Gân xanh nổi rõ trên cổ Cố Tranh, mắt anh đầy tơ máu đỏ.
Anh lắc mạnh đầu, kính đã không biết rơi ở đâu, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ.
Không xa đó, lửa đã nhanh chóng bùng lên, ngọn lửa dữ dội hoàn toàn bao trùm chiếc xe.
Kim Mậu liếc nhìn Cố Tranh rồi lảo đảo chạy về lấy bình chữa cháy.
Nhưng cả hai đều biết, mọi nỗ lực đều vô ích.
Nhiệt độ bỏng rát.
Mùi cháy khét nồng nặc.
Cố Tranh không thở nổi.
Như năm đó, khi nước tràn vào mũi miệng, anh không thể hít thở.
Trong đầu anh, những mảnh ký ức vụn vỡ thoáng qua.
Trong tai, những âm thanh hỗn loạn vang lên:
——”Chào An tiểu thư, tôi là Cố Tranh.”.”
——”Có qua có lại, anh cứ gọi em là An Văn nhé”
——”Cố Tranh, em yêu anh rất nhiều!”
——”Điềm Điềm.”
——”Cố Tranh, anh có yêu em không?”
——”Em cho rằng tình yêu phải vượt lên trên cả sinh mạng, phải đau thương đến tận xương tủy, sống chết vì nhau mới gọi là yêu sao?”
——” Vì tình yêu mà sống chết, anh có lẽ không làm được nhưng anh sẽ bảo vệ em, tôn trọng em, chăm sóc em
——”An Văn, anh yêu em.”
——”Chồng ơi!”
——”Anh sẽ yêu em đến giây phút trái tim ngừng đập.”
——”Em yêu anh, giống như anh yêu em, yêu đến khi trái tim ngừng đập.”
Khi Cố Tranh loạng choạng bước về phía chiếc xe đang bốc cháy dữ dội, khuôn mặt anh đầy vẻ cương quyết, anh nghe thấy tiếng mọi người gọi mình.
Nhưng anh không dừng lại.
Anh cảm nhận được hơi nóng không thể chịu nổi, như muốn thiêu đốt anh ngay lập tức.
Nhưng anh không sợ hãi.
“Ầm——” Lại một tiếng nổ lớn vang lên.
Cố Tranh bị luồng khí do vụ nổ tạo ra hất ngã xuống đất, tai ù lên một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Kim Mậu cùng những người khác vội vàng kéo anh ra xa.
Có người lao đến đè lên người anh, những ngón tay lạnh buốt chạm vào mặt anh.
Cảm giác này quen thuộc.
Anh thấy lưu luyến.
Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.
Thấy An Văn.
Cô nước mắt giàn giụa, miệng mấp máy không ngừng, không rõ đang gào khóc điều gì.
Anh ho mấy tiếng, dần dần nghe được âm thanh.
Cô yếu ớt đấm vào vai anh: “Cố Tranh! Lý tưởng của anh đâu rồi! Trách nhiệm của anh đâu rồi…”
Giọng cô ngày càng nhỏ dần.
Cô ôm lấy anh, khóc nức nở: “Sao anh có thể như vậy chứ…”
Cô run lên bần bật, rồi bất ngờ tối sầm mặt mày, ngất đi.
Khi An Văn tỉnh dậy, cô đang ở bệnh viện, tay được Cố Tranh nắm chặt.
Cô nhìn anh.
Trên má anh có hai vết thương nhỏ, nông và mờ.
Ký ức trước khi ngất xỉu chợt ùa về.
Trên đoạn cuối của con đường đèo, hệ thống phanh của xe gặp trục trặc. Mỗi lần đạp phanh, cảnh báo lại vang lên.
Cảnh báo cho thấy nhiệt độ pin tăng nhanh đột ngột, báo hiệu nguy cơ tự bốc cháy.
An Văn thử nhiều lần nhưng không thể dừng xe.
Cô chỉ còn cách dựa vào vách đá ven đường, tạo ma sát để tăng lực cản và ép xe dừng lại.
Lúc này, khu vực pin đã bắt đầu bốc khói, cảnh báo reo liên hồi.
An Văn vội vàng xuống xe.
Cô chạy theo hướng máy bay không người lái bị rơi.
Rõ ràng sự cố này là do con người gây ra nên không thể để kẻ có ý đồ xấu có cơ hội lấy được máy bay không người lái.
An Văn tìm thấy máy bay không người lái và nhanh chóng quay lại, vì Cố Tranh nói sẽ đến đón cô.
Trên đường trở lại, An Văn nghe tiếng nổ lớn và đoán rằng chiếc xe đã tự bốc cháy không kiểm soát.
Khi đến hiện trường, cô nhìn thấy Cố Tranh đang lạnh lùng lao vào đám lửa.
Cô hoảng sợ hét gọi tên anh.
Nhưng dường như anh không nghe thấy.
Cái dáng vẻ quyết liệt đó.
Cô cố gắng chạy đến.
Nhưng quá xa…
Quá xa…
Cô không thể giữ được anh…
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, Cố Tranh bị luồng khí hất văng xuống đất.
An Văn kinh hoàng chạy đến…
Nhớ lại đến đây, trái tim An Văn đau đớn đến mức không thở nổi, cô khóc nức nở không thành tiếng.
Những lời Cố Tranh từng nói vẫn còn vang vọng bên tai:
——”Đúng, Trần Quyết không phụ bạc tình yêu. Nhưng ngoài tình yêu, anh ta phụ bạc tất cả. Trong mắt anh, anh ta ích kỷ, vô trách nhiệm..”
——“Con người không chỉ được cấu thành bởi tình cảm, mà ngay trong tình cảm cũng không chỉ có tình yêu.”
——”Hành động đó chẳng qua chỉ là sự tự cứu rỗi, đồng thời cũng là trốn tránh trách nhiệm …”
Tất cả những điều đó là lời anh từng nói.
An Văn không dám tưởng tượng, nếu không có vụ nổ thứ hai…
Cô không dám nghĩ.
An Văn rất hối hận.
Hối hận vì từng hiểu tình yêu một cách nông cạn như thế.
Cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Cô khóc đến mức không thở được, cũng không nói nên lời.
Cố Tranh ôm cô vào lòng, cố gắng dỗ dành.
Cô vẫn khóc không ngừng.
Anh không còn cách nào khác, nắm lấy tay cô, đặt lên bụng cô, giọng nói nghẹn ngào: “Điềm Điềm, chúng ta có con rồi.”
Đột nhiên, tiếng khóc ngừng lại.
An Văn nấc nhẹ, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, không thể tin được: “Con… sao?”
Anh nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt: “Ừ.”
Là con của chúng ta.
Sự xuất hiện của đứa trẻ thực sự làm dịu đi phần nào nỗi sợ hãi.
Nhiều năm sau, vào một buổi tối, An Văn dựa vào lòng Cố Tranh, dùng điện thoại đọc tin tức.
Ở một khu vực nào đó xảy ra vụ cháy rừng, gần ba mươi chiến sĩ cứu hỏa đã hy sinh.
Đám cháy này đã khiến cả nước xót xa.
Lúc đó An Văn đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn không thể kìm nước mắt mỗi khi đọc những tin tức như vậy.
Cố Tranh nhận ra điều đó, đặt công việc xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Cũng vào lúc này, An Văn nhắc lại chuyện cũ, hỏi Cố Tranh khi anh lao vào đám lửa năm đó đã nghĩ gì.
Cố Tranh không trả lời được.
Anh có thể nghĩ gì đây?
Nếu anh có thể suy nghĩ, có lẽ đã không làm như thế.
Có lẽ…
Có những việc, không thể dự đoán trước được câu trả lời.
Anh nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt đó chứa đựng câu trả lời cho hiện tại và tương lai.
An Văn kiểm tra sức khỏe, không có gì đáng ngại.
Bác sĩ đặc biệt dặn dò, phụ nữ mang thai không nên quá xúc động.
Cố Tranh hỏi thêm một số điều cần lưu ý về ăn uống, sinh hoạt hằng ngày.
An Văn nhìn miệng bác sĩ mấp máy, nhưng không nghe lọt tai câu nào.
Tay cô vẫn đặt trên bụng mình.
Nơi đó phẳng lì, chẳng khác gì bình thường.
Thật kỳ diệu.
Cô thật sự có em bé rồi.
Là từ khi nào nhỉ?
Không dùng biện pháp, chỉ đúng một lần.
Tháng trước, trong phòng khách, lần đó.
Khi ấy cô nghĩ, “Làm sao chỉ một lần không dùng biện pháp là có thể mang thai được chứ?” và nói: “Chồng à, em nghĩ không sao đâu.”
Cô nằm trên thảm, cảm giác được lấp đầy.
Không ngờ lần đó lại trúng thật!
An Văn còn đang mơ màng thì bác sĩ đã rời đi.
Bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, xoa nhẹ: “Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều, nhắm mắt ngủ một chút đi.”
An Văn vẫn ngơ ngác, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
An Văn có thể nghỉ ngơi nhưng Cố Tranh thì không.
Anh vừa muốn ở bên cô, vừa sợ làm cô thức giấc. Khi có người từ công ty đến, anh ra ngoài bàn việc xong lại quay vào.
Ra ra vào vào liên tục.
An Văn không ngủ được nên đều biết cả.
Ngày hôm sau An Văn nghe từ miệng Cố Tranh toàn bộ sự thật phía sau.
Vụ tai nạn lần này là kế hoạch hợp tác giữa người phụ trách của Lý Dụ và nội gián trong Bách Gia, đã liên quan đến nhiều tội danh.
Mà nội gián của Bách Gia chính là Cố Đình.
An Văn nhớ lại ba năm trước cô từng nhắc Cố Tranh, rằng Lý Dụ có nội gián trong Bách Gia.
Khi đó Cố Tranh thực sự đã lần theo đầu mối và tìm ra một nội gián, là một lãnh đạo cấp cao ở phòng thị trường.
Chỉ là không ngờ vẫn còn một nội gián khác.
Lại càng không ngờ đó chính là Cố Đình.
Cố Tranh từng nghĩ, Cố Đình đã không còn quyền lực, yên ổn dưỡng già, và dù hai người có tranh chấp thế nào, thì không gây tổn hại lợi ích của Bách Gia hẳn là giới hạn cuối cùng.
Không ngờ người chú ruột của anh lại căm hận anh đến mức này.
An Văn có thể thoát khỏi nguy hiểm lần này, là nhờ hệ thống phòng vệ và hệ thống cảnh báo của S9.
Việc hé lộ âm mưu sự cố và cuộc thoát hiểm gay cấn lại trở thành lời quảng bá cho hệ thống phòng vệ và cảnh báo do S9 dày công nghiên cứu phát triển.
Lượng đơn đặt hàng của S9 tăng trưởng với một đường cong đẹp đẽ.