“Đi thôi, chúng ta cũng qua đó.” Chung Gia Hào nhướng cằm, nói.
An Văn bĩu môi không đáp lời, coi như ngầm từ chối.
Chung Gia Hào cũng không đi, đứng cạnh An Văn, nhỏ giọng chất vấn: “Còn nói là không căng thẳng?”
An Văn liếc nhìn Chung Gia Hào, cạn lời.
Căng thẳng cái quái gì chứ!
An Văn không ngờ sẽ gặp Cố Tranh ở đây, cũng không chuẩn bị tâm lý để chào hỏi anh một cách bình tĩnh, càng không muốn chung một không gian với anh.
Thậm chí cô còn nghĩ hay là rời đi trước cho xong.
Nhưng khi nhìn về lối ra, con đường đã bị những người đứng trò chuyện phía trước chắn kín.
Chính lúc nhìn thoáng qua đám đông, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Cố Tranh.
!
Tim An Văn thắt lại, cô vội thu ánh mắt, quay người đi nửa vòng.
Trông chẳng khác gì kiểu giấu đầu hở đuôi.
Bên cạnh là vài chiếc chum lớn màu nâu đất, bên trong có mấy bông súng tím lơ lửng. Giữa các cánh hoa, gương mặt nhỏ nhắn đầy bối rối của An Văn phản chiếu mờ mờ.
Sao anh ấy lại ở đây?!
Một người bận rộn như anh ấy sao lại tham gia một buổi chia sẻ nhỏ bé vô nghĩa thế này?
Hơn nữa chẳng phải trước khi tham dự bất kỳ sự kiện nào anh ấy cũng xem trước danh sách khách mời sao?
Chẳng lẽ anh ấy không biết cô cũng ở đây?
Hoặc là… anh ấy biết…
Vậy thì…
“Ê, đi thôi đi thôi.” Chung Gia Hào hạ giọng nhắc nhở.
An Văn vẫn đứng im, chờ đến khi những người phía sau đi qua hết, tiếng ồn dần xa cô mới nghiêng đầu nhìn.
Một nhóm người đang đi vào, không rõ họ đang trò chuyện hay tò mò điều gì, ai nấy đều khẽ lắc đầu hoặc nghiêng ngả, chỉ có Cố Tranh là giữ dáng vẻ trầm tĩnh, ngay cả phía sau đầu cũng toát lên vẻ bình thản.
An Văn bây giờ bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt chạm nhau lúc nãy là thật hay chỉ là ảo giác?
Anh ấy thật sự đã nhìn thấy cô?
Nếu không phải ảo giác…
Thì cũng là kiểu thái độ “gặp nhau mà như không quen biết” chứ gì?
Chung Gia Hào thấy An Văn thất thần, nghiêng đầu tới trước: “Cậu ngẩn ngơ cái gì? Có vào không đây?”
An Văn hơi ngả người ra sau để kéo giãn khoảng cách, sau đó vòng qua Chung Gia Hào bước nhanh lên phía trước: “Đi chứ!”
Cô sao lại không đi?
Giờ mà cô bỏ đi thì chẳng phải giống như chột dạ sao.
Cô có gì phải chột dạ chứ!
Buổi chia sẻ hôm nay hướng đến sự thân thiện, thoải mái và tự do phát biểu. Phòng họp là một căn phòng lớn với một chiếc bàn tròn, mọi người ngồi quây quần khoảng hơn chục người.
An Văn và Chung Gia Hào là hai người vào sau cùng.
Không ngoài dự đoán, từ chỗ ngồi chính giữa trải dài ra hai bên đều đã kín, chỉ còn lại chỗ ngồi xa nhất, đối diện trực tiếp với vị trí chủ tọa.
An Văn ngồi xuống, đối diện chính là Cố Tranh.
Cô muốn tự véo mình cho tỉnh táo lại.
Đôi mắt hạnh linh hoạt của cô không biết phải đặt vào đâu, liếc trái nhìn phải, cuối cùng dừng lại ở chai nước khoáng trên bàn.
An Văn cầm lấy một chai nước, xoay nắp.
Xoay một lúc mà không mở được.
Cô cúi người xuống, để đáy chai tựa vào bụng, gương mặt xinh đẹp dùng sức đến mức biến dạng.
Bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích.
Chung Gia Hào đưa tay ra: “Để tôi giúp.”
An Văn đưa chai nước qua: “Cảm ơn.”
Uống hai ngụm nước xong, An Văn đậy nắp chai rồi đặt sang một bên, liếc nhìn người bên cạnh.
Chung Gia Hào lấy ra một cuốn sổ tay và một cây bút máy, nhận ra ánh mắt của An Văn, anh nhiệt tình nói: “Cậu có phải không mang theo bút và sổ không? Tôi có thể cho cậu mượn.”
An Văn xua tay, lịch sự từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Nói rồi, Chung Gia Hào liền định lục ba lô lấy đồ.
An Văn vội giơ điện thoại lên: “Tôi dùng điện thoại để ghi chú.”
Lúc này Chung Gia Hào mới dừng lại.
Cậu ta tiếp tục trò chuyện với cô, nói một lúc thì cảm thán: “Chắc cơ hội cũng không đến lượt tôi, tôi chỉ đến để mở mang tầm mắt thôi.”
An Văn nhíu mày, khó hiểu: “Cơ hội gì cơ?”
“Cậu không biết à?”
“Biết gì?” An Văn tò mò, bất giác rướn đầu lại gần hơn.
Chung Gia Hào cũng nghiêng người tới, che miệng, thì thầm: “Kìa, người ngồi cạnh thầy Tần chính là tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Bách Gia…”
Không đợi Chung Gia Hào nói xong, An Văn theo phản xạ liền nhìn về phía vị trí chính giữa.
Cố Tranh đang ngồi đó, vẻ mặt bình thản, ánh mắt trầm lắng, nhìn thẳng về phía cô.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!” Chung Gia Hào hơi cúi đầu, nói nhỏ qua kẽ răng, ý tốt nhắc nhở: “Hình như anh ta nhìn thấy chúng ta rồi.”
Đúng vậy.
Đã nhìn thấy.
An Văn đâu có mù.
Cô nuốt khan một cái, thu ánh mắt lại, ngồi thẳng lưng lên.
Cô đưa tay vuốt tóc, nhưng vì buộc tóc đuôi ngựa nên chẳng có sợi tóc nào rơi ra, động tác hoàn toàn thừa thãi.
Cô liếm môi rồi đứng dậy.
Chung Gia Hào ngẩng đầu: “Cậu đi đâu thế? Sắp bắt đầu rồi.”
An Văn: “Nhà vệ sinh.”
Cô cần ra ngoài để hít thở một chút.
Cuối hành lang là nhà vệ sinh.
Đây là một căn nhà cổ được cải tạo, điều kiện có hạn.
Bên trái là nhà vệ sinh nam, bên phải là nữ, còn bồn rửa tay ở giữa là dùng chung.
An Văn ở trong nhà vệ sinh một lúc.
Ra ngoài, cô mở vòi nước.
Nước chảy ào ào như một cái công tắc, vừa bật liền mở ra một bóng người ở bên trái.
An Văn ngước mắt một chút, qua gương đối diện, thấy đó là Cố Tranh. Cô lập tức cúi đầu, dồn toàn bộ sự tập trung vào việc khiến động tác rửa tay của mình trở nên tự nhiên.
Người đó bước lại gần, ánh sáng xung quanh bỗng tối đi một chút. Một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt kèm theo một mùi hương gỗ thoang thoảng.
Đồng thời vòi nước bên trái được mở, một đôi tay đẹp đặt dưới dòng nước.
Tay anh ta đã hoàn toàn lành lặn.
An Văn thầm nghĩ vậy.
Đột nhiên, giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên: “Thấy em đã nộp đơn xin nghỉ việc. Có thể cho anh biết lý do không?”
???
An Văn không ngờ Cố Tranh sẽ chủ động bắt chuyện, lại còn nhắc đến chủ đề này.
Cô không sợ anh, chỉ hơi ngẩn ra rồi liền tắt vòi nước, ưỡn thẳng ngực: “Trong đơn từ chức chẳng phải đã viết rồi sao?”
Những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xoay van nước, tiếng nước lập tức ngừng chảy.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, thậm chí tiếng gió cũng nghe rõ mồn một.
Cố Tranh đột nhiên đưa tay ra.
