Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 21

Hôm nay, địa điểm ăn tối được chọn là nhà hàng trong một khách sạn cao cấp.

Lương Thảo dường như rất quen thuộc với nhà hàng này, dẫn An Văn thẳng đến phòng riêng và cẩn thận nhận lấy áo khoác của cô treo lên tấm bình phong.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn đã được chuẩn bị trước cho Lương Thảo xem qua.

Lương Thảo nhận thực đơn nhưng không vội nhìn, mà lịch sự đưa cho An Văn trước: “Cô An, cô xem qua đi.”

Chưa kịp để An Văn phản ứng, cô lại bổ sung: “Thực đơn đã sắp xếp không có món nào gây dị ứng cho cô nhưng cô xem thử xem có cần thay đổi gì không?”

An Văn không nhận: “Cảm ơn, món nào cũng được.”

Lương Thảo lúc này mới tự mình xem thực đơn.

Chẳng mấy chốc, cô chỉ vào một món ăn trong thực đơn: “Món này đổi đi, Cố tổng không thích.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi ra khỏi phòng riêng.

Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước vào, mặc bộ vest đen, thắt nơ đỏ, nụ cười trông ngây ngô mà nịnh bợ.

Vừa vào cửa, ông ta đã không kịp chờ mà vươn tay ra bắt tay Lương Thảo: “Trợ lý Lương, chào cô, chào cô, lâu quá không gặp rồi.”

Trái ngược hoàn toàn với sự nhiệt tình của ông ta, Lương Thảo chỉ nhàn nhạt đáp lại, giơ tay ra: “Chào ông.”

Người đàn ông khom lưng nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Cô xem, sắp hết năm rồi, hợp đồng tiệc cuối năm của tập đoàn cô bên chúng tôi vẫn chưa nhận được…”

Ông ta ấp úng, không nói hết câu.

Lương Thảo hơi cau mày: “Chuyện này không thuộc phạm vi công việc của tôi.”

“Đúng đúng đúng.” Người đàn ông vội gật đầu, cẩn thận cười làm lành: “Nhưng dựa vào mối quan hệ của cô và Cố tổng, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong sao?”

An Văn ngồi bên cạnh thảnh thơi uống trà, ban đầu chỉ định nghe chuyện vui, đến lúc này vẫn chưa phát hiện có gì khác lạ.

Nhưng vừa dứt lời, gương mặt lạnh lùng thường ngày của Lương Thảo lại hiện lên nét hoảng loạn hiếm thấy, cô liếc nhanh về phía An Văn một cái.

Sau đó, cô thu hồi ánh mắt, giọng nói cao hơn hẳn so với lúc trước: “Quản lý Ngô, ông đừng nói bừa!”

Lúc này, người được gọi là quản lý Ngô dường như mới để ý đến sự hiện diện của An Văn ở phía bên kia phòng.

Quản lý Ngô lúng túng nói mấy tiếng “À à à,” rồi vội vàng rời đi: “Vậy… vậy tôi đi sắp xếp bữa ăn tối nay trước.”

Sau khi cửa phòng khép lại, Lương Thảo bước đến trước mặt An Văn: “Cô An.”

An Văn ngẩng mắt lên, vẻ mặt không lộ thái độ: “Ừm?”

“Xin cô đừng hiểu lầm,” Lương Thảo giải thích.

Lời này lọt vào tai An Văn lại mang chút cảm giác như đang chối cãi.

Trong lòng cô bỗng dưng không thoải mái.

Cô thu lại ánh mắt, nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ không hiểu: “Hiểu lầm gì?”

Lương Thảo dường như không ngờ An Văn lại hỏi như vậy, trong giây lát cứng họng không nói nên lời.

An Văn đặt chén trà xuống, lại lần nữa ngẩng mắt lên: “Hôm nay trợ lý Lương định dùng bữa cùng chúng tôi sao?”

Lương Thảo mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Cô An, chúc cô dùng bữa ngon miệng.”

An Văn nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừm.”

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, An Văn lập tức như bị ai đó giẫm trúng đuôi, bật dậy khỏi ghế.

Đây là tình huống gì vậy?

Cô thực sự khó mà không liên tưởng.

Trợ lý tổng tài.

Trợ lý duy nhất bên cạnh tổng tài.

Trợ lý nữ duy nhất và lại còn xinh đẹp.

An Văn không tin nổi, lẩm bẩm hai chữ: “Thư ký?”

Ý nghĩ này có chút xúc phạm.

Nếu nó không phải sự thật.

An Văn cẩn thận sắp xếp lại tình huống vừa rồi trong đầu, cũng có thể hiểu được sự hoảng loạn của trợ lý Lương là do “tức giận mà không nói được.”

Dù sao trong môi trường làm việc, phụ nữ xuất sắc bị suy đoán lung tung cũng không phải chuyện lạ.

Phụ nữ vốn đã khó khăn rồi.

Vẫn nên làm rõ.

Vẫn nên nghe chính người trong cuộc nói gì.

Không thể oan uổng người khác!

An Văn nghĩ vậy, rất lý trí và công bằng, nhưng khi Cố Tranh đẩy cửa bước vào phản ứng tự nhiên của cô lại là quay phắt mặt đi, ngồi vểnh lên làm cao.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ kiểu dáng rộng, phía trước ngực thêu bức tranh nghệ thuật của Van Gogh. Cô ngồi trên chiếc ghế ăn bằng gỗ đen, tóc buộc cao, gương mặt nhỏ nhắn, xương gò má nổi bật, làn da rạng rỡ. Lúc này, gương mặt cô hơi phồng lên.

Cố Tranh hơi sững lại, nghiêng mắt nhìn cô đầy nghi hoặc.

Lại dỗi?

Hôm nay anh vừa trở về từ nhà.

Từ lúc rời nhà đến giờ, tâm trạng anh vẫn bình thản, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không ngờ lại như cơn gió mát thổi qua, khơi gợi lên những gợn sóng nhẹ nhàng trong lòng anh.

Tâm trạng phải có sự lay động mới thật sự là sống.

Cố Tranh nghĩ vậy.

Anh treo áo khoác lên tấm bình phong, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.

Anh bước đến ngồi cạnh An Văn, tự rót cho mình một ly trà, giọng nói thoáng chút hài hước: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

An Văn liếc anh một cái, lại liếc thêm cái nữa, nghĩ ngợi hồi lâu mới mở miệng: “Cố Tranh, anh thấy trợ lý Lương có xinh không?”

Câu hỏi này chẳng đầu chẳng đuôi.

Nhưng Cố Tranh sẵn lòng trả lời: “Dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, từ ‘xinh’ không phù hợp.”

Quan hệ?

Quan hệ gì cơ?!

Trong lòng An Văn lập tức dựng lên hồi chuông cảnh báo, đôi mắt tròn xoe trợn lên, nhìn thấy trước mắt là gương mặt đứng đắn, nhã nhặn mà ngay thẳng.

Phải nói sao đây?

Khoảnh khắc đó An Văn cảm thấy mình như một gian thần muốn vu oan cho trung thần.

Lại cảm thấy mình như một vị quân vương hồ đồ đang nghi ngờ vị đại thần trung trực nhất.

An Văn lắc đầu, khẽ ho một tiếng, khóe miệng nhếch lên một chút, đổi sang cách hỏi khác: “Vậy anh sẽ dùng từ gì để đánh giá trợ lý Lương?”

Cố Tranh trong đầu lướt qua nhận xét cuối năm dành cho Lương Thảo, rồi nhắc lại: “Chăm chỉ, tỉ mỉ, có trách nhiệm, khả năng thực thi tốt, nhưng thiếu quyết đoán trong các quyết định lớn, thường tỏ ra dè dặt.”

An Văn tròn mắt: Cái này…

Cô cắn môi, cúi đầu trầm ngâm vài giây, sau đó ngẩng lên với vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Tranh, em có thể hỏi anh vài câu được không?”

Anh gật đầu, không mấy để tâm: “Tất nhiên là được.”

Lúc này nhân viên phục vụ bước vào dọn món ăn lên bàn và cẩn thận giới thiệu các món đặc trưng.

An Văn chẳng hề để tâm, đợi nhân viên phục vụ rời đi cô hỏi thẳng: “Anh không uống rượu, đúng không?”

Cố Tranh gắp thức ăn cho cô: “Ừ.”

“Vậy anh có hút thuốc không?”

“Không hút.”

An Văn khẽ nghiêng người lại gần, gương mặt nhỏ nhắn của cô phóng to trước mắt anh, hàng mi cong vút đổ bóng xuống mí mắt.

Cô hỏi tiếp: “Còn cờ bạc thì sao?”

Nghe đến đây, Cố Tranh bật cười, bất lực lắc đầu, vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Không cờ bạc.”

An Văn đã tung ra vài câu hỏi mở đường, giờ thì đi thẳng vào vấn đề: “Anh đã từng có bao nhiêu mối quan hệ tình cảm?”

Cố Tranh ngừng lại nửa giây: “Chưa từng.”

An Văn không tin nổi!

Cô phản ứng ngay lập tức, giọng cao hơn, chỉ thiếu nước đập bàn: “Anh nói dối!”

“Tôi không nói dối em.” Cố Tranh đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào cô, tay thong thả tháo nút cổ tay áo sơ mi, xắn lên một vòng, “Thật sự là chưa từng.”

Gần 30 tuổi rồi mà chưa từng có một mối quan hệ tình cảm, nói ra ai mà tin được?

An Văn không tin!

Cô nghĩ, có lẽ ý của anh về “mối quan hệ tình cảm” chỉ là những người yêu chính thức, còn kiểu quan hệ khác thì không tính?

Giống như An Tế, có bao nhiêu bạn gái cũng không tính là bạn gái chính thức.

Nhưng mà Cố Tranh trông không giống kiểu người như An Tế…

Khoan đã!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu An Văn.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ nào…

Nghĩ đến đây đôi mắt to tròn của cô trợn lên, ánh nhìn từ từ hạ xuống.

Ngay giây sau, gương mặt nhỏ của cô bị một ngón tay móc cằm nâng lên.

Tay áo sơ mi xắn lên, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ dáng tròn đơn giản, dưới lớp da mờ mờ hiện lên đường gân xanh bị dây đeo bó chặt.

Động tác này đáng lẽ phải mang tính mờ ám, trêu đùa.

Nhưng lúc này hoàn toàn không phải.

Bởi vì ngay khi ngón tay đó nâng cằm cô lên, anh đã rút tay lại.

Anh khép mắt lại, ngón giữa ấn nhẹ vào ấn đường hai lần, vẻ mặt như vừa chịu thua.

Giọng anh thấp hơn vài tông so với thường ngày, không còn vẻ cứng cỏi: “Không được nghĩ bậy.”

Gương mặt nhỏ của An Văn trong nháy mắt, đỏ bừng lên.

Bình Luận (0)
Comment