Cố Tranh sẵn sàng để An Văn tính sổ theo cách cô muốn.
Nhưng cô gái đâu có tính sổ gì đâu? Chỉ là múa tay múa chân, lải nhải trách móc một hồi mà thôi.
Sau đó vì bụng không đúng lúc kêu một tiếng, đôi mày đẹp của cô nhăn tít lại như bím tóc, ngượng ngùng trợn mắt.
An Văn tự cảm thấy mất hết uy nghiêm.
Cô cắn môi, giơ tay chỉ: “Anh đi lấy cho em chút đồ ăn đã, em sắp đói chết rồi!”
Dáng vẻ ra lệnh như vậy cũng chẳng khiến người ta khó chịu chút nào.
Dù sao cũng là cô gái phải cho người ta qua sinh nhật trước rồi mới giận.
Cố Tranh làm theo lời cô.
An Văn đâu phải không muốn nổi giận? Cô rất muốn, đặc biệt là lúc không liên lạc được với anh.
Cuối cùng cô ngủ thiếp đi ở đây cũng là vì bướng bỉnh, nghĩ rằng hôm nay nếu thật sự không gặp được người thì sau này đừng liên lạc nữa.
Nhưng không phải đã gặp được rồi sao?
Hơn nữa còn là sinh nhật người ta.
Hơn nữa người ta đến gặp cô một lần cũng phải mất hơn 20 tiếng đồng hồ đi đường, không dễ dàng gì…
Nghĩ vậy, An Văn tự khen mình biết thông cảm.
Cô thực sự đói rồi, tốc độ ăn nhanh hơn bình thường.
Má cô hơi phồng lên, nói không rõ lắm: “Anh không đói sao?”
Cố Tranh đoán được lời cô nói, lắc đầu tỏ ý không đói.
An Văn liếc nhìn anh, nhắc nhở: “Bánh kem cũng không ăn sao?”
Ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh hai giây, anh hiểu ý nghĩa của món quà này.
Hai người dùng nĩa chia nhau ăn một cái bánh, đây là hành động không có khoảng cách.
Nhưng mỗi người một bên, phần giữa không động đến, như sông Sở núi Hán.
(“sông Sở núi Hán” thường được dùng để ám chỉ hai quốc gia nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc: nước Sở và nước Hán. Cụm từ này thường được dùng để biểu thị sự đối lập, xung đột hoặc mô tả một thời kỳ lịch sử đầy biến động khi hai thế lực lớn đối đầu nhau trong Hán Sở tranh hùng. Trong văn thơ, “sông Sở, núi Hán” có thể xuất hiện để chỉ ranh giới, cảnh vật hoặc tinh thần của hai thế lực lớn này.)
Cố Tranh đột nhiên ngẩng mắt: “An Văn.”
“Ừm?” Cô cho bánh vào miệng.
“Lần sau nếu lại không liên lạc được với anh thì đừng đợi anh, về nhà trước.”
Câu nói này rơi vào tai An Văn làm cô cảm thấy việc mình đợi anh còn không còn ý nghĩa nữa.
Cô không vui đặt chiếc nĩa xuống, nhíu mày trợn mắt.
Cố Tranh: “Em chỉ cần nói cho tôi biết em ở đâu, tôi sẽ đến tìm em.”
Anh nhìn cô, dùng ánh mắt dịu dàng kiên định nhìn cô.
Cảm xúc thăng trầm, có lẽ chính là lúc này.
An Văn sắc mặt thay đổi vài lần, khẽ ho một tiếng, chậm rãi cầm nĩa cạo kem ở bên hông bánh, lẩm bẩm: “Tình huống không liên lạc được—”
Cô ngừng lại, giọng cứng rắn: “Không được có lần sau!”
Cố Tranh cười một tiếng, thuận theo: “Được.”
Âm cuối kéo dài, khá là chiều chuộng.
An Văn không nói gì nhưng trong lòng cũng rung động, cô mỉm cười nhìn khuôn mặt nghiêm túc tự chủ của anh, nhìn động tác từ tốn thưởng thức bánh của anh.
Cô cạo sạch sẽ kem ở bên hông bánh rồi gọi bằng giọng nhẹ nhàng, mềm mại: “Cố Tranh.”
Cố Tranh: “…”
An Văn cười: “Anh có biết em đang muốn làm gì không?”
Cô dùng khuôn mặt đó, giả vờ ngây thơ nhưng đang nghĩ xấu.
Cố Tranh liếc qua chiếc nĩa trên tay cô, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ lưu manh.
Hơi nhướng mày, cụp mắt, đầu lưỡi lướt qua khoang miệng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Không nói gì, nhưng đã nói hết sự bất lực.
Anh nghiêng mặt, quả táo Adam như ngọn đồi nhỏ lăn lên lăn xuống.
Giây sau, vị ngọt ngào lướt qua má anh.
