Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 27

Thời tiết thứ Bảy rất đẹp.

Khi An Văn mở đôi mắt ngái ngủ, cô dùng tay che mắt.

Tối qua trước khi ngủ, cô để cửa sổ hé một khe, lúc này ánh nắng đang rọi qua đó chiếu vào mặt cô.

Cô lật người mò điện thoại, thấy vài tin nhắn chưa đọc.

Tin mới nhất từ trợ lý Lương.

Trợ lý Lương: [Xin lỗi cô An, Cố tổng đã đổi chuyến bay.]

Chuyện này An Văn đã biết rồi, lúc này không có chút dao động cảm xúc nào.

Cô lần lượt xem tin nhắn, trong đó có một tin từ chị họ.

Đinh Dao: [Sao rồi, anh ấy có hài lòng với cái kẹp cà vạt không?]

An Văn một tràng khen ngợi: [Anh ấy dám không hài lòng sao? Đây là sản phẩm từ tay nhà thiết kế trang sức vĩ đại nhất tương lai mà!]

An Văn: [Khi nào đến chơi, em mời chị ăn cơm!]

An Văn: [Hình ảnh tấn công trái tim.gif]

Xem hết tất cả tin nhắn, không có tin của Cố Tranh.

Tối qua anh đưa cô về nhà, hỏi cô ngày mai có kế hoạch gì không, cô ngẩng mặt vui vẻ nói: “Kế hoạch ngủ!”

Lúc đó anh cười một tiếng không có chút khó chịu: “Vậy tôi đợi em ngủ dậy.”

An Văn ngồi dậy khỏi giường, ngón tay xuyên qua tóc vén về sau để lộ vầng trán sáng sủa.

Người đàn ông này thật biết kiềm chế!

Rõ ràng là ngồi máy bay hơn mười tiếng bay đến, cô nói muốn ngủ anh liền để cô ngủ.

Cô mở bộ sưu tập biểu cảm, gửi một biểu cảm [Người đâu?].

Cô định đi rửa mặt, ngồi xuống mép giường vừa đặt chân vào dép thì điện thoại rung lên.

Là tin nhắn hồi âm của Cố Tranh.

Cố Tranh: [Quán cà phê đối diện, chờ em.]

Quán cà phê đối diện?

An Văn không đi dép, chân trần chạy đến cửa sổ kéo rèm ra.

 Ánh sáng chói chang làm cô hơi nheo mắt.

Cô dùng một tay che trán, nhìn về phía quán cà phê đối diện.

Đó là một quán cà phê cực kỳ tối giản, thậm chí không có bảng hiệu.

Mặt tiền nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người đứng đặt món, thậm chí không thể đứng song song hai người vì bên cạnh đặt một dãy ghế dài ba chỗ.

Đúng vậy, ở đó cũng không có bàn.

An Văn ở tầng bốn, đường phố không rộng nên cô nhìn thấy rất rõ Cố Tranh đang ngồi trên dãy ghế dài.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, tay cầm một ly cà phê màu trắng.

Dường như anh đã đoán trước cô sẽ ra cửa sổ, anh hướng về phía cô, giơ ly cà phê lên chào.

An Văn nhanh chóng rửa mặt, thay đồ rồi xuống lầu.

Khi cô xuống lầu Cố Tranh đã từ quán cà phê đối diện qua đây đứng trước cửa căn hộ đợi cô.

Anh đứng đối diện căn hộ, hai tay chắp sau lưng.

Hôm nay An Văn mặc một chiếc áo khoác dáng rộng màu trà, đội mũ beret trông rất ngọt ngào.

Cô tung tăng mấy bước đến trước mặt anh, tay đút túi áo, hơi nghiêng người: “Anh đến đây từ lúc nào vậy? Không sợ em ngủ cả ngày à?”

“Nếu em không ngủ cả ngày…” Anh vừa nói, vừa đưa tay ra sau, một bó hoa xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt hơi nhướng lên, “Thì có thể mời em đi ăn trưa không?”

An Văn không trả lời, cô vòng tay ôm bó hoa trước ngực, ngẩng đầu đi lên phía trước: “Để em xem đã.”

Bó hoa đơn giản, gồm khoảng hơn mười bông hoa lớn nhỏ khác nhau. Bông lớn thì to bằng miệng chén, bông nhỏ thì chỉ bằng nắm tay, cánh hoa xếp chồng mỏng như cánh ve, màu trắng pha chút hồng, ánh nắng chiếu vào lấp lánh như nhung.

Ôm bó hoa như vậy bước đi trên con phố nước ngoài có một cảm giác rất đặc biệt.

Đi đến cửa nhà hàng mà cô thích An Văn mới mở lời: “Cho anh một cơ hội, ăn ở đây đi.”

Bó hoa được An Văn đặt vào góc trong nhất của bàn ăn, cô chăm chú lật xem thực đơn.

Cô nhìn Cố Tranh, giơ thực đơn che miệng, người hơi nghiêng về phía trước: “Đây là nhà hàng bạn em giới thiệu, anh có biết gọi món không? Nếu không thì để em gọi giúp.”

Cố Tranh hiểu ý, đặt thực đơn xuống: “Làm phiền em vậy.”

An Văn nheo mắt, phẩy tay: “Không phiền, không phiền.”

Ý đồ của cô rõ ràng khi bữa ăn mới qua nửa chừng.

Cô nhìn anh vài lần, đẩy đĩa về phía trước: “Cố Tranh, anh muốn thử món này không?”

Cô chủ động chia sẻ với anh.

Lễ đáp lễ, Cố Tranh cũng chia món của mình cho An Văn.

Cô ăn rất thú vị.

Cố Tranh sớm phát hiện, mỗi lần ăn món cô thích, miếng đầu tiên cô sẽ vô thức gật gật đầu.

Thế là Cố Tranh cắt thịt bò mà cô thích thành từng miếng nhỏ, đều đưa cho cô.

An Văn đẩy đĩa, cười tít mắt nhận hết phần thịt bò, nói: “Cảm ơn Cố tổng.”

Giọng điệu cố tình tỏ vẻ nịnh nọt.

Biết rõ thói quen của cô, anh lại cảm thấy có một sự đáng yêu khó tả.

Cũng rất đáng quý khoảnh khắc này.

Cô rất biết làm nũng, Cố Tranh nghĩ thầm.

Ăn xong An Văn kéo Cố Tranh đi chèo thuyền.

Cô đã muốn đi từ lâu, thậm chí còn hỏi bạn bè xem mua vé ở đâu, cần lưu ý điều gì, có gì thú vị.

Trước khi lên thuyền An Văn mua một túi thức ăn cho vịt.

Nhà hàng tốt nhất gần tôi

Thế là những chú vịt nhỏ theo sát, đôi bàn chân nhỏ có màng tạo nên những làn sóng lấp lánh.

Không lâu sau cô đưa túi thức ăn cho vịt đến trước mặt Cố Tranh, nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Cố Tranh, hồi anh học ở đây có vịt không?”

Cố Tranh nhận túi thức ăn to, lắc đầu, thật sự không nhớ.

An Văn vỗ tay, chân duỗi thẳng, bắt chéo, nhịp nhàng đung đưa.

Cô thoải mái nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Ánh nắng nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, đôi môi căng mọng.

Cô hiểu lầm cái lắc đầu của anh là không có, tự nhiên nói: “Vậy thì anh thử trải nghiệm cho vịt ăn đi.”

Nhà hàng tốt nhất gần tôi

Nói xong, chiếc mũ beret trên đầu cô rơi xuống.

Cố Tranh nhắc: “An Văn, mũ rơi rồi.”

Cô uể oải đáp, như thể kiệt sức: “Đợi lát nữa nhặt, em mệt rồi.” Cô đã rắc thức ăn cho vịt đến mỏi cả tay.

Có tiếng gió, tiếng nước, tiếng vịt kêu, và cả tiếng hát…

Ngủ lơ mơ một lát, An Văn mở mắt.

Cố Tranh cho vịt ăn không giống cô.

Cô thì mạnh tay rắc một nắm to, nhìn chúng chen chúc, thích thú không thôi.

Nhà hàng tốt nhất gần tôi

Còn anh thì nắm một ít thức ăn, cổ tay nhẹ nhàng tựa lên thành thuyền, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từng hạt thức ăn từ từ rơi xuống.

Vậy nên vịt con xếp thành hàng dọc nhỏ, cư xử rất lịch sự.

An Văn cảm thấy Cố Tranh làm bất cứ việc gì cũng đều có dáng vẻ điềm tĩnh, tự tại.

Một sức hút kỳ lạ.

Và một cảm giác kỳ lạ khiến cô muốn nhìn thấy anh trong một dáng vẻ khác.

Cô cảm thấy mình khá cố chấp, ý nghĩ này xuất hiện không phải lần một lần hai, mà thậm chí khá thường xuyên.

Kết thúc buổi chèo thuyền An Văn muốn mua kem.

Cố Tranh đi sau An Văn.

Đột nhiên có người chào hỏi.

Là một người đàn ông râu quai nón người Anh chào Cố Tranh.

Người đàn ông này có lẽ đã lâu không gặp anh, ánh mắt nhìn anh từ trên xuống dưới như muốn xuyên thủng người anh, miệng liên tục thốt lên những tiếng cảm thán.

Cố Tranh gọi ông ta là Giáo sư Weber.

Giáo sư Weber dang tay, nhiệt tình muốn ôm Cố Tranh.

Thấy vậy An Văn nhanh chóng tiến lên nhận lấy bó hoa trong tay Cố Tranh.

Khi hai người kết thúc cái ôm, ánh mắt của Giáo sư Weber rơi trên người An Văn.

Ông muốn Cố Tranh giới thiệu cô gái xinh đẹp này.

Là người anh quan tâm, người mà anh ngưỡng mộ, là người anh đang theo đuổi.

Cố Tranh đã giới thiệu cô như thế này.

So với lần trước khi được giới thiệu là “con gái nhà chú An,” lần này cách giới thiệu khiến An Văn hài lòng hơn.

Giáo sư Weber có vẻ rất quý mến Cố Tranh, khi biết An Văn là cô gái mà Cố Tranh đang theo đuổi, ông lập tức dùng những lời lẽ xuất sắc nhất để khen ngợi anh.

Người phương Tây không ngại ngùng, hoặc có lẽ giáo sư Weber là người như vậy.

Sau khi hết lời khen ngợi Cố Tranh, ông dường như muốn giúp anh một tay, liền hỏi An Văn: “Cô có chấp nhận cậu ấy không?”

An Văn nghe vậy, ngẩn ra một chút, sau đó trả lời rất nghiêm túc: “Tôi muốn học hành!”

Giáo sư Weber bật cười ha hả: “Cô bé à, tình yêu và học hành có thể đi đôi mà! Nói như cô thì đang đi học là không thể yêu đương à?”

An Văn kiêu hãnh ngẩng cằm: “Tôi khao khát tri thức!”

Thực ra cô suýt nữa thì muốn nói bằng tiếng Trung: “Đàn ông làm chậm tốc độ rút kiếm của tôi!”

Thật không ngoa khi nói vậy, đàn ông đúng là ảnh hưởng đến cô.

Chẳng hạn, hôm qua cô đã xin nghỉ một ngày chỉ vì anh.

Ai ngờ nghỉ một ngày lại vô ích!

Nghĩ đến đây là lại tức.

Cô liếc anh một cái.

Anh vẫn cười, nụ cười như gió mát trăng thanh.

Đúng là sắc đẹp tai họa!

Cố Tranh nhìn bộ dạng tích tụ năng lượng của An Văn liền vội đổi chủ đề. Giáo sư Weber muốn hỏi thêm vài câu nhưng bị một cuộc gọi làm gián đoạn.

Sau đó An Văn quay sang hỏi Cố Tranh: “Ông ấy là ai vậy?”

“Là giáo sư ngành kinh doanh hồi tôi còn đi học.” Cố Tranh nhoẻn miệng cười mơ hồ, chỉnh lại kính mắt, “Giờ là hiệu trưởng trường”.

An Văn chỉ nghe hai chữ “hiệu trưởng” mà gật đầu “ồ” một tiếng.

Ngay giây sau, cô nghiêng đầu, ngạc nhiên đến lắp bắp: “Hiệu…hiệu trưởng của trường chúng ta?”

Cố Tranh gật đầu.

An Văn từ từ khép lại miệng đang há to, sau đó đặt bó hoa vào tay Cố Tranh, ôm đầu, vừa chạy đi vừa tự trách mình.

Bình Luận (0)
Comment