở nụ cười rạng rỡ, “Tôi là Chung Gia Hào, còn cậu?”

An Văn đơn giản đáp: “An Văn.”

“Cậu học ở trường nào?”

“Đại học Bắc Đô.”

Chàng trai cười, giọng pha chút hài hước: “Theo lời đồn, kịch bản tiếp theo chúng ta sẽ yêu nhau rồi đối đầu nhau đấy.”

An Văn lập tức đoán ra cậu ta học trường nào, cô cười: “Không cần đâu, tôi tốt nghiệp rồi.”

Chàng trai cho tay vào túi, ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống dưới, hơi ngạc nhiên: “Không nhận ra luôn, cứ tưởng cậu là sinh viên năm nhất hoặc năm…”

Chưa kịp nói hết câu, xung quanh bỗng yên tĩnh.

Mọi người đều hướng về phía cửa.

An Văn cũng nhìn theo, thấy ông Tần vừa bước qua ngưỡng cửa.

So với hơn mười năm trước, ông mập lên khá nhiều, tóc đã dài hơn, nhưng vẫn thích mặc áo dài kiểu Tàu.

Nhưng ánh mắt của An Văn không dừng trên ông Tần mà lại tập trung vào người đàn ông bên cạnh ông.

Người đàn ông mặc một bộ vest phong cách Trung Hoa hiện đại, màu xanh lục sẫm gần như đen, trên vai thêu hình cây trúc bằng chỉ bạc.

Vai rộng vững chãi, vòng eo thon gọn, đôi chân dài khỏe khoắn.

Đeo kính gọng bạc.

Phong thái trưởng thành, tao nhã.

Ngay lập tức, vài người tinh ý đã tiến lên chào hỏi.

Ông Tần chậm rãi đi qua cây hồng, Cố Tranh giơ tay giúp ông gạt một nhánh cây vướng trên đầu.

An Văn sững sờ, trong đầu chỉ hiện lên câu: “Người quân tử, đi đứng thể hiện sự điềm đạm; hành xử đạt đến sự phóng khoáng.”

Chỉ có vẻ ngoài thì chẳng thể gọi là đẹp trai.

Giây tiếp theo cô thu lại ánh mắt, âm thầm tự trách mình: “Mình đang nghĩ cái gì vậy trời!”

Cắn răng nghiến lợi, cô lại không kìm được mà liếc trộm lần nữa.

Trời ơi!

Hình như anh ấy lại đẹp trai hơn rồi!

Bình Luận (0)
Comment