Chuyến bay rời nước Y của Cố Tranh rất sớm, trời chưa sáng hẳn, mưa phùn lất phất, không khí ẩm lạnh.
Tiếp viên hàng không mang đến cho anh một chiếc mền, anh lịch sự nói “Cảm ơn” bằng tiếng Anh.
Anh nhắm mắt, chuẩn bị cho chuyến bay dài.
Nhưng trong đầu bỗng nhiên vang lên những lời cô gái ấy từng nói với anh.
— “Anh vừa tới thời tiết liền tốt lên”.
Giờ nghĩ lại, có lẽ không hoàn toàn là lời nói đùa mà cũng có vài phần thật lòng.
Nghĩ đến đây đôi lông mày của Cố Tranh hơi động đậy.
Anh nhớ lại tối qua khi rời đi cô bất ngờ lao tới ôm anh một cái rồi nhanh chóng buông ra quay người chạy mất.
Cảm giác khi ấy giờ nhớ lại vẫn còn rõ ràng. Dường như cô mềm mại đến lạ.
Anh còn nhớ lúc cô chạy đến trước thang máy, dáng vẻ sốt ruột, ngón tay nhanh chóng ấn nút mở thang máy.
Có vẻ cô không ngờ thang máy đều đang đi lên.
Vì vậy cô bối rối liếc anh một cái sau đó vội vàng chạy lên cầu thang, tiếng bước chân vang “bộp bộp bộp” như động cơ xe máy.
Cố Tranh giống như tối qua, bật cười nhẹ.
Từ nước Y bay đến Bắc Đô mất hơn mười tiếng.
Khi máy bay hạ cánh ở Bắc Đô, theo giờ địa phương là rạng sáng ngày 17 tháng 2.
Tài xế đã đợi ở sân bay Bắc Đô từ trước.
Khi Cố Tranh lên xe anh thấy Lương Thảo cũng ngồi ở ghế trước cất tiếng chào:
“Cố tổng.”
Cố Tranh chỉ đáp lại nhạt nhẽo:
“Ừ.”
Xe rời khỏi sân bay chạy chậm rãi về phía trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn.
Khi xuống máy bay Cố Tranh đã gửi một tin nhắn WeChat cho An Văn nói rằng anh đã đến Bắc Đô.
Lúc này cô trả lời lại, là một sticker có hình một chú tiểu béo tròn ngồi xếp bằng, ôm lấy đầu, kèm dòng chữ:
[Căng thẳng quá trời]
Cố Tranh: [Sao vậy?]
An Văn: [Làm bài tập.]
An Văn: [[Huhu.gif]]
Cố Tranh: [[Xoa đầu an ủi.gif]]
An Văn: [Anh ăn cắp sticker của em! [Bĩu môi]]
Cố Tranh: [Mau làm bài tập đi.]
An Văn: [[Lăn lóc rời đi.gif]]
Cố Tranh đặt điện thoại xuống.
Anh tháo kính, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc:
“Trễ thế này, có việc gấp à?”
Lương Thảo im lặng một lúc lâu giờ đây mới vội vàng xoay người nửa vòng thành khẩn xin lỗi:
“Cố tổng, tôi đến để xin lỗi.”
Anh không nói gì, chỉ hơi nhíu mày.
Lương Thảo hạ giọng, nhẹ nhàng nói:
“Việc mắc sai sót cơ bản như thế này tôi rất xin lỗi. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình. Tôi tự nguyện từ bỏ tiền thưởng cuối năm nay và danh hiệu nhân viên xuất sắc. Tôi…”
“Không phải lỗi của cô.” Cố Tranh ngắt lời, đeo kính trở lại, giọng điệu trầm xuống như nhắc nhở:
“Tôi đã nói rồi.”
Lương Thảo không hiểu, nếu không trách cô vậy tại sao lại…
Cô thử dò hỏi:
“Tôi nghe nói… anh đang tuyển trợ lý sinh hoạt.”