An Văn đang dùng khăn giấy lau tay, thấy hành động đó liền theo phản xạ lùi về sau, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Cố Tranh liếc nhìn An Văn, bốn mắt giao nhau, sau đó anh từ từ đưa tay nhấn xuống chiếc vòi nước trước mặt cô vẫn đang nhỏ giọt.
An Văn nuốt khan: “…” Chỉ là giúp cô tắt nước thôi mà.
Cố Tranh thản nhiên thu lại ánh mắt, cũng rút một tờ giấy để từ tốn lau tay rồi nói ngắn gọn: “Anh không hỏi mấy câu chữ trên đơn từ chức.”
Tim An Văn đập thình thịch, cảm giác rất khó chịu. Cô ngừng lại vài giây mới mở miệng, giọng điệu có chút gượng gạo: “Ồ, tôi định về nhà thừa kế gia sản.”
Câu nói vừa dứt, Cố Tranh khẽ cười một tiếng đầy thú vị.
An Văn nhìn người trong gương: “…”
Anh hiếm khi có biểu cảm như vậy, khiến người ta không khỏi tò mò.
An Văn khó hiểu: “Anh cười gì?”
Cố Tranh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu ung dung, không nhanh không chậm: “Cứ tưởng là vì anh.”
!!!
An Văn như bị giẫm vào đuôi, đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn anh, há miệng định phản bác.
Cố Tranh nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Nghĩ rằng Sáng Dật là tâm huyết của em từng chút một tạo nên, nếu thật sự vì tránh anh mà từ bỏ, theo lý thì anh cũng nên khuyên em vài câu. Nhưng nếu là vì lý do này,” anh dừng một chút, “thì anh không nói thêm gì nữa.”
Cái… cái gì cơ?
An Văn cảm thấy hoàn toàn bị đẩy vào thế bị động.
Những gì cần nói anh đã nói hết, cô không còn gì để đáp lại.
Đôi môi đang định mở ra lại chậm rãi khép lại, ánh mắt lặng lẽ dời đi.
Đột nhiên, Cố Tranh lại mở miệng: “Là anh nghĩ nhiều, chắc em không ngốc như thế.”
Ánh mắt vừa rời đi của An Văn lại quay trở về: “…” Ngốc?
Cố Tranh tiếp tục: “Với mối liên kết hiện tại giữa Bách Gia và Vạn Vật, việc chúng ta gặp nhau là không thể tránh khỏi. Thật ra, cũng không chỉ dừng ở đó. Như hôm nay chẳng hạn, chúng ta lại gặp nhau.”
Nói xong, anh nghiêng đầu, đôi lông mày hơi nhướn lên, biểu cảm đầy thắc mắc: “Phải rồi, hôm nay em đến đây làm gì?”
“Hả, hả?” Bất ngờ bị hỏi, An Văn có chút ngớ người, chớp mắt mấy cái, ngón tay chỉ bừa một cái: “Tôi, tôi được giáo sư gọi đến.”
Nghe vậy, Cố Tranh gật đầu tỏ ý hiểu rồi thu lại ánh nhìn.
Anh thật sự không biết cô có ở đây sao?
An Văn bán tín bán nghi: “Cố tổng sao lại xuất hiện ở đây?”
Cố Tranh ném tờ giấy lau tay vào thùng rác, hàng mi rủ xuống, giọng điệu tự nhiên: “Trưa nay ăn cơm với ông Tần bàn công việc, ông ấy nói tim cảm thấy hơi khó chịu, anh không yên tâm nên đi theo xem thế nào.”
Hả?
Nói vậy, đây quả thật là hành trình đột xuất.
Thật sự không biết cô ở đây.
Thật sự là…
Cố Tranh: “Sao vậy?”
Dòng suy nghĩ của An Văn bị cắt ngang, cô vội vàng lắc đầu: “Không có gì!”
Cô không khỏi tự hỏi, liệu anh có nhận ra suy nghĩ tự mình đa tình của cô không?
Nhưng Cố Tranh dường như không để ý, quay người lại: “Anh đi trước đây, buổi chia sẻ sắp bắt đầu rồi.”
Nói xong, anh lịch sự gật đầu một cái rồi bước đi thẳng.
Anh chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn của cô gái phía sau chạy theo.