Đêm khuya nơi đất khách, ngoài cửa sổ sát đất có máy bay cất cánh, nhấp nháy đèn cảnh báo màu đỏ rồi chìm vào bóng đêm.
An Văn cười tươi như một đóa hoa, hai lòng bàn tay xòe ra: “Cố Tranh, gửi anh lời chúc sinh nhật đấy!”
Anh nhanh chóng đáp trả cô, động tác lanh lẹ như đã có âm mưu từ trước.
Một chút kem nhỏ bằng hạt đậu phộng điểm trên chóp mũi cô, càng thêm đáng yêu.
Đưa An Văn về nhà xong Cố Tranh trở về khách sạn.
Anh ở phòng suite tầng cao nhất, vẫn luôn như vậy.
Có lẽ vì chênh lệch múi giờ, lúc này anh không có cảm giác buồn ngủ.
Anh tắm sơ qua, trên người lỏng lẻo quấn áo choàng tắm màu trắng, làn da lộ ra hơi ửng hồng, dường như vẫn còn bốc hơi nước.
Trước bồn rửa điêu khắc kiểu Âu, ánh đèn rọi thẳng từ phía trước, anh hai tay chống lên mặt bồn lạnh lẽo, giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống, thấm vào ngực, lạnh hơn nhiệt độ cơ thể rất nhiều.
Anh không đeo kính, tầm nhìn rất mờ, nhưng khuôn mặt An Văn lại rất rõ ràng.
Dáng vẻ cô ngủ ở sân bay.
Dáng vẻ cô bưng bánh kem xuất hiện.
Dáng vẻ cô thúc giục anh ước nguyện.
Dáng vẻ cô chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Dáng vẻ cô bôi kem lên má anh…
Suy nghĩ đến đây, anh giơ tay sờ lên má mình.
Điện thoại đột nhiên rung.
Cố Tranh liếc nhìn, vớ lấy điện thoại đi ra khỏi phòng tắm.
Anh đeo kính vào rồi đi đến quầy bar, vừa rót nước vừa nghe điện: “Alo.”
“Xin lỗi, Cố tổng.” Giọng Lương Thảo khàn khàn.
Cố Tranh uống nước, phát ra tiếng “ực” nhẹ.
Lương Thảo hơi nghẹn ngào, lại nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Cố Tranh đặt ly nước xuống, giọng lạnh nhạt: “Sức khỏe còn tốt không?”
“Còn, còn tốt.” Lương Thảo hít hít mũi, “Cố tổng, cảm ơn anh, nếu không phải anh bảo giám đốc Sở đến nhà tìm tôi, tôi, tôi…”
Khi xuống máy bay Cố Tranh không liên lạc được với Lương Thảo, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Vì vậy anh liên lạc với đồng nghiệp đến xem mới phát hiện Lương Thảo ngất xỉu ở nhà, kịp thời đưa đến bệnh viện.
Giọng điệu của Lương Thảo rất yếu ớt, điều này khiến Cố Tranh hơi nhức đầu. Anh xoa xoa thái dương: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, tạm biệt.”
“Cố tổng.” Lương Thảo gọi lại, nghẹn ngào nói, “Tôi quên thông báo lịch bay mới nhất của anh cho Cô An, hôm đó có công việc phải xử lý, có lẽ vì bệnh nên đầu óc choáng váng, định là một lát nữa sẽ thông báo cho Cô An, sau đó lại quên mất…”
Cô ấy rất áy náy: “Là lỗi của tôi, Cố tổng, xin lỗi.”
Cố Tranh thở dài trong đêm khuya nơi đất khách: “Không phải lỗi của cô, cô nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thảo nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Không lâu sau, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra của Lương Thảo đi vào.
Ông lật xem báo cáo: “Cô Lương, cô chỉ bị cảm lạnh thông thường, cơ thể không có vấn đề gì lớn, bình thường nên luyện tập nhiều hơn, tăng cường sức đề kháng.”
Lương Thảo gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng bệnh trở về với sự tĩnh lặng.
Cuộc gọi vừa rồi giọng điệu của Cố Tranh nghe không khác gì ngày thường.
Lương Thảo phỏng đoán Cố Tranh và An Văn chắc còn chưa gặp nhau.
Đúng vậy, vị tiểu thư đó tính tình kiêu căng, vui giận lộ rõ trên mặt, không thể nào trong tình huống không có tin tức gì mà đợi ở sân bay hơn mười tiếng được.
Đừng nói vị tiểu thư đó, ngay cả người bình thường tính tình ôn hòa cũng khó làm được.
Nói không chừng vì đang trong cơn giận, đến giờ cô ta vẫn chưa nghe điện thoại của Cố Tranh.
Lương Thảo một tay mở trang chat WeChat với An Văn.
Cả trang đều là tin nhắn một chiều từ An Văn.
