Vào cuối tháng 9, S9 đã giao thành công lô xe đầu tiên cho các khách hàng và chờ đợi sự kiểm nghiệm từ thị trường.
Trong khoảng thời gian này, An Văn đang chịu đựng sự khó chịu của giai đoạn đầu thai kỳ.
Cô nôn, nôn rất nhiều.
Hầu như vừa ăn được chút gì vào bụng là lập tức nôn ra ngay.
An Văn không thể đi làm còn Cố Tranh hầu như làm việc ở nhà, chỉ khi thật sự cần thiết mới đến công ty.
Tình trạng của An Văn khiến Cố Tranh nhìn mà đau lòng.
Cho ăn cũng không được, mà không cho ăn cũng không xong.
Người ta nói phụ nữ mang thai thường tăng cân.
Nhưng cô gái của anh thì ngược lại, ngày càng gầy đi trông thấy.
Đến cuối tháng thứ tư của thai kỳ, tình trạng của An Văn mới cải thiện hơn chút.
Lúc này Cố Tranh đã có phong thái của một đầu bếp chuyên nghiệp.
Từ khi An Văn mới mang thai, anh đã đọc rất nhiều sách liên quan.
Gần đây, thấy cô có thể ăn được, anh bắt đầu nghiên cứu thêm về dinh dưỡng và cách nấu ăn cho phụ nữ mang thai.
Khi Cố Tranh nấu ăn, An Văn ngồi ở bàn ăn, dùng máy tính bảng xem phim truyền hình.
Anh sẽ nhắc nhở cô đúng giờ: “Đã hai mươi phút rồi, để mắt nghỉ ngơi một chút đi.”
An Văn bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn tắt máy tính bảng.
Hôm nay tuyết rơi ngoài trời.
Không khí khiến lòng người tĩnh lặng.
An Văn chống cằm, nhìn người đàn ông trước bàn bếp chậm rãi, thong thả bận rộn.
Đột nhiên cô cảm thấy, khung cảnh này cũng rất dễ chịu.
Đàn ông mà, đâu nhất thiết phải oai phong lẫm liệt.
Như thế này cũng rất quyến rũ.
Khi Cố Tranh cầm lấy một quả cà chua, anh dừng lại một chút, nghiêng đầu lật sách trên bàn bếp.
An Văn không nhịn được, bật cười khẽ.
Người này trước đây chẳng phải cũng từng nói, để cưa đổ cô mà phải đọc sách hay sao…
Khi cô còn đang cười thầm, Cố Tranh lên tiếng: “Điềm Điềm, em ngồi lâu rồi, đứng dậy đi lại chút đi.”
An Văn: “……”
Người ta nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm về cảm xúc.
An Văn cũng vậy, nhưng suốt thai kỳ chỉ có một lần như thế.
Khi đó bụng cô đã lộ rõ.
Cô và Cố Tranh đi dạo, cảm thấy hơi mỏi lưng, ngồi nghỉ trên ghế dài công cộng bên đường.
Nhìn mấy cô gái trẻ mặc đồ thời trang, quyến rũ đi ngang qua, cô đột nhiên buồn bã.
Về đến nhà, An Văn lôi những bộ quần áo đẹp trước đây ra.
Khi Cố Tranh bưng nước và mang thuốc bổ vào phòng, anh nhìn thấy cô đang ngồi trước quần áo rơi nước mắt.
Nghĩ một chút, anh cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh không dùng lời để an ủi cô, mà dồn hết sức lực để hành động, chứng minh với cô.
Cô quyến rũ nhường nào.
Cô khiến anh mê mẩn ra sao.
Khiến anh nguyện lòng khuất phục dưới chân cô.
Anh thực sự rất, rất yêu cô.
Tháng thứ bảy của thai kỳ.
Một đêm nọ, An Văn bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Cố Tranh vốn ngủ không sâu, lập tức ngồi dậy bật đèn đầu giường:
“Em sao vậy?”
An Văn ôm bụng, đau đớn:
“Em sắp sinh rồi.”
Nửa đêm vội vã đến bệnh viện, dù còn đến bảy tuần nữa mới đến ngày dự sinh. Đây là trường hợp sinh non, đến cả viện trưởng cũng phải từ nhà chạy đến.
Kết quả lại là một vụ nhầm lẫn.
An Văn vì cảm thấy đau bụng nên tưởng rằng mình sắp sinh.
Thực ra là do em bé đã chèn ép các nội tạng của cô đến mức chúng bị xê dịch, khiến cô đau.
Cố Tranh xót xa cho An Văn.
Cả đêm bận rộn đến sáng mới về nhà.
Trên đường về, An Văn dựa vào lòng Cố Tranh nói:
“Lúc trước em còn mạnh miệng đòi sinh đôi, một đứa em đã không chịu nổi rồi.”
Cố Tranh hôn lên trán An Văn.
“Một đứa… là đủ rồi.”
Giai đoạn cuối thai kỳ, An Văn thường xuyên không thoải mái.
Em bé rất hiếu động, thường xuyên đạp khiến cô kêu la không ngừng.
Ba tuần trước ngày dự sinh, An Văn nhập viện chờ sinh.
Một buổi chiều tại bệnh viện, An Văn cảm thấy có dòng nước chảy ra từ hạ thân.
Cô không dám cử động, run rẩy gọi:
“Chồng… chồng ơi?”
Cố Tranh đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, vẫn để hé cửa một chút vì lo An Văn có chuyện.
Nhưng giọng của An Văn quá yếu, anh nghĩ mình nghe nhầm.
Dù vậy anh vẫn tạm dừng cuộc gọi vào nhìn thử.
