Lúc này nhân viên phục vụ mang lên món thứ hai, vẫn tận tâm giới thiệu các đặc điểm nổi bật của món ăn.
Có lẽ nguyên liệu quý hiếm hoặc cách chế biến phức tạp, cô ấy giới thiệu khá lâu.
Nhưng cả hai người đều không nghe.
An Văn chống tay lên má, mím môi, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Ngượng ngùng.
Thật sự rất ngượng ngùng.
Sao câu chuyện lại dẫn đến mức này chứ?
Sao lại có những suy nghĩ này được chứ?
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi Cố Tranh cầm đũa gắp thức ăn cho An Văn, hờ hững nói:
“Hồi đi học, xung quanh tôi rất ít bạn nữ, mà đều lớn hơn tôi rất nhiều. Sau khi vào công ty, công việc bận rộn, quanh tôi hầu như không có phụ nữ cùng độ tuổi…”
Động tác gắp thức ăn và câu nói cùng dừng lại.
Vì Cố Tranh chợt nghĩ đến một người phụ nữ cùng tuổi với mình, Lương Thảo.
Rồi lại nhớ đến câu hỏi đầu tiên của An Văn.
— “Anh thấy trợ lý Lương xinh không?”
Cố Tranh cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm nay An Văn lại giở trò làm nũng. Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Thật khó cho cô nhóc thẳng tính này, vòng vo lâu như vậy.
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn thấy cô gái nhỏ chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên má ra vẻ không quan tâm.
Nhà hàng tốt nhất gần tôiCó lẽ vì câu nói của anh dừng lại, cô rụt rè liếc nhìn anh một cái, vừa chạm mắt đã vội quay đi.
Anh gọi cô:
“An Văn.”
“Ừm.” Cô không nhìn anh.
Cố Tranh có thói quen giải quyết vấn đề một cách thẳng thắn và đơn giản, lần này cũng vậy.
Anh nói ngắn gọn:
“Tôi chưa từng có kinh nghiệm tình cảm, cũng chưa từng có phụ nữ.”
Nói xong anh đặt đũa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng hiện vẻ khó xử mấy giây, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng mới thốt ra, có chút lắp bắp:
“Gì… gì cơ… cái gì cũng chưa từng à?”
Cố Tranh:
“Những gì em nghĩ, đều chưa từng.”
An Văn chậm rãi cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên cô ngẩng lên, hai tay đặt lên hình thêu hoa hướng dương trên ngực áo nhìn anh thú nhận:
“Em từng có hai mối tình.”
Cố Tranh bật cười.
Không rõ là vì lời cô nói buồn cười hay vì dáng vẻ hối lỗi không đâu của cô lúc này.
Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo về phía mình.
An Văn không phản kháng, đôi mắt hạnh đào theo dõi động tác của anh mang chút nghi hoặc.
Bàn tay rộng lớn của anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn của cô.
Cố Tranh:
“An tiểu thư, mong được em chỉ giáo.”
Chỉ giáo?
Chỉ giáo gì?
Chuyện yêu đương sao?
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêuAn Văn chớp mắt, gượng gạo kéo khóe miệng:
“Dễ… dễ thôi.”
Cô rút tay lại, ngón tay chạm lên tóc mai bên má.
Động tác này rất thừa thãi.
Vì hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, không có sợi tóc nào rơi xuống má.
Lần lượt các món nóng được mang lên.
Cố Tranh cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gắp thức ăn, trò chuyện với An Văn.
Nhưng An Văn thì không làm được như thế.
Sao mà nói nhỉ?
Tối nay thật đúng là nhiều khúc quanh bất ngờ.
Lúc này cô cảm thấy Cố Tranh, người chưa từng có kinh nghiệm tình cảm, trước mặt mình chẳng khác gì một đóa hoa trắng tinh khôi.
Còn cô vừa rồi lại ác ý phỏng đoán một đóa hoa trắng tinh khôi.
Thật là tội lỗi.
Thật đáng trách.
Trong phòng có một khung cửa sổ sát đất, lúc này trời đã tối, bên ngoài đèn neon rực rỡ.
Không biết từ khi nào tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết lớn như lông ngỗng bị gió cuốn bay nhảy múa nhẹ nhàng.
An Văn ăn gần xong bữa, cũng đã suy nghĩ nát óc cả một lúc lâu.
Cô đặt đũa xuống, nuốt miếng thức ăn cuối cùng rồi lau miệng: “Cố Tranh.”
“Ừm?” Anh ngước mắt lên, vẻ mặt bình thản như gió xuân trời quang.
An Văn lúc này lại lạc tâm trí đôi chút. Không ngạc nhiên khi ba mẹ thích anh ấy, đây chẳng phải chính là hình mẫu “đứa con trai hoàn hảo” trong lòng ba mẹ sao?
Cố Tranh không biết An Văn đang nghĩ gì, anh đặt đũa xuống: “Sao thế?”
An Văn nghiêng người đối diện Cố Tranh, vô thức ưỡn ngực, giọng nói rõ ràng rành mạch: “Em muốn xin lỗi anh.”
Bộ dạng của cô giống như đang nói: Em rộng lượng lắm mới chịu xin lỗi anh, hãy chuẩn bị mà nhận lấy đi.
An Văn đặt tay phải lên ngực, tốc độ nói rất chậm, thoáng có vài phần thành ý: “Em đã nghĩ xấu về anh, đó là lỗi của em.”
Chưa kịp để Cố Tranh đáp lại, An Văn lại tiếp: “Giờ em muốn hỏi anh một câu nữa.”
Cách cô tìm cớ để tiếp tục câu chuyện khiến Cố Tranh bật cười. Anh đưa tay chỉnh lại kính làm động tác mời: “Hỏi đi.”
