Trong nhà hàng, An Văn ngồi ăn trưa cùng bạn học.
Cô chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, miệng máy móc nhai miếng bánh mì khô khốc.
Ảnh đại diện của Cố Tranh có nền màu đen với vài bóng râm và ánh sáng, như tia nắng lọt qua tán lá, lại giống ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Biệt danh của anh ta chính là tên thật, Cố Tranh.
Anh ta vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô!
An Văn âm thầm chửi rủa, vừa định rời mắt thì điện thoại rung lên, thông báo hiện trên màn hình.
Cố Tranh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Ngay sau đó, tin nhắn được gửi đến.
Cố Tranh: [Xin lỗi, tôi vừa họp xong nên mới thấy tin nhắn của em.]
“Cả buổi sáng rồi mà bảo mới thấy tin nhắn, ai mà tin được!”
An Văn không thèm để ý đến Cố Tranh, trực tiếp chụp màn hình trang kết bạn với Cố Tranh gửi cho An Quốc Khánh.
Lúc này, tin nhắn của Cố Tranh lại hiện lên.
Cố Tranh: [Nghe nói em mới đến nước Y, nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.]
An Văn từ tốn nhai bánh mì, trong lòng khẽ cười khinh thường.
Cô sinh ra đã xinh đẹp, những chàng trai theo đuổi và làm quen nối đuôi nhau không ngớt, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua?
Vậy nên, hai câu mở đầu của Cố Tranh trong mắt An Văn có ý nghĩa gì?
Tương đương với: Công việc bận rộn, địa vị cao quý, việc gì cũng làm được, siêu ngầu!
An Văn bỗng nảy sinh tò mò, không biết những người như vậy đăng gì trên vòng bạn bè.
Cô nuốt miếng bánh mì trong miệng, uống một ngụm nước có ga màu xanh rồi click vào vòng bạn bè của Cố Tranh.
Bài đầu tiên: Tác động của nền kinh tế toàn cầu đi ngược xu hướng đối với các nền kinh tế tự do và mở…
Bài thứ hai: Rủi ro và thách thức của nền kinh tế năng lượng mới…
Bài thứ ba: Thúc đẩy thực hiện hiệu quả “Hiệp định OY”, đạt được mục tiêu phát triển bền vững của Liên Hợp Quốc…
An Văn câm nín nhắm mắt lại, ngón tay bấu chặt điện thoại đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
Trời ơi!
Kiểu này còn sống ảo hơn cả khoe xe sang và đồng hồ hiệu.
An Văn lại thở dài: Ba mẹ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy!
An Văn thoát khỏi vòng bạn bè của Cố Tranh, gõ tin nhắn trả lời: [Chuyện của em không cần anh bận tâm đâu.]
Cô ngắm nghía câu trả lời của mình, rất hài lòng, đủ mỉa mai.
Sau đó cười tủm tỉm đặt điện thoại xuống khuấy khoai tây nghiền với thịt xông khói.
Vừa múc một muỗng khoai tây nghiền tự làm chưa kịp đưa lên miệng, điện thoại rung một cái, An Văn liếc mắt nhìn.
Cố Tranh: [Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.]
An Văn khựng lại động tác cho thức ăn vào miệng, hơi ngớ người, người này có hiểu hai chữ “mỉa mai” không vậy?
Là cô thể hiện chưa đủ rõ sao?
Hay là anh ta cũng đang mỉa mai?
An Văn ngậm một miếng khoai tây nghiền, lưỡi liếm qua lớp khoai mịn, cầm điện thoại lên gõ: [Nghe nói anh là cựu sinh viên trường em, anh là khóa 02 phải không?]
Cố Tranh: [Tôi tốt nghiệp thạc sĩ năm 02.]
Ầm — ầm — ầm —
An Văn lập tức nghe thấy tiếng sét đánh bên tai.
Trời ơi là trời!
Tốt nghiệp thạc sĩ năm 02!