“…”
“Có phải vì lỗi lầm của tôi mà…” Lời của Lương Thảo đột ngột ngừng lại.
Bởi vì Cố Tranh đã ra hiệu “dừng lại”.
Anh không có ý định lặp lại hay tranh cãi về vấn đề này.
Thậm chí anh cảm thấy cô không nên xuất hiện vào lúc này để nói những chuyện như thế này. Điều đó khiến anh thấy mệt mỏi.
Cuối cùng, anh nói ngắn gọn:
“Trợ lý Lương, cô chỉ là trợ lý công việc của tôi, trách nhiệm của cô chưa bao giờ bao gồm đời sống của tôi. Vì vậy chuyện lần này không phải lỗi của cô.”
Những lời này trong tai Lương Thảo là lạnh lùng, xa cách. Cô cảm giác như có một tảng đá lớn đè nặng trên ngực, khó mà thở được.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Cố Tranh cũng nhớ cô đang bị bệnh.
Anh không phải là một ông chủ vô tình.
Giọng anh dịu lại:
“Việc tuyển trợ lý sinh hoạt không liên quan đến năng lực làm việc của cô. Tôi chỉ cần một người chuyên phụ trách đời sống lúc này. Cô nên hiểu rằng trách nhiệm của cô là trong phạm vi công việc của mình, những việc khác không thuộc trách nhiệm của cô.”
Lương Thảo cúi đầu, mặt càng thêm tái nhợt:
“Tôi hiểu rồi, Cố tổng.”
Trước đây Cố Tranh không cần trợ lý sinh hoạt vì công việc bận rộn, những việc còn lại anh có thể tự lo liệu.
Những chuyến đi cá nhân như lần này rất ít khi xảy ra.
Nhưng sự việc lần này khiến anh nhận ra anh cần một trợ lý sinh hoạt chuyên nghiệp.
Hơn nữa một cô gái như An Văn sau khi tốt nghiệp trở về nước chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Cố Tranh chỉ “Ừm” một tiếng, nhắm mắt lại rồi giao phó:
“Đưa trợ lý Lương về nhà trước.”
Tài xế đáp lại:
“Vâng, Cố tổng.”
Lương Thảo nói với giọng run rẩy:
“Cảm ơn Cố tổng.”
Giọng cô nghe thật yếu ớt.
Trong bao năm qua, Cố Tranh chưa từng thấy Lương Thảo trong tình trạng như vậy.
Anh mở mắt, bình tĩnh khuyên nhủ cô:
“Trợ lý Lương, tôi không phải là người không phân biệt công tư, cũng không phải là ông chủ không cho phép nhân viên mắc sai lầm. Vì vậy, sau này đừng quá lo lắng về những chuyện như thế này. Tất cả những gì cô đã cống hiến cho công ty, mọi người đều ghi nhận, không ai có thể phủ nhận được. Hãy chú ý sức khỏe, cố gắng làm việc tốt hơn, công ty sẽ không để cô thiệt thòi.”
Lần này Lương Thảo không lên tiếng.
Cho đến khi xe dừng trước khu chung cư, cô xuống xe kính cẩn nói: “Cố tổng, tối nay làm phiền anh rồi, thật xin lỗi.”
Cố Tranh qua cửa sổ xe, đáp lại: “Tạm biệt.”
Do việc gián đoạn này mà Cố Tranh về đến nhà đã là 5 giờ sáng.
Anh không định ngủ nữa, rót một ly nước chanh ngồi trên ghế sofa chờ trời sáng.
Trời vừa rạng sáng Cố Tranh đứng dậy đi tắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Anh thong thả ăn xong rồi lái xe đến vùng ngoại ô phía tây.
Hôm nay là ngày giỗ của anh trai anh, Cố Nghiêu.
Như mọi năm, anh đến viếng mộ. Bia đá lạnh lẽo sừng sững, hương khói cháy nghi ngút.