An Văn: [Trợ lý Lương, sao em không liên lạc được với Cố Tranh?]
An Văn: [Chị chắc chắn đây là chuyến bay đó không?]
An Văn: [???]
An Văn: [Trợ lý Lương, em gọi điện cho chị không ai nghe máy!]
An Văn: [Khi chị thấy tin nhắn thì gọi lại cho em, em vẫn đang đợi!]
Màn hình điện thoại chuyển sang giao diện cuộc gọi.
Cuộc gọi nhỡ từ An Văn, ba cuộc.
Những điều này đều xảy ra hơn mười tiếng trước.
Những điều này đều đang đối chiếu với cơn giận sắp tới của vị tiểu thư đó.
Sự bao dung và chiều chuộng của Cố Tranh không phải vô điều kiện.
Chuyến đi nước Y này, hai người rất có thể sẽ chia tay trong không vui, đến đây là kết thúc.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tái nhợt của Lương Thảo xuất hiện vẻ đau khổ.
Cô biết mình làm vậy là không đúng.
Thực ra cô cũng đã do dự.
Nhưng từ khi cô không thông báo thông tin chuyến bay mới nhất cho An Văn, cô cảm thấy phía sau có một bàn tay vô hình đang đẩy cô.
Khi tin nhắn WeChat của An Văn hung hăng, tiếng chuông điện thoại inh ỏi, cô đều phớt lờ, cô đã biết chuyện đã lỡ rồi.
Cô vừa áy náy vừa sợ hãi.
Làm chuyện có lỗi với lương tâm sao có thể không áy náy?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc An Văn sẽ đứng bên cạnh Cố Tranh cô không thể chịu được, đặc biệt là khi thấy cô ta tùy ý với anh ấy mà không có chút kiêng dè.
An Văn không xứng với Cố Tranh!
Lương Thảo thậm chí còn cảm thấy ngoài gia thế ra các mặt khác của An Văn đều không bằng mình.
Nói đơn giản, An Văn là người sẽ khiến cuộc sống của Cố Tranh rất mệt mỏi. Vì vậy làm sao cô ta có thể đứng bên cạnh Cố Tranh!
Sao có thể chứ?!
Làm chuyện này Lương Thảo cũng sợ. Không thông báo cho An Văn đúng là lỗi trong công việc của cô mặc dù cô để mình bị bệnh khiến cả chuyện trở nên có lý do.
Cuộc gọi vừa rồi với Cố Tranh khiến Lương Thảo yên tâm không ít.
Giọng điệu Cố Tranh không có vẻ không vui, còn quan tâm đến sức khỏe cô, còn nhắc cô nghỉ ngơi cho tốt, còn nói không phải lỗi của cô.
Điều này khiến Lương Thảo nhớ lại nhiều năm trước, lúc đó cô vừa mới nổi bật trong số những ứng viên xuất sắc trở thành trợ lý của Cố Tranh.
Mặc dù cô đã cảnh giác cẩn thận nhiều lần, nhưng vì kinh nghiệm làm việc còn nông cạn nên bị người ta hai mặt ba dao hại một vố, từ đó trì hoãn công việc chính.
Lúc đó cô cảm thấy trời sập xuống, cô xong rồi, chắc chắn sẽ bị kết tội sẽ bị sa thải.
Trên một hành lang dài, cô lo lắng đi theo sau anh.
Anh đột nhiên dừng bước, hơi quay đầu, nói: “Không phải lỗi của cô.”
Nói xong, anh bước những bước dài về phía trước. Khi cô phản ứng lại liền vội vàng đuổi theo bóng lưng rộng lớn đó. Lúc đó cô đã quyết định, phải theo anh cho tốt.
Những năm này, họ cùng nhau từ công ty con sắp phá sản đi đến đỉnh cao của tập đoàn, người khác chỉ thấy vẻ hào nhoáng của anh, chỉ có cô thấy được những gai góc mọc xung quanh anh.
Hơn hai nghìn ngày đêm, cô hết lòng hết sức, không sai một bước đi cùng anh tiến lên.
Lúc này nằm trên giường bệnh Lương Thảo nghĩ đến những chuyện đã qua, cô đột nhiên tham lam nghĩ, đối với anh mình có phải là đặc biệt không?
Nếu không sao cô lại là người duy nhất bên cạnh anh?
Sao anh lại nhiều lần an ủi cô, nói với cô không phải lỗi của cô?
Cảm giác rung động này kéo dài đến thứ Hai thì đột ngột dừng lại.
Lương Thảo nghe từ phòng nhân sự, Cố Tranh đang tuyển trợ lý sinh hoạt.
Cô giật mình, tài liệu trên tay rơi xuống đất.
Đồng nghiệp giúp cô nhặt lên, cô cứng nhắc nói một tiếng “cảm ơn”.