Vậy không phải là… sinh viên từ thế kỷ trước sao?
Vậy ít nhất cũng 35 tuổi, thậm chí còn già hơn.
An Văn ngớ người, đây là đàn ông chất lượng trong mắt ba mẹ sao?
Cô dùng hai tay cầm điện thoại ôm ngực, thở không ra hơi, trong lòng kêu than: Bán con gái rồi, nhà họ An muốn bán con gái rồi!
Cô không khỏi suy đoán lung tung, không biết nhà họ An có phá sản không nhỉ?
Nếu không thì thật không thể giải thích được hành động của ba mẹ cô, những người trước đây luôn yêu thương cô như vậy.
Giây tiếp theo An Văn lấy lại lý trí, việc cấp bách là phải làm cho người này biết khó mà rút lui.
Cô tiếp tục mỉa mai: [Ở tuổi của anh, em gọi anh là chú có làm anh giận không?]
Kèm theo biểu tượng cảm xúc ngây thơ: [[e.ngại.gif]]
Cố Tranh: [Không.]
An Văn: …
Đúng là muối không ăn dầu không thấm!
An Văn nhớ lại trong lời nói của ba mẹ, hình như Cố Tranh này khá có cảm tình với cô nhưng cảm tình này rốt cuộc từ đâu ra?
Chẳng lẽ họ đã gặp nhau?
An Văn hỏi thẳng: [Anh đã gặp em bao giờ chưa?]
Cố Tranh: [Đã xem qua ảnh.]
Đúng rồi!
Đúng rồi!!
Quả nhiên là thấy sắc động lòng!!!
Nhưng vì Tam Phong nên cũng không nên trực tiếp xé rách mặt với anh ta, cô ở nơi xa xôi thế này, vạn nhất ba cô lại gây chuyện thì sao?
Suy đi tính lại, An Văn quyết định xử lý lạnh nhạt.
Cô đặt thìa xuống, đẩy khay thức ăn sang một bên, mở sách ra rồi chụp một tấm ảnh gửi qua.
An Văn: [Xin lỗi, em đang bận học.]
Bên kia lập tức trả lời: [Được, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.]
An Văn nhướn mày, hài lòng: Lần này cũng biết điều.
Việc học và cuộc sống ở nước Y dần dần đi vào quỹ đạo, trở nên có quy củ.
So với lúc mới đến đây, giờ An Văn đã có thể ăn ngon ngủ yên, phần lớn là nhờ bận rộn với việc học, cơ thể mệt mỏi.
Lúc này điều khiến cô lo lắng nhất là bài kiểm tra môn Marketing cuối tháng, cũng là kỳ thi cuối kỳ học mùa thu.
(Marketing (tiếp thị) là một quá trình bao gồm tất cả các hoạt động liên quan đến việc nghiên cứu, phát triển, quảng bá và phân phối sản phẩm hoặc dịch vụ nhằm đáp ứng nhu cầu và mong muốn của khách hàng, đồng thời đạt được mục tiêu của tổ chức hoặc doanh nghiệp.)
Trong đó phần thiết kế phương án marketing thật sự khiến người ta đau đầu, phương án này đến phương án khác liên tục bị phủ quyết trong những cuộc tranh luận.
Tiến độ dậm chân tại chỗ, rối tung cả lên.
Chiều thứ bảy An Văn cùng bạn học đến phòng thảo luận để bàn về phương án cuối cùng.
Thảo luận hơn hai tiếng đồng hồ cũng chưa xác định được phương án cuối cùng, đại khái là ai cũng giữ ý kiến của mình, ai nói cũng có lý.
Tiếng cãi vã luôn khiến người ta bực bội.
An Văn bưng laptop ngồi bên cửa sổ, tạm thời trốn khỏi sự tranh cãi.
Ngoài cửa sổ sừng sững những tòa nhà kiến trúc phục hưng hùng vĩ, phía trước là bãi cỏ rộng rãi, những sinh viên trẻ trung và đầy sức sống tụ tập thành nhóm ở đó, thong dong tận hưởng thời tiết đẹp hôm nay.