Không gian rộng lớn và yên tĩnh, thời gian trôi qua thật lâu.
Cố Tranh ngẩng đầu, thấy một tàn hương đang cháy rơi xuống.
Anh đứng dậy, đầu gối có chút tê nhức.
Buổi chiều, mọi người rời đi.
Cố Nguyên đỡ vợ là Trang Huệ lên xe, Cố Tranh đứng bên cạnh.
Khi cửa xe chưa đóng, Cố Nguyên ngồi trong xe nói với anh: “A Tranh, cùng về nhà ăn cơm tối đi!”
Ánh mắt Cố Tranh lướt qua Trang Huệ đang đeo kính râm im lặng không nói gì, anh khẽ lắc đầu: “Không được, công ty có việc, con phải qua đó một chút.”
Cố Nguyên chuyển chủ đề: “Chuyện nhà họ An, lúc nào rảnh thì về chúng ta bàn nhé.”
Đây là lần thứ hai Cố Nguyên nhắc đến “nhà họ An.”
Cố Tranh gật đầu: “Được.”
Anh đóng cửa xe lại cho bọn họ, nhìn xe rời đi. Sau đó, anh quay lại bia mộ.
Cố Nghiêu.
1984~1992.
Những con số khiến người qua đường cũng cảm thấy xót xa, lắc đầu thở dài.
Cố Tranh ngẩng đầu nhẹ, yết hầu khẽ chuyển động.
Anh muốn trốn chạy nhưng lại hiểu rằng chẳng có nơi nào để trốn.
Cứ đứng như vậy một lúc lâu đến khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy một hàng đàn én bay ngang qua trên bầu trời không một gợn mây.
Trước đó không lâu trời vừa mưa.
Giờ đây, sau mưa trời lại sáng, mây đen tan đi, bầu trời mang một màu xanh lam đẹp mắt.
Xa xa, những ngọn núi màu xanh biếc bao quanh, mờ ảo dần hiện ra.
Đẹp.
Trong đầu Cố Tranh hiện lên chữ này.
Hoàng hôn rực rỡ thì đẹp nhưng sau cơn mưa trời quang cũng đẹp.
Anh bất chợt nghĩ, cảnh đẹp thật nhiều vậy sao? Rốt cuộc, chỉ trong vài ngày qua anh đã thấy hai lần.
Nhưng trong nhiều năm trước đó anh chưa từng thấy. Có lẽ là rất nhiều. Chỉ là trước đây anh không để ý.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của An Văn.
An Văn: [Anh mua bàn học cho em hả?]
Kèm theo ảnh chụp chiếc bàn.
Cố Tranh: [Thấy bàn của em nhỏ quá, không đủ dùng.]
An Văn: [Chứ không phải thấy bàn em bừa bộn sao!]
An Văn: [[Bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa hừng hực.gif]]
Cố Tranh khẽ cười: [Chỉ là quá nhỏ thôi.]
Không nhận được tin nhắn trả lời của An Văn nữa.
Cố Tranh chuẩn bị đi đến công ty, vừa lên xe cài dây an toàn xong điện thoại lại rung lên.
Anh kiểm tra, là email từ Giáo sư Weber.
Giáo sư mời anh tham gia hoạt động cuối kỳ của trường kinh doanh vào tháng sau.
Có lẽ biết anh bận rộn, nên dùng từ “nếu có thời gian thì…”
Cố Tranh tay đặt trên vô lăng, tay kia xoay điện thoại, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi xanh ở xa.
Hai phút sau, anh trả lời bằng tiếng Anh: [Rất vinh dự! Chắc chắn em sẽ đến!]
Vừa cất điện thoại chuẩn bị lái xe, điện thoại lại rung lên.
Cố Tranh liếc mắt nhìn, xe vừa khởi động lại dừng lại.
An Văn: [Đừng nói với em, anh là ông chủ của Human Liberty!]
An Văn: [[Quăng đầu phát điên.gif]]