Người đàn ông này đang giận dỗi, dù cô mặc chiếc váy ngủ mà anh thích, ôm ấp làm nũng với anh cũng không ăn thua.
An Văn buồn bã ngồi trên tấm thảm trước lò sưởi, ôm lấy Tam Phong và Tứ Quý, đáng thương nói:
“Thôi thì chỉ có thể ôm các con thôi~”
Hai chú mèo mấy năm nay mập lên không ít, cô ôm cả hai cùng lúc cũng rất vất vả, đến nỗi chân sau của Tam Phong phải chạm vào thảm để chống đỡ.
An Văn giọng đầy uất ức:
“Lòng dạ đàn ông, nói thay đổi là thay đổi…”
Cô giả vờ khóc lóc kể lể:
“Lúc kết hôn còn nói gì mà ‘chỉ cần em muốn’… Người ta nói bảy năm thì chán, mà giờ mới được mấy năm đâu…”
Cố Tranh biết rõ An Văn đang giả vờ.
Anh hiểu cô quá rõ.
Nhưng khi thấy cô ngồi cô đơn trên tấm thảm, đôi tay nhỏ bé ôm hai con mèo béo ục ịch thì lại trông như thể anh đã làm điều gì đó tồi tệ lắm với cô.
An Văn không nghe thấy anh nói gì, lại hít hít mũi:
“Hồi trước người ta gọi là làm nũng, bây giờ, bây giờ thì lại bảo là làm loạn…”
Cố Tranh cuối cùng cũng lên tiếng, rất nghiêm túc nhận xét:
“Lý lẽ ngụy biện.”
An Văn liếc nhìn anh một cái, cắn môi, hít mũi.
Cố Tranh thở dài, giải thích lý lẽ, nói rõ sự thật:
“Kiểm tra thử nghiệm cần có người chuyên môn, em không phải không biết điều đó, hơn nữa em bình thường cũng đâu có hay lái xe.”
An Văn tất nhiên là biết.
Vì buổi phỏng vấn sau giải đua lần này, cô đã dành nhiều ngày để nghiên cứu.
Nếu không, làm sao hôm nay cô có thể trả lời lưu loát những câu hỏi đó?
Cố Tranh thấy cô lại cắn môi dưới đến in dấu, trong lòng hơi nhói lên, bất giác muốn biện minh:
“Bình thường em làm gì anh không ủng hộ? Em muốn gì anh không cho? Lúc nào anh từng giận em?”
An Văn đáp ngay, sát lại gần anh:
“Bây giờ thì anh đang giận em đấy!”
Cố Tranh nghẹn lời:
“…”
An Văn im lặng vài giây, liếc mắt nhìn anh, rồi rụt lại, hậm hực nói:
“Hơn nữa, những câu hỏi của phóng viên sau đó rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng. S9 sắp được giao xe, mấy đối thủ cạnh tranh đều đang dòm ngó…”
Nói đến đây, An Văn ngẩng cao đầu, nghiêng mặt nhìn anh, mạnh mẽ nói:
“Anh dám nói cách xử lý của em không tốt sao?”
Đây không chỉ là xử lý khủng hoảng mà còn là một màn quảng bá rất đẹp.
Cố Tranh thừa nhận điều đó.
Nhưng anh nhấn mạnh vấn đề chính:
“Điều anh giận là việc em muốn làm người thử nghiệm chính…”
An Văn đột nhiên thay đổi sắc mặt, như bắt được điểm yếu của anh, vui vẻ không kiềm chế được. Cô ngắt lời:
“Anh xem! Anh thừa nhận là anh đang giận em rồi!”
Cố Tranh lại nghẹn lời:
“…”
Nhân lúc An Văn buông lỏng tay, Tam Phong và Tứ Quý đồng loạt thoát khỏi vòng ôm của cô.
An Văn nhìn Cố Tranh hai giây, cố nhịn cười quay mặt đi, khẽ hắng giọng để kìm lại cảm xúc rồi đứng dậy từ dưới sàn.
Cô bước hai bước tới gần anh, ngồi vào lòng anh, đôi tay mềm mại quấn quanh cổ anh:
“Anh cũng biết là em đã nghiên cứu kỹ rồi. Trong rất nhiều hạng mục thử nghiệm, tại sao em lại chọn kiểm tra độ bền dưới nhiệt độ cao? Tất nhiên là vì em cảm thấy mình có thể đối phó được mà.”
Cô uốn éo người dụi vào anh, khuôn mặt mộc không trang điểm áp sát lại gần:
“Hả?”
Anh hít sâu, quay mặt đi.
Cô lại nghiêng đầu sát vào, chóp mũi cọ nhẹ vào anh:
“Hả? Hả?”
Yết hầu của anh khẽ động, như không chịu được nữa, lại quay mặt sang hướng khác.