An Văn không tiếc ánh mắt ghen tị, cũng không biết họ là sinh viên khoa nào, đã đến kỳ thi cuối kỳ rồi mà vẫn thảnh thơi thế.
Điện thoại trong túi áo hình như rung một cái.
An Văn hoàn hồn, không chắc chắn lắm nên móc điện thoại ra xem, quả thật có tin nhắn mới.
…lại là Cố Tranh.
Trước khi mở tin nhắn, An Văn đã chuẩn bị trả lời một câu [Đang bận học] để đuổi khéo, nhưng khi mở ra xem, Cố Tranh gửi đến lại là một tài liệu.
Đó là thông tin cá nhân của giáo sư phụ trách bài kiểm tra của An Văn, còn có cả những ví dụ xuất sắc về bài kiểm tra marketing qua các năm.
Cố Tranh: [Tôi nghe anh trai em nói gần đây em đang đau đầu vì bài kiểm tra marketing, hy vọng những ví dụ và những tài liệu này có thể giúp ích cho em.]
Cố Tranh: [Trước tiên em phải hiểu rõ, kỳ kiểm tra này không chỉ đánh giá việc học của sinh viên trong học kỳ này mà còn phản ánh nhiều mặt về khả năng phối hợp tổ chức của sinh viên. Các em không nên làm việc với tư cách là bạn học, các em là một đội, và đội cần Leader để chủ trì tổng thể.]
(“Leader” là một từ tiếng Anh có nghĩa là “lãnh đạo” hoặc “người dẫn đầu”. Đây là người có vai trò chỉ đạo, hướng dẫn, và điều phối các hoạt động của nhóm, tổ chức hoặc cộng đồng)
Cố Tranh: [Thứ hai, có vẻ các em đã bỏ qua vai trò quan trọng trong hướng nghiên cứu – bên A. Mặc dù chỉ là mô phỏng dự án, nhưng vẫn có sự tồn tại của bên A, ví dụ như giáo sư phụ trách chấm điểm, quan điểm và sở thích của họ rất quan trọng…]
Đây là lần đầu tiên An Văn thấy Cố Tranh nhắn nhiều chữ như vậy, đầy màn hình, phân chia chi tiết và trọng điểm.
Sau khi đọc từng chữ từng câu xong, An Văn không trả lời tin nhắn cho Cố Tranh, cũng không hỏi tội “người phản bội” là anh trai An Tế của mình, cô đứng dậy, quay đầu nói lớn bằng tiếng Anh: “Chúng ta hãy chọn một Leader nhé! Bỏ phiếu chọn, công bằng chính xác.”
Khi chọn Leader, An Văn bỏ phiếu cho Hà Vĩ Giai, người vốn không mấy thân thiện với cô.
Hà Vĩ Giai cũng ngạc nhiên về lá phiếu của An Văn, nhìn cô chằm chằm mấy giây.
Hà Vĩ Giai là người Trung Quốc, theo lý thì hai người nên “đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng nước mắt” mới phải, nhưng không phải vậy.
Đầu học kỳ, vì đều là người Trung Quốc nên An Văn chủ động trò chuyện với Hà Vĩ Giai nhưng cô ấy không mấy để ý.
An Văn vốn tưởng cô ấy chỉ là tính cách lạnh lùng thôi.
Sau này mới phát hiện Hà Vĩ Giai chỉ không để ý đến mình, còn với các bạn khác thì nói chuyện rất nhiệt tình và tích cực.
Nhưng ngoài sự không thân thiện vô cớ đó ra, An Văn thấy Hà Vĩ Giai quả thật là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí Leader.
Đã cùng xuất sắc như nhau, tại sao An Văn lại bỏ phiếu cho Hà Vĩ Giai?
Bởi vì An Văn hiểu, lá phiếu này của cô sẽ giúp hai người tