An Văn đếm xong, tổng cộng có 38 cái há cảo.
Cô nghĩ, nếu Cố Tranh ăn 20 cái thì cô sẽ ăn 18 cái.
Ừ, nấu hết luôn!
Cô khẽ gật đầu, đặt hộp thực phẩm xuống rồi nhận ra mình quên bật bếp.
Bực mình, cô vỗ trán một cái rồi bật lửa.
Điều chỉnh lửa xong, cô ngước lên, bị thu hút bởi hình dáng người đứng ngoài ban công.
Cố Tranh mặc áo len đen, quần tây đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, cánh tay lộ rõ đường nét của một người đàn ông trưởng thành.
An Văn thầm nghĩ, sao có người mặc toàn màu đen mà vẫn ấm áp như cây ngọc đứng trước gió thế nhỉ?
Cố Tranh chẳng làm gì cả, chỉ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thả hồn vào khoảng không.
An Văn nghĩ, có lẽ anh đang… chiêm ngưỡng điều gì đó?
Cô lại nhớ đến lúc mình thay đồ xong đi ra, anh cũng đứng ở đó.
Điều gì đã thu hút ánh mắt anh?
Cô nhíu mày tự hỏi thầm, không lẽ ngoài đường có cô gái xinh đẹp nào?
Cô rón rén đi tới đứng sau lưng anh, nhìn theo ánh mắt anh.
Mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn cuối cùng phản chiếu trên tòa nhà La Mã với kính màu xanh lam tựa như mặt trời rực lửa chìm sâu vào đại dương xanh thẳm, tỏa ra những tia sáng vàng óng tuyệt đẹp.
Màu sắc.
Ánh sáng.
Tạo cảm giác mạnh mẽ, choáng ngợp.
Hồi nhỏ An Văn từng học vẽ, tiếc là không có năng khiếu nhưng khả năng thưởng thức cái đẹp của cô vẫn khá tốt.
Đây không phải vẻ đẹp thường ngày có thể nhìn thấy.
Thậm chí có phần tráng lệ.
Cô khẽ thốt lên: “Đẹp quá!”
Âm thanh bất ngờ từ phía sau khiến Cố Tranh giật mình.
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã chen lên bên cạnh anh, người nghiêng về phía trước, gương mặt xinh xắn, nụ cười rạng rỡ: “Thật sự đẹp quá.”
Rồi cô nghiêng đầu, nhẹ trách: “Cố Tranh, sao anh không gọi em? Đẹp thế này mà anh định độc chiếm!”
Đẹp?
Đẹp gì cơ?
Cố Tranh bối rối nhìn ra ngoài, ngay lập tức hiểu được “cái đẹp” mà cô nhắc đến.
“Tôi không biết,” An Văn nói với giọng có chút trách móc, “Trước hôm nay em đã một tuần không thấy mặt trời, cảm giác như sắp mốc meo đến nơi rồi.”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy sao?”
Cô gật đầu mạnh mẽ.
An Văn từ nhỏ đã khéo miệng, việc “khen người” với cô chỉ như trở bàn tay.
Cô dùng ánh mắt rực rỡ nhìn anh: “Anh vừa tới thời tiết liền tốt lên.”
Tựa như anh là một sự tồn tại tốt đẹp mang đến may mắn.
Câu nói này không làm cho gương mặt của Cố Tranh nở nụ cười, ngược lại anh cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, cơ thể cũng trống rỗng.
Như đang lơ lửng, không hề có cảm giác chạm đất.
Đột nhiên một chú chim bồ câu vỗ cánh bay qua khung cửa sổ.
Quá bất ngờ, An Văn hét lên một tiếng liên tục lùi lại phía sau.
Cô sợ đến run lên bần bật, mặt nhăn nhó, hai tay ôm ngực: “Em ghét chim bồ câu!”
Cô hoảng hốt, Cố Tranh nghĩ như vậy.
Khi An Văn hoàn hồn cô chỉ thấy Cố Tranh đang chăm chú nhìn mình.
Có lẽ ánh sáng ngoài cửa sổ làm chói mắt, anh đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ được biểu cảm của anh.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
An Văn cảm thấy kỳ lạ, lạ đến mức tim cô đập loạn xạ, dồn dập.