Nhưng An Văn lại im lặng một lát, hàm răng trên cắn nhẹ vào môi dưới, hai má thoáng đỏ lên.
Ánh mắt Cố Tranh lướt qua gương mặt cô vài giây, anh hơi nhướng mắt, thúc giục: “Ừm?”
Có lẽ ngay cả An Văn cũng không nhận ra, hai tay cô vô thức siết chặt thành nắm đấm nhỏ xinh, ngay cả tai cũng đỏ ửng.
Làn da trắng nõn của cô làm sắc đỏ càng thêm nổi bật, thu hút ánh nhìn.
Tai cô tựa như vầng trăng non, dái tai tựa viên ngọc tròn.
Ánh mắt Cố Tranh từ từ trượt xuống, kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi mà cô cảm thấy khó nói.
Anh tò mò không biết cô sẽ hỏi điều gì.
Như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, ánh mắt cô khẽ mở lớn phản chiếu những tia sáng lấp lánh: “Cố Tranh, anh đang theo đuổi em phải không?”
Chủ đề chuyển hướng đột ngột khiến người khác không kịp trở tay.
Yết hầu của Cố Tranh khẽ chuyển động lên xuống, anh gật đầu, giọng trầm: “Đúng vậy.”
Ngay giây tiếp theo cô gái nhỏ trước mặt chu môi quay mặt đi, đổi sang vẻ mặt trách móc, giọng điệu như hờn dỗi: “Vậy mà em chẳng cảm nhận được gì cả! Lần trước người khác hỏi, anh trả lời sao nhỉ?”
Cô nhấn nhá, lặp lại câu nói của anh bằng giọng điệu kỳ lạ: “Con gái của chú An…”
Cố Tranh cụp mắt xuống, nhận lỗi: “Là lỗi của tôi.”
Cô quay sang liếc nhìn anh một cái, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười, hào phóng nói: “Thôi được, em sẽ nghiêm túc cân nhắc việc anh theo đuổi em.”
Không chờ anh trả lời, cô nghiêm túc nhắc nhở: “Nhưng em phải nói rõ với anh, em rất phiền phức khi yêu đương đấy.”
Cố Tranh thuận theo hỏi: “Ví dụ như?”
Ví dụ?
An Văn nghĩ một lúc, ánh mắt lại rơi trên người anh, cô nở nụ cười có chút tinh nghịch: “Ví dụ như em sẽ kiểm tra anh thường xuyên, anh có ngại không?”
Việc kiểm tra được xem là ranh giới tử thần trong tình yêu.
Đúng như tên gọi, chạm vào là kết thúc.
Nhưng An Văn lại muốn vượt qua ranh giới đó, muốn chứng minh điều gì đó.
Cố Tranh im lặng một lúc không trả lời.
An Văn lập tức thôi cười: “Sao vậy? Khó xử với anh à?”
“Không phải.” Anh từ tốn phủ nhận, “Tôi chỉ đang thử đặt mình vào hoàn cảnh đó để suy nghĩ thôi.”
An Văn thắc mắc: “Chuyện này còn phải đặt mình vào hoàn cảnh để suy nghĩ sao?”
Cố Tranh nói thẳng: “Tôi chưa từng yêu đương, chưa từng bị ai kiểm tra như vậy.”
An Văn im lặng một lúc, rồi “À” một tiếng.
Ánh mắt lướt qua, cô chắp hai tay lại, cười tươi: “Vậy để em giúp anh nghĩ nhé?”
Thực ra Cố Tranh không hiểu An Văn định giúp mình suy nghĩ thế nào.
Nhưng cô ấy tinh nghịch khó đoán, không biết lại có ý tưởng kỳ lạ gì.
Anh gật đầu.
An Văn đưa ví dụ: “Ví dụ như em nhắn tin hỏi anh đang ở đâu, đang làm gì, anh sẽ nói cho em biết không? Anh có thấy phiền không?”
Bây giờ anh đang ở đâu?
Bây giờ anh đang làm gì?
Những câu hỏi kiểu như vậy sao?
Cố Tranh lắc đầu: “Tôi sẽ nói cho em biết, không thấy phiền.”
An Văn hỏi thêm: “Vậy khi anh đang họp em đột nhiên gọi điện cũng không thấy phiền sao?”
Thực ra Cố Tranh không hiểu lắm những giả định của An Văn.
Từ khi họ quen nhau cô không phải típ người hay quấy rầy người khác.
Thậm chí có thể nói, cô hầu như không chủ động nhắn tin hay gọi điện.
Cố Tranh lắc đầu: “Không phiền.”
An Văn tiếp tục: “Vậy nếu chúng ta ở xa nhau, thậm chí khác múi giờ, em gọi điện cho anh nửa đêm cũng không phiền sao?”
Cố Tranh vẫn lắc đầu: “Không phiền.”
An Văn nhíu mày xinh đẹp, đầu đầy dấu hỏi: “Vậy rốt cuộc anh phiền cái gì?”
Mục đích ban đầu của cô gái nhỏ đã biến mất từ lâu, chuyển thành khao khát muốn khám phá, khám phá giới hạn của anh.
Nhưng Cố Tranh hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Có lẽ vì là em, nên đều không thấy phiền.”
Câu nói từ miệng anh thốt ra rất nghiêm túc, rất thẳng thắn.
Cũng rất trực tiếp.
Thẳng thắn đến mức An Văn phải ngạc nhiên, ngạc nhiên không biết tình cảm của Cố Tranh dành cho mình đã đến mức độ này rồi sao?
Nhưng nghĩ lại, bản thân cô quả thật xuất sắc ở mọi phương diện.
Cũng không trách được anh ta, một người chưa từng trải qua tình cảm, đã sa vào lưới tình.