Cô ‘chụt’ một cái hôn lên má anh, hơi thở mềm mại thoảng qua:
“Vì cuộc đua lần này, em phải đi mấy ngày liền. Mấy ngày không gặp, anh không nhớ em sao?”
Cố Tranh nhắm mắt, lồng ngực phập phồng rõ ràng, yết hầu lại chuyển động.
Khi anh mở mắt ra, gương mặt rạng rỡ trước mắt cười đến ngọt ngào.
Cố Tranh không nhịn được, bàn tay lớn giữ lấy eo cô, hơi dùng sức:
“Em còn cười nữa?”
An Văn xoay eo né tránh nhưng đầu lại rúc sát vào, nũng nịu nói:
“Bởi vì em biết, anh cũng là vì lo cho em, quan tâm em mà thôi.”
Cố Tranh:
“…”
Đầu ngón tay An Văn lướt qua đường viền sắc nét nơi cằm anh:
“Quan tâm thì loạn lên thôi.”
Cố Tranh thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm của cô, nghiêm túc nói:
“Hãy để công việc của Sáng Dật tạm gác lại, anh sẽ tìm người chuyên môn huấn luyện cho em.”
An Văn nghẹt mũi, nhắm mắt, gật đầu thật mạnh:
“Ừm!”
Cố Tranh nhẹ nhàng giữ cằm cô để cô nhìn thẳng vào mình.
Anh khẽ hôn lên đôi môi đang hơi chu lên của cô, giọng vẫn còn nghiêm nghị:
“Lần sau không được như vậy nữa!”
An Văn vội vàng gật đầu.
Giây tiếp theo, An Văn bị ôm ngang eo và nhấc bổng lên.
Anh dễ dàng nhấc cô lên cao hơn, bản năng khiến đôi chân cô quấn quanh eo anh, cánh tay siết chặt.
Anh hơi ngẩng đầu lên, cảm xúc vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh mắt tràn ngập tình ý: “Rất nhớ em.”
An Văn hơi ngơ ngác một chút sau đó mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng: “Em cũng vậy.”
Thật sự rất nhớ.
Mấy ngày nay An Văn cảm thấy chiếc đồng hồ nhỏ luôn mang theo bên mình cũng không còn tác dụng nữa, phải ngủ trong vòng tay của Cố Tranh mới an giấc.
Hàng ngày Cố Tranh đều trao đổi với huấn luyện viên đặc biệt của An Văn về tiến độ luyện tập của cô.
Cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên cũng nói: “Cố tổng yên tâm, cô Cố không có vấn đề gì.”
Thực ra, Cố Tranh cũng biết việc này không quá khó.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô gái kia nói, quan tâm quá sẽ loạn?
Cuối tháng Tám, trời vẫn còn rất oi bức.
Địa điểm cho bài kiểm tra sức bền cuối cùng dưới điều kiện nhiệt độ cao được chọn ở một vùng hẻo lánh tại Turpan.
(Turpan là một thành phố nằm ở Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc)
Đối với tất cả các bài kiểm tra trước đó được phát sóng trực tiếp, trên mạng đã bàn luận sôi nổi, và lượt đặt trước để xem bài kiểm tra cuối cùng này đã vượt hơn năm triệu người.
Kế hoạch của An Văn lần này vượt xa những chiến dịch quảng bá tiêu tốn hàng chục triệu.
Hiện tại, An Văn đang ở điểm xuất phát của lộ trình kiểm tra.
Chiếc xe mà cô sẽ lái đã được phơi nắng trong sáu giờ liền trước đó.
Khi vận hành, điều hòa trong xe được cài đặt chế độ tự động lưu thông ở 24 độ C, di chuyển với tốc độ 60 km/h trên quãng đường 300 km.
Đồng thời, trên xe còn chứa hàng chục bao cát, mỗi bao nặng 60 kg…
Cố Tranh đang ở điểm kết thúc.
Trợ lý báo cáo: “Mạng trong khu vực đã được phủ sóng toàn diện, bình thường; kiểm tra xe, bình thường; drone, bình thường…”
Cố Tranh lắng nghe bằng tai, nhưng mắt lại nhìn vào màn hình máy tính bảng, trong khung hình, An Văn đang chuẩn bị xuất phát.
Rất nhanh, An Văn lên xe, bài kiểm tra bắt đầu.
Đây là một buổi phát sóng trực tiếp kéo dài vài tiếng đồng hồ, số người xem trong phòng phát sóng thay phiên nhau ra vào nhưng lượng thảo luận trên mạng vẫn không giảm.
Ba giờ sau, An Văn thành công vượt qua đoạn đường khắc nghiệt nhất.
Cố Tranh thở phào nhẹ nhõm, mở nắp chai nước và uống ừng ực nửa chai.
Đồng thời anh hỏi: “Tình hình trên mạng thế nào?”
Trợ lý đáp: “Các tài khoản mạng xã hội, đa phương tiện đã lần lượt đăng bài theo kế hoạch.”
Cố Tranh gật đầu.
Kim Mậu ngồi bên cạnh, nhanh tay lướt màn hình: “Dư luận trên mạng rất tích cực, không khí rất thoải mái, còn rất nhiều người đang bàn luận về nhan sắc của An tổng.”
Nhan sắc?
Khóe môi Cố Tranh khẽ cong lên không dễ nhận thấy.
Cô gái này tối nay xem bình luận chắc sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên?
Bên ngoài, là một An tổng năng lực xuất sắc, tính cách điềm tĩnh, đồng thời là phu nhân của Cố tổng.
Ở nhà chẳng khác mấy so với nhiều năm trước.
Một cô bé thích nhảy nhót, nghịch ngợm!
Cố Tranh đóng nắp chai nước, tiếp tục theo dõi buổi phát sóng.
Cuối cùng, còn lại 30 km, đi vào con đường núi uốn lượn trống trải, sau đó, bài kiểm tra sẽ kết thúc.
Cố Tranh khép mắt lại, xoay xoay cổ đang cứng ngắc.
Khi mở mắt ra, anh nhướng mắt lên, sau đó lông mày từ từ nhíu lại.
Trong hình ảnh phát sóng từ xe, An Văn có vài lần mắt đảo lên xuống.
Mặc dù biểu cảm của cô vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng Cố Tranh biết cô đã hoảng loạn.
Đột nhiên hình ảnh phát sóng từ xe bị ngắt.
Hiện trường và phần bình luận đều tràn ngập câu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Khi Cố Tranh vừa chạm vào điện thoại, nó đã rung lên.
Nhìn hình ảnh ổn định từ máy bay không người lái, anh bắt máy: “Đừng lo, có chuyện gì vậy?”
An Văn không hề hoảng loạn như anh tưởng, mà bình tĩnh nói ra phương án ứng phó: “Cố Tranh, bên em có vấn đề, lập tức ngắt mạng phủ sóng khu vực.”
Cố Tranh nhíu mày, không vội trả lời.
Anh hiểu ý của An Văn.
Đó là để ngăn chặn các hình ảnh bị quay trộm hay lộ ra ngoài.
Một khi những hình ảnh bất lợi bị lan truyền, với lượng người theo dõi hiện tại, hậu quả sẽ khôn lường.
Đây cũng là lý do ban đầu họ thiết lập mạng phủ sóng toàn khu vực.
Nhưng nếu cắt mạng phủ sóng, mọi thứ liên quan, bao gồm cả hình ảnh từ máy bay không người lái, cũng sẽ mất…
Lúc này, giọng An Văn lại vang lên: “Tin em, Cố Tranh!”
Cố Tranh dừng lại nửa giây: “Anh sẽ đến đón em!”
An Văn: “Được.”
Cố Tranh không cúp máy, quay đầu ra lệnh: “Ngắt mạng phủ sóng khu vực.”
Gần như ngay lập tức, cuộc gọi bị gián đoạn.
Cố Tranh đứng dậy, bình tĩnh chỉ huy tại hiện trường.
Trợ lý ở lại, xe cứu hộ và nhân viên y tế theo anh đi tiếp ứng An Văn.
Kim Mậu cũng theo cùng.
Kim Mậu nhanh nhảu nói: “Bản đồ! Cố tổng, tôi đi lấy bản đồ!”
Cố Tranh đã nhanh chóng cởi áo vest, vừa chạy ra ngoài vừa tháo cà vạt: “Bản đồ đã nằm trong đầu tôi rồi!”
Anh đã thuộc lòng bản đồ khu vực này từ trước.
Khi xe khởi động, trong đầu anh đã xác định được tuyến đường ngắn nhất.
Chọn ngã rẽ số 11, trong vòng 10 phút chắc chắn sẽ tới nơi.
Tuyến đường rẽ không dễ đi.
Khi ánh mắt anh lướt qua đồng hồ, đã trôi qua 5 phút.
Đến phút thứ 7, Kim Mậu chỉ về phía trước: “Cố tổng, ở kia!”
Chiếc xe nhỏ màu trắng nằm sát vách đá, khói bốc lên nghi ngút.
Nhìn giống như đã va chạm.
Cố Tranh dừng xe ở khoảng cách an toàn, phanh gấp, mở cửa xe và chạy đến trước tiên.
“Bùm——”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên.
Cố Tranh bị luồng khí do vụ nổ tạo ra hất ngã xuống đất, tai ù lên một hồi.
Trong tiếng ù ù, anh chỉ nghe được hơi thở nặng nề của chính mình.
Hai đầu gối anh quỳ xuống đất, hai tay chống đỡ, cố gắng đứng lên.
Nhưng anh không làm được.
Kim Mậu kéo anh ra xa.
Tiếng ù tai dần tan đi.
Âm thanh vọng đến là:
“Nhanh! Bình chữa cháy! Nhanh lên!”
“Mau lên——”