Trong bữa tối, An Văn nói cô sẽ tự tay nấu ăn.
Lúc nói vậy cả hai đang đi trên một cây cầu vòm cổ kính mang đậm dấu vết thời gian.
Ánh chiều tà phản chiếu xuống hồ nước dưới cầu tựa như một bức tranh sơn dầu.
An Văn đột nhiên quay lại, búng tay một cái trước mặt Cố Tranh, ánh mắt ánh lên vẻ tinh ranh: “Bữa tối em mời anh, tự tay nấu.”
Nói xong cô liếm một cái kem ốc quế trong tay rồi quay người đi.
Cố Tranh mải ngẩn người, không để ý rằng một cô bé nhỏ khoảng năm, sáu tuổi đang chạy tới từ phía sau.
Khi anh phát hiện ra mọi chuyện đã quá muộn.
Cô bé với mái tóc tết hai bím đâm thẳng vào người An Văn khi cô vừa quay lại, ngã phịch xuống đất.
An Văn ngẩn ra một lúc, không màng đến vết kem dính trên người, vội ngồi xuống lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
Cố Tranh cũng bước tới.
Cô bé tròn mắt nhìn An Văn, sau đó lại nhìn Cố Tranh rồi bỗng nhiên bật khóc lớn.
Cố Tranh đoán cô bé không sao. Giờ khóc to thế này chắc là bị dọa hoặc… xấu hổ. Dù sao thì trẻ con cũng có lòng tự trọng và cũng có thể cảm thấy mất mặt.
Nhưng tiếng khóc đinh tai nhức óc này làm An Văn bối rối đến mức không biết làm gì, cô chỉ nhớ bà ngoại từng nói xương trẻ con mềm, rất dễ bị tổn thương.
Mặc dù Cố Tranh đã nói cô bé không sao nhưng An Văn vẫn bị tiếng khóc làm xao xuyến.
Cô không ngừng an ủi và xin lỗi, lời nói tiếng Anh lộn xộn: “Đừng khóc, đừng khóc, em đau chỗ nào? Xin lỗi, xin lỗi, là chị không nhìn đường, xin lỗi…”
Ba mẹ cô bé nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy đến.
Họ kiểm tra xem cô bé có bị thương không.
An Văn cúi đầu đứng bên cạnh Cố Tranh, hai tay lo lắng cào cào.
Nhìn bộ dáng như kẻ phạm lỗi chờ xử lý của cô, Cố Tranh không nhịn được mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, siết nhẹ.
Hành động này vừa để ngăn cô cào tay, vừa là để an ủi cô.
Cảm giác nóng hổi từ lòng bàn tay bao trọn cổ tay mảnh khảnh hiện diện rõ ràng.
An Văn khẽ cắn môi, hơi nghiêng người dựa gần Cố Tranh, cúi đầu, trán gần chạm vai anh. Cô dùng tay còn lại chạm lên tay anh, kéo nhẹ ngón tay anh.
Hiểu ý, anh buông cổ tay cô ra.
Cố Tranh tưởng An Văn không muốn mình nắm tay nên rất ý tứ buông tay.
Nhưng đôi tay mềm mại không xương của cô lại cầm lấy tay anh, giữ chặt cả lòng bàn tay.
Khi bất an, bản năng là tìm đến nơi an toàn.
Cô bé không hề hấn gì, chỉ nhào vào lòng ba.
Ba mẹ cô bé sau đó hỏi An Văn có cần bồi thường cây kem không.
An Văn thở phào nhẹ nhõm.
Thoải mái hơn rồi, cô lại cảm thấy cơ thể có chút mềm nhũn. Cô nghiêng người, trán tựa lên vai Cố Tranh, khẽ cọ cọ và lắc đầu, lẩm bẩm: “Không cần đâu.”
Trên cầu, gió mát thổi qua. Cô bé cùng ba mẹ đã rời đi.
An Văn vẫn tựa trán vào vai Cố Tranh, tay nắm chặt lấy bàn tay anh.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô mới nhận ra hành động của mình hơi chủ động, hơi thân mật.
An Văn lập tức buông tay Cố Tranh.
Cô đứng thẳng, ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nước: “Có phải vì anh đang ôm bó hoa không?”
Câu hỏi này chẳng có ngữ cảnh gì cụ thể.
Cố Tranh nhìn bó hoa trên tay mình, không hiểu ý cô.
An Văn quay người bước đi: “Đến một cái ôm an ủi cũng không có.”
Trong lòng cô tự bổ sung thêm: Không phải là ôm yêu đương gì cả, đúng là keo kiệt!
Cố Tranh đứng nhìn bóng cô bước xa hơn vài mét mới bật cười bất lực.
Đây là lần đầu tiên Cố Tranh đến nơi ở của An Văn. Trước đây anh chỉ đưa cô đến thang máy.
Căn hộ được bố trí theo chiều ngang, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, ban công nối liền với cả phòng khách lẫn phòng ngủ, tầm nhìn rất thoáng.
Vào nhà An Văn chẳng chào đón gì, lập tức chạy vào phòng: “Em đi thay đồ trước đã, dính kem thấy khó chịu quá.”
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Cố Tranh. Anh đặt bó hoa xuống, tự mình quan sát xung quanh.
Phòng khách thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, không gian không quá rộng, chủ yếu chia làm ba khu vực.
Bên trái là bếp mở, các dụng cụ bếp được sắp xếp ngăn nắp, phân cách với khu vực nghỉ ngơi ở giữa bằng một chiếc bàn ăn. Trên thảm trải sàn, gối sofa rơi lộn xộn, bàn trà chất đầy các thứ như máy tính bảng, dây sạc, tai nghe, đĩa hoa quả… Bên phải là góc học tập với giá sách bày đủ loại sách và tài liệu. Trên bàn làm việc có máy tính, tài liệu và đủ loại văn phòng phẩm.
Phía bên phải nữa chính là phòng ngủ.
Phòng khách và phòng ngủ được ngăn cách bởi một cánh cửa trượt bằng kính. Lúc này, trên kính phản chiếu dáng người thiếu nữ khi thay đồ.
Bờ vai thẳng, eo thon.
Đường cong mềm mại, mảnh mai.
Thân hình uyển chuyển.
Cố Tranh quay mặt đi, đẩy gọng kính rồi bước ra ban công.
Anh nghĩ chắc An Văn không biết rằng cánh cửa trượt ấy phản chiếu rõ nét như vậy.
An Văn thay đồ xong đi ra.
Cô mặc đồ rất giản dị: quần jeans trắng nhạt, áo len dài màu cam.
Tóc buộc cao đuôi ngựa.
Nhìn người đứng ở ban công, cô lên tiếng với dáng vẻ chủ nhân: “Cố Tranh, anh muốn uống trà, cà phê hay nước trái cây?”
Vừa hỏi cô vừa cúi xuống nhặt gối sofa đặt lên ghế, tiện tay dọn hết đồ điện tử trên bàn trà qua bàn học.
Bàn học lại càng bừa bộn.
Rõ ràng lúc mời anh đến, cô đã nhớ rằng nhà mình phải rất gọn gàng, vì vừa dọn dẹp cách đây vài ngày.
Nhưng trước mắt… khác xa những gì cô tưởng tượng.
Cố Tranh bước từ ban công vào: “Nước lọc là được.”
Nhìn bàn học lộn xộn, An Văn nghĩ thầm “Thôi kệ đi” rồi vào bếp rót nước cho anh.
Cô pha thêm hai lát chanh.
Mang ra, cô cúi xuống đặt lên bàn trà: “Xin mời Cố tổng, nước hạnh phúc của ngài.”
Cố Tranh thấy dáng vẻ đó của cô thật buồn cười liền bật cười, ngồi xuống sofa cầm ly nước uống một ngụm.
Anh làm điệu bộ như đang thưởng trà.
Rồi gật đầu đánh giá: “Ngon.”
An Văn đắc ý lắc lư đầu, đuôi ngựa khẽ đung đưa. Hai tay đặt trước bụng, cô cúi người, khom lưng: “Cố tổng, xin đợi một chút, bữa tối sẽ sẵn sàng ngay.”
Nói xong, cô chạy đến tủ lạnh, mở cửa, ngồi xổm tìm kiếm một hồi.
Cố Tranh đưa tay xoa trán, cởi áo khoác, bước lại gần.
An Văn ngồi xổm trên đất, áo len cam rộng thùng thình phủ xuống đùi trông như một cục nhỏ xinh.
Giống như một quả cam.
Cũng giống như một cây nấm có hình cái ô.
Cố Tranh nhìn cô, bất giác bật cười vì nghĩ rằng nấm màu sặc sỡ thường có độc.
Ánh mắt anh lướt qua gian bếp sạch bóng, trong lòng tự hỏi liệu cô thật sự biết nấu ăn không.
Cố Tranh hắng giọng: “Cần giúp không?”
An Văn xua tay, làm động tác “dừng lại,” dứt khoát nói: “Không cần!”
Cô tìm trong đống kem đủ loại và lôi ra một hộp thực phẩm. Mở ra, bên trong là những viên há cảo được gói sẵn.
Cô ôm hộp bước vào bếp.
“Dịp Tết ba mẹ em đến chơi, tụi em gói há cảo cùng nhau, ăn không hết,” cô nói.
Cố Tranh nhướng mày. Hóa ra là mời anh đến để “xử lý đồ thừa.”
An Văn đang đổ nước vào nồi tráng men thì chợt cảm thấy lời mình nói có gì đó không đúng. Sau khi xả nước xong, cô vội bổ sung để xoa dịu tình hình: “Ngon lắm đấy, đầy ắp tình cảm, chất chứa cả tấm lòng.”
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi của Cố Tranh.
Anh nhìn qua màn hình, đi ra ban công nghe: “Ba ạ.”
Giọng Cố Nguyên trầm thấp: “Con đang ở nước Y phải không?”
“Vâng.”
“Là ở cùng… con gái nhà họ An?”
“Vâng.”
“Khi nào con về nước?”
Cố Tranh dừng lại một chút, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyến bay ngày mai, ngày 17 sẽ không muộn.”
“Ừ.” Giọng Cố Nguyên thay đổi chủ đề: “Đợi con về, chúng ta nói chuyện về chuyện của nhà họ An.”
Cố Tranh đại khái đoán được ba muốn nói gì.
Trong lòng có một điều gì đó đụng chạm, cảm giác anh chưa từng trải qua.
Anh quay đầu lại.
An Văn đứng trước tủ bếp, ôm hộp thực phẩm, dùng ngón tay đếm, đôi môi mấp máy như đang nói điều gì đó.
Có vẻ như cô đang đếm số lượng há cảo.
Hình như Cố Nguyên nói thêm câu gì đó nhưng Cố Tranh không nghe rõ.
Anh cũng không hỏi lại, chỉ đáp lời: “Vâng.”