Cô nghiêng đầu, vừa định hỏi: “Anh nhìn em làm gì vậy?”
Anh đã mở miệng trước, giọng nói ấm áp: “Bị dọa sao?”
“Hả?” An Văn ngơ ngác chớp mắt một cái, phụ họa theo một tiếng: “À.”
Lạ quá. Trong lòng An Văn vẫn chỉ là từ này.
Đôi chân của người đàn ông thật dài.
Cô vừa lùi lại vài bước, anh đã bước một bước tới trước mặt cô, vòng tay qua eo cô kéo nhẹ, toàn bộ cơ thể cô liền ngã vào vòng ngực của anh.
Cánh tay của anh rất có lực, ôm lấy vòng eo của cô khiến cô phải nhón chân lên một chút.
Trong phòng nhiệt độ cao, cả hai đều chỉ mặc một lớp áo, lúc này dính sát vào nhau.
Hai tay cô đặt lên ngực anh, lòng bàn tay dường như đang chạm vào đường nét cơ bắp trần trụi.
Nóng rực như đang cháy.
Còn cái trán trơn bóng của cô chạm phải hầu kết của anh đang khẽ rung động.
An Văn “ực” một tiếng nuốt nước bọt.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.
Cô ngẩn ra.
Mơ hồ.
Đơ người.
Sự bá đạo bất ngờ này giống như trong phim thần tượng, anh định làm gì?
Tim cô lỡ một nhịp, rồi như hàng vạn con ngựa phi nước đại qua.
Chẳng lẽ… định tỏ tình?
Muốn xác định mối quan hệ sao?
Đây là mục đích chuyến đi này của anh à?
Anh còn chuẩn bị hoa.
Có vẻ là đúng rồi.
Chắc chắn là vậy!
Vậy… có nên đồng ý không?
Nhanh như vậy, đơn giản như vậy đã bị anh theo đuổi liệu có quá dễ dàng?
Nếu lỡ anh không trân trọng thì sao?
Bàn tay trên eo cô đột nhiên buông lỏng.
Hai chân An Văn ổn định đặt xuống mặt đất.
Anh vẫn ôm cô, nhẹ nhàng siết trong lòng ngực, bàn tay đặt lên sau gáy cô, dịu dàng xoa nhẹ.
Đầu anh hơi cúi xuống, cơ thể cô có mùi thơm ngọt ngào của kem.
Anh khẽ hít vào, như có như không.
Tiếng thở của người đàn ông ma sát ngay bên tai.
An Văn đỏ bừng cả mặt, nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay.
Quyết định rồi!
Không trân trọng thì không trân trọng!
Dù sao ai lợi ai hại còn chưa biết đâu!
Rồi cô bắt đầu nín thở chờ anh mở miệng.
“Ục ục… ục ục ục…” Một âm thanh càng lúc càng rõ rệt.
Cố Tranh buông An Văn ra nhanh chóng bước đến bếp, hơi vội vàng: “Nước sôi rồi.”
An Văn đứng sững tại chỗ, miệng hơi há ra, tay không tự chủ làm động tác ‘giữ lại’.
Cô cảm thấy mình biến thành một bức tượng thạch cao cứng ngắc, ‘rắc’, vỡ tan.
Một lúc lâu sau An Văn bước qua đó.
Cô khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào quầy bếp chăm chú nhìn bóng lưng rộng lớn của người đàn ông.
Há cảo đã được cho vào nồi, nước lại sôi, Cố Tranh đang cầm muôi khuấy nhẹ để tránh há cảo dính vào đáy nồi.
Anh nghĩ rằng há cảo đã đông lạnh thì cần nấu lâu hơn một chút.
Vì thế An Văn chỉ thấy anh cứ điềm tĩnh đứng đó nấu há cảo, còn thoải mái tựa một tay lên tủ bếp, dáng vẻ so với thường ngày lại thảnh thơi hơn nhiều.
Sự quyến rũ của đàn ông không chỉ nằm ở việc đứng trên đỉnh cao, An Văn nghĩ vậy vào lúc này.
Ví dụ như, dáng vẻ Cố Tranh nấu há cảo bây giờ mang một sức hút vô hình hoặc có thể gọi là… gợi cảm?
Tai An Văn nóng bừng, nhưng ý nghĩ trong đầu lại quay trở về vấn đề chính.
Người này vừa ôm người ta mà vẫn bình thản như vậy?
Hay là đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” đây?
An Văn bĩu môi, dùng ngón tay trắng nõn chọc vào lưng Cố Tranh không khách khí.
Anh vẫn tập trung vào nồi há cảo, không quay đầu lại: “Hửm?”
“Anh vừa nãy…” An Văn nâng cao giọng, “Sao lại ôm em?!”
Cố Tranh ngừng một chút, một chút ý cười thoáng qua trong đôi mày, anh nghiêng đầu.
Đường nét bên mặt anh rõ ràng, giọng nói nhã nhặn: “Chẳng phải em bị dọa sao?”
???
!!!
An Văn phản ứng chậm một nhịp.
Chiều nay, cô tưởng một bé gái bị va vào đâu đó, hoảng sợ, nên đã nhắc anh rằng “an ủi bằng một cái ôm”.
Ha!
Haha!
Hahaha!
An Văn cười lớn trong lòng, cười vì mình quá đa tình.
Cô quay lưng bước nhanh về phía bàn ăn, ngồi xuống chờ ăn há cảo, hoàn toàn quên mất mình đã nói sẽ tự tay nấu ăn.
Cô không giận lâu, vì trong lúc ăn há cảo Cố Tranh bị cấn răng nhả ra một đồng xu nhỏ.
Hóa ra anh cũng có lúc ngẩn ngơ như thế.
An Văn cười khoái chí: “Chúc mừng nha Cố tổng, anh ăn trúng há cảo may mắn rồi!”
Cô chớp mắt lớn: “Tâm nguyện thành sự nhé.”
Sau bữa tối hai người dựa vào lan can ngoài ban công trò chuyện.
Ánh đèn đường ngoài kia vàng nhạt, mọi vật đều trở nên dịu dàng.
Chủ đề của họ từ giáo sư Weber mà họ gặp hôm nay đến việc học gần đây của An Văn rồi lại quay về những chuyện trong nước.
Cô lúc thì cáu kỉnh lúc lại vui vẻ, chẳng giấu giếm chút nào, trong bóng tối dường như cô càng sinh động, tất cả đều được Cố Tranh thu vào trong mắt.
Thời gian đã muộn, Cố Tranh phải trở về.
An Văn khoác một chiếc áo ngoài, không nghe lời khuyên mà kiên quyết tiễn anh xuống lầu.
Khi bước vào thang máy, cô hơi ngẩng cổ:
“Anh đến nhà em, tiễn anh là phép lịch sự cơ bản mà đúng không?”
Cố Tranh cúi đầu, mỉm cười một chút.
An Văn tò mò, đôi mắt hạnh đào hơi nheo lại:
“Anh cười gì thế?”
Anh lắc đầu phủ nhận:
“Không có.”
“Có mà!” An Văn chắc chắn, “Anh cười mà!”
Lúc này cửa thang máy mở ra kèm theo làn gió lạnh thổi vào. Thế là An Văn quên luôn chuyện vừa rồi, rụt cổ bước ra ngoài.
Đi được vài bước, Cố Tranh giữ cô lại:
“Tiễn đến đây thôi, lên đi, đừng để bị cảm.”
An Văn đảo mắt một chút rồi gật đầu.
Cô chu môi:
“Ngày mai em phải làm bài tập, chuyến bay của anh lại sớm, em sẽ không tiễn anh nữa đâu.”
Cố Tranh nhìn cô, nhẹ gật đầu, khóe miệng mỉm cười nhạt:
“Ừ.”
Một cơn gió lướt qua, An Văn co rụt cổ lại:
“Lạnh quá!”
Cố Tranh đưa tay xoa nhẹ đầu cô:
“Lên nhà đi.”
An Văn ngước mắt nhìn anh một cái.
Cố Tranh cảm thấy ánh mắt cô hơi khác thường, nhưng chưa kịp nghĩ gì cô đã bất ngờ lao tới ôm chặt anh.
Như một chú gấu túi, tay chân quấn chặt lấy anh.