Thấy An Văn nằm trên giường, tay giơ lên không trung, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ:
“Chồng ơi, nước ối của em vỡ rồi.”
Cố Tranh lập tức lao đến, tay vẫn cầm điện thoại, cố gắng nhớ lại:
“Nước… nước ối vỡ rồi, chắc là, chắc là…”
An Văn nhắm mắt, lớn tiếng nhắc:
“Chắc là phải gọi bác sĩ chứ!”
Lúc này, Cố Tranh mới như bừng tỉnh, vội vã chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ.
An Văn suýt phát điên, nửa ngồi dậy bấm nút “chuông gọi y tá” trên đầu giường.
An Văn chưa có cơn co thắt, bác sĩ kiểm tra xong thì tiêm thuốc kích thích chuyển dạ.
Trong lúc đau bụng chuyển dạ, bác sĩ thường xuyên hỏi thăm tình trạng của cô.
Đây là lần đầu tiên An Văn thấy Cố Tranh như vậy, nắm tay bác sĩ cúi người, nhờ họ chăm sóc tận tình.
Với các y tá, anh cũng nhẹ nhàng nhờ vả.
Khi An Văn đau đớn đến đổ mồ hôi, cô đã được tiêm giảm đau.
Cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút và được đưa vào phòng sinh.
Đinh Tinh Lan và những người khác đều đã đến, chờ ở bên ngoài.
Cố Tranh mặc đồ vô trùng, ở bên cạnh An Văn từ đầu đến cuối.
Khi An Văn mồ hôi nhễ nhại nhìn sang Cố Tranh.
Cô thấy hốc mắt của anh dần dần đỏ lên.
Cuối tháng 3 năm 2019, An Văn sinh một bé trai.
Đặt tên là Cố Nhiên.
Sau khi sinh Cố Nhiên bị vàng da nặng nên phải xa An Văn vài ngày.
Khi được đưa trở lại… Ừm, phải nói thế nào nhỉ?
Lúc đầu An Văn cảm thấy cậu bé rất trắng trẻo, xinh xắn.
Nhưng giờ thì… trông hơi xấu xí.
Đám người đó cứ quanh quẩn bảo rằng Cố Nhiên giống cô.
Giống chỗ nào chứ?
Mắt một mí cơ mà.
An Văn và Cố Tranh chuyển nhà, dọn đến một căn biệt thự nhỏ để tiện cho hai cô giúp việc ở lại chăm sóc Cố Nhiên.
An Văn vừa mới hết tháng ở cữ, vẫn chưa đi làm lại.
Phần lớn thời gian cô đều tự tay dỗ Cố Nhiên ngủ.
Cố Tranh nếu không có việc cần thiết cũng sẽ ở nhà.
Dù có đến công ty, anh cũng xử lý xong việc rồi lập tức về.
Hôm nay Cố Tranh về nhà lúc hơn ba giờ chiều.
Cô giúp việc đang khử trùng bình sữa, bảo rằng An Văn đang ru con ngủ.
Cố Tranh về phòng thấy Cố Nhiên ngủ trong chiếc giường nhỏ, được đắp một tấm mền mỏng, ngủ rất ngon.
An Văn nằm trên giường lớn, chiếc mền mỏng chỉ che đến bụng, nằm ngủ một cách vô tư, tay chân dang rộng.
Cô gái này tối qua vừa nói gì nhỉ?
Bảo rằng trong suốt thai kỳ không được ngủ thoải mái, giờ phải tự do!
Rèm cửa dày không kéo lại, chỉ thả lớp voan mỏng để ánh sáng chiếu qua.
Những tia nắng lấp lánh rải khắp căn phòng.
Cố Tranh bỗng cảm thấy buồn ngủ.
Khi anh ôm cô từ phía sau, An Văn theo thói quen lật người, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh.
Cố Tranh kéo mền đắp lên lưng cô.
Rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
An Văn thực sự là một người phản ứng chậm chạp.
Sau khi quay lại làm việc, cô mời mọi người trong công ty uống trà chiều.
Một nhóm người ngồi trong văn phòng, hiếm khi được thư giãn như vậy.
Trong đó có một nữ đồng nghiệp cũng đang mang thai nên mặc tạp dề chống bức xạ.
Mọi người biết tính cách An Văn hòa nhã nên thoải mái trò chuyện với cô về chuyện mang thai:
“Tổng giám đốc An, chị dùng loại dầu nào vậy?”
“Dầu?” An Văn không hiểu, “Dầu gì cơ?”
Nữ đồng nghiệp làm động tác xoa bụng:
“Loại dầu ngăn rạn da ấy.”
An Văn hiểu ra, chính là loại mà khi cô mang thai Cố Tranh bôi cho cô mỗi ngày, đặc biệt trong giai đoạn cuối thai kỳ, ngày nào anh cũng bôi mấy lần.
Không chỉ bôi bụng mà còn bôi đùi, cẳng chân, mông, ngực, cả tay nữa.
Nhưng An Văn lắc đầu:
“Tôi không biết là hiệu gì, chồng tôi mua.”
Mọi người lập tức trêu ghẹo:
“Thật đáng ngưỡng mộ!”
Sau đó họ nói chuyện thêm một lúc, An Văn gần như chẳng biết gì.
Ngay cả loại viên uống bổ sung hàng ngày cũng không biết, dù sao Cố Tranh đưa gì cô cũng uống cái đó.
Đến lúc này, An Văn mới nhận ra rằng, suốt cả thai kỳ, mọi chuyện ăn mặc, sinh hoạt, đi lại đều do Cố Tranh chu đáo sắp xếp.
Mang thai, không bao giờ là việc của riêng người mẹ.