Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 157

Năm 2019, xung quanh xảy ra rất nhiều chuyện.

An Tế, người từng nói cả đời này sẽ không kết hôn cuối cùng đã kết hôn.

Đinh Dao, người từng nói sẽ không bao giờ quay về nước, cũng đã trở lại.

Trần Thư Nghiên tìm được tên lừa gạt cô năm xưa, tên nào đó tên Tuấn Kiệt, và đã trả thù thành công.

Thi Cảnh cũng trở thành một người ba tương lai.

Còn Cố Tranh, với tư cách là một người ba mới vào nghề đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Tất nhiên trước đây anh cũng đã rất dịu dàng.

Nhưng sự dịu dàng trước đây giống như một quý ông lịch thiệp tự kiềm chế mang nét lạnh lùng.

Còn bây giờ, đó là sự dịu dàng đầy ấm áp.

Một buổi tối nọ, Cố Nhiên khóc quấy không chịu ngủ. Cố Tranh bế cậu bé từ tay cô giúp việc, đưa ra vườn ru ngủ.

Khi An Văn khoác chiếc khăn choàng ra ngoài, cô nghe thấy giọng nói ấm áp của Cố Tranh dưới ánh trăng:

— Ba mẹ yêu con.

An Văn không tiến lại gần, chỉ lấy tay che miệng, mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Vì cô biết, đối với Cố Tranh, việc thẳng thắn bày tỏ tình yêu là điều khó khăn đến nhường nào.

Năm 2020

Triệu Nham gặp tai nạn trong lúc quay phim nên bị gãy chân.

An Văn xách hoa quả đến thăm, tất nhiên không quên mang theo hợp đồng gia hạn.

Sau khi Triệu Nham ký xong hợp đồng, An Văn cảm thán một câu:
“Năm năm rồi, trôi qua nhanh thật.”

“Phải nói là năm năm rồi, cô còn sinh cả con, sao chẳng thay đổi chút nào vậy?” Triệu Nham vẫn như trước, bông đùa, rồi chuyển chủ đề:
“Trước mua tôi năm năm, giờ lại mua mười năm, lần sau là bao lâu nữa?”

An Văn liếc anh một cái:
“Thiếu tay thiếu chân thì Sáng Dật chúng tôi không cần!”

Triệu Nham cười ngượng:
“Được rồi! Cô là sếp lớn!”

An Văn nhìn đồng hồ, dọn đồ rời đi:
“Tôi về trước đây, anh dưỡng thương tốt nhé, có chuyện gì cứ gọi đừng ngại.”

Khi An Văn đến sảnh bệnh viện cô nhìn thấy một người quen.

Sau một hồi suy nghĩ cô mới nhớ ra, đó là Chung Gia Hào.

Chung Gia Hào đang dìu một người phụ nữ bệnh tật, nói chuyện với y tá.

Sau khi cảm ơn y tá, cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt của An Văn, thoáng sững sờ.

Lúc này, một cô gái trẻ bước đến.

An Văn nghe thấy Chung Gia Hào nói với cô gái:
“Em về trường trước đi, cũng muộn rồi.”

Cô gái nói:
“Anh, anh đi nộp viện phí trước đi, để em dìu mẹ ngồi đợi.”

Chung Gia Hào đi về phía quầy nộp phí.

Cô gái gầy gò, dìu người phụ nữ yếu ớt trông rất vất vả.

An Văn nhanh chóng tiến lại giúp một tay.

Cả cô gái và người phụ nữ đều cảm ơn An Văn.

An Văn mới biết mẹ của Chung Gia Hào thực sự bị ung thư gan, vài năm trước đã phẫu thuật, bây giờ tái phát.

Còn cô em gái mà cậu từng nhắc đến đang học cấp ba, giờ đã sắp tốt nghiệp đại học.

Những điều cậu nói trước đây đều là thật.

Khi Chung Gia Hào nộp xong viện phí, nhìn thấy An Văn, cậu chào bằng giọng điệu bình thản:
“Lâu rồi không gặp.”

An Văn liếm môi, cảm thấy áy náy:
“Lâu rồi không gặp.”

Người phụ nữ hỏi:
“Gia Hào, con quen cô ấy à?”

Chung Gia Hào trả lời:
“Chỉ gặp hai lần thôi.”

Ý là, không thân lắm.

Cũng đúng vậy.

Khi An Văn rời đi, lúc lướt qua nhau, Chung Gia Hào nói một câu:
“Tôi không lừa cô.”

Câu nói ấy khiến An Văn trăn trở suốt đường về.

Về đến nhà, cô lao vào phòng làm việc, ngồi vào lòng Cố Tranh, vòng tay qua cổ anh, bắt đầu líu lo kể.

Người ta bảo một tâm trí không thể làm hai việc cùng lúc, nhưng Cố Tranh có thể vừa làm việc vừa nghe An Văn nói mà vẫn xử lý tốt cả hai.

Cuối cùng, An Văn nhăn nhó mặt mày, giọng yếu ớt:
“Cậu ấy nói ‘tôi không lừa cô’, nghĩa là cậu ấy luôn biết em gắn cho cậu ấy cái mác lừa đảo, đúng không?”

An Văn cúi đầu tự trách:
“Hình như em hơi quá đáng.”

Nói rồi, cô lấy điện thoại ra:
“Em nhớ em có WeChat của cậu ấy, để em nhắn xin lỗi.”

Lúc đó xấu hổ quá nên cô quên mất việc xin lỗi.

An Văn soạn tin nhắn gửi đi, rồi người cứng đờ.

Cố Tranh nhận ra, liền buông chuột hỏi:
“Sao vậy?”

An Văn giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Cố Tranh:
“Cậu ấy xóa em rồi!”

An Văn mơ hồ nhớ lại, lúc vừa thêm bạn WeChat với Chung Gia Hào, cậu ấy vẫn thường đăng bài trên trang cá nhân. Nhưng từ sau buổi gặp ở câu lạc bộ, cô không còn nhìn thấy bài đăng nào của cậu ấy nữa.

Vậy nên… phải chăng từ lúc đó cậu ấy đã xóa cô rồi?

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Cô đã gắn cho người ta cái mác “kẻ lừa đảo”, bị xóa bạn cũng không có gì lạ.

Cố Tranh khẽ thở dài, gần như không ai nhận ra.

Cô gái này không hiểu rằng đàn ông thường không muốn mất đi lòng tự trọng trước mặt người mình thích.

Đó mới là lý do chính khiến cậu ta xóa bạn cô.

Cố Tranh vẫn nhớ người thanh niên đó, người từng khiến anh thực sự ghen tuông.

Ban đầu, việc cô đi thăm Triệu Nham hôm nay đã khiến anh có chút khó chịu.

Giờ thì càng thêm khó chịu.

Bất chợt An Văn nâng cằm anh lên, chống eo nhìn kỹ mái tóc anh từ trên xuống.

Một lúc sau, đôi mắt tròn xoe của cô tiến sát lại gần:
“Cố Tranh, anh có tóc bạc rồi.”

Thế là tâm trạng Cố Tranh càng tệ hơn.

Anh hỏi:
“Mấy sợi?”

An Văn “ừm~” một tiếng, chăm chú nhìn thêm một lúc:
“Một sợi.”

“Anh năm sau 37 tuổi rồi, mọc một sợi tóc bạc cũng bình thường mà.” Anh nói vậy, rồi hơi cúi đầu, “Nhổ giúp anh đi.”

An Văn nhẹ nhàng vuốt qua sợi tóc hơi thô, nhổ sợi tóc bạc ấy ra, đặt lên lòng bàn tay.

Vừa khéo, sợi tóc dài đúng bằng đường chỉ tay sâu nhất của cô.

Cố Tranh nhìn An Văn.

Năm sau anh 37 tuổi rồi.

Còn cô, tuần trước vừa tròn 28 tuổi.

28 tuổi trẻ trung đến mức nào?

Ở độ tuổi đó, anh còn chưa gặp cô.

Là độ tuổi để gặp gỡ một người và bắt đầu một cuộc đời mới.

Cô cứ nhìn mãi sợi tóc bạc ấy.

Cố Tranh nhíu mày, chẳng lẽ cô để ý đến vậy sao?

Anh không biết rằng trong đầu An Văn đang nghĩ đến bốn chữ “bạc đầu giai lão”, dù hơi sớm để nói.

Cố Tranh lại nhìn cô một lúc, cuối cùng cất lời:
“Điềm Điềm, anh già rồi sao?”

“Hả?” An Văn ngẩng lên, đôi mắt vô tội chớp chớp, rồi mỉm cười lắc đầu. Người đàn ông này sao lại nhạy cảm thế? Cô tiến lại gần an ủi:
“Không già, em thích lắm.”

Cô tháo kính anh xuống, hôn nhẹ lên môi anh. Anh lập tức kéo cô lại, chiếm lấy hơi thở của cô một cách bá đạo.

An Văn nhẹ đẩy ra, đôi môi đỏ mọng, ướt át:
“Anh làm xong việc chưa?”

“Mai làm.”

Anh đặt tay sau gáy cô, lại cúi xuống hôn.

Trong cơn mê loạn, Cố Tranh định bế cô vào phòng, bàn tay vô tình chạm đến đùi cô rồi chợt dừng lại.

Hôm qua, Cố Nhiên được Đinh Tinh Lan đón về Thượng Hải, hai cô giúp việc theo đó cũng được nghỉ phép.

Ngón tay luồn vào mái tóc đen tuyền, đôi môi nóng bỏng khẽ lướt qua dái tai tròn trịa.

Giọng nói khàn khàn vì khao khát càng thêm quyến rũ:
“Chuyển sang đây rồi, vẫn chưa thử ở phòng làm việc. Muốn không?”

An Văn cắn môi không nói gì.

Nụ cười nơi khóe môi anh nở rộ, anh gạt hết đồ trên bàn, bế cô ngồi lên đó.

Hai tay chống bàn, anh tiến sát vào giữa đôi chân cô, cúi xuống hôn sâu.

Sau đó, cô bị anh xâm chiếm, đau đến bật khóc, đôi tay đẫm mồ hôi nắm không vững mép bàn.

Trong mắt cô chỉ có anh.

Cô rất thích anh.

Anh không già.

Năm 2024

Cố Nhiên tham gia lễ kỷ niệm trường mẫu giáo, chuẩn bị biểu diễn tiết mục đơn ca.

Bài hát là do An Văn dạy.

Hai mẹ con còn rất bí mật, không để Cố Tranh xem trước.

Ngày kỷ niệm, khi chương trình còn chưa bắt đầu, Cố Tranh ngồi ở hàng ghế đầu, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi.

Cố Tranh sẽ đứng lên bắt tay trò chuyện.

An Văn ngồi bên cạnh bắt chéo chân, thư thái quan sát.

Người đàn ông này năm nay đã 40 tuổi. Ngoại trừ vài sợi tóc bạc mà chỉ người thân mới thấy, thời gian dường như hoàn toàn ưu ái anh.

Và khí chất nho nhã ấy, qua thời gian lắng đọng dường như lại càng cuốn hút hơn.

Khi chương trình bắt đầu, không còn ai đến quấy rầy nữa.

Rất nhanh đã đến tiết mục của Cố Nhiên.

Cậu bé sẽ hát bài “Quan tâm chú cá nhỏ”.

Đứa trẻ năm tuổi đứng trên sân khấu lớn, phía dưới là một biển người tối đen, cậu vẫn còn chút rụt rè.

Nhưng chính sự bỡ ngỡ ấy lại khiến cậu trở nên đáng yêu lạ thường.

Cố Tranh nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, khóe miệng không tự chủ cong lên, anh khẽ chỉnh lại kính.

Âm nhạc vang lên, Cố Nhiên vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi môi tròn trịa mím thành một đường thẳng. Ánh mắt cậu quét qua An Văn ở hàng ghế đầu rồi nhìn sang Cố Tranh.

An Văn ở dưới vung tay đánh nhịp. Khi nghe thấy giọng hát trẻ thơ cất lên bắt đúng nhịp cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé phát âm không rõ ràng lắm, nhưng có phụ đề đi kèm.

“Hy vọng có ai đó có thể ở bên cạnh tôi”

“Nếu có thể, hãy yêu thương tôi thêm một chút”

“Như chú cá nhỏ trong biển cả, cứ thế mà bơi mãi”

“Bị mắc kẹt trong đại dương, không tìm thấy lối ra”

“Chỉ khi mơ mộng, mới có một chiếc thuyền nhỏ”

“Dẫn tôi đến bờ bến xa xa”

Hát đến đây, Cố Nhiên buông bàn tay nhỏ ra, cả người bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu, đôi chân nhỏ cũng nhún nhảy theo.

An Văn mỉm cười nghiêng người tới gần tai Cố Tranh.

Anh nhận ra nên đưa tai lại gần.

Cô dùng tay che miệng khẽ thì thầm:
“Bài hát này anh phải nghe thật kỹ đấy nhé.”

“Nhưng bảo bối ơi, cuộc đời đâu chỉ như vậy”

“Chúng ta sống trên đời, là để cảm nhận ánh mặt trời”

“Ngắm hoàng hôn và thủy triều lên xuống, lắng nghe gió chiều hát về mọi thứ”

“Lá cây sẽ úa vàng, vạn vật vẫn như thường”

“Tôi hiểu bạn mà, bạn đã đủ kiên cường”

“Đôi khi có chút lo lắng, nhưng may thay chưa từng bỏ cuộc”

“Hãy buông bỏ bất an, thỏa sức làm một giấc mộng đẹp”

“Bạn luôn có đôi cánh, chú cá nhỏ cũng có đại dương của riêng mình”

“Nhưng chúng ta, dù nhỏ bé vẫn kiên cường”

“Khuôn mặt khác nhau, cũng hiểu được sự cố gắng của nhau”

“Quy tắc và hình dạng, không thể trói buộc mỗi lần trưởng thành”

“Dù tương lai vô thường, đáp án luôn nằm trên con đường”

Cố Tranh nhìn Cố Nhiên đang hát trên sân khấu, bàn tay lớn vươn ra nắm lấy tay An Văn, khẽ siết chặt.

Âm nhạc vẫn tiếp tục.

“Hãy yêu điều bạn yêu, hoàn thành ước muốn trong lòng”

“Nước mắt cũng lấp lánh, không phải vì ai mà buồn phiền”

“Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tha thứ mọi lỗi lầm và đau thương”

“Không còn sợ hãi khi đi đến những phương xa”

“Chú cá nhỏ cũng có đại dương của riêng mình”

“Và bạn, có hình dáng thuộc về chính mình…”

Âm nhạc kết thúc, Cố Nhiên cúi người, giọng non nớt:
“Cảm ơn mọi người.”

Bảo bối thật tuyệt vời!

An Văn rút tay ra, vỗ tay nhiệt liệt.

Cô nghiêng đầu nhìn sang Cố Tranh giữa tiếng vỗ tay vang dội, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.

Cô thầm nghĩ:

Cố Tranh, anh có nghe thấy không?

Anh có hình dáng thuộc về chính mình.

Em và bảo bối đều rất thích anh…

(Hết)

Bình Luận (0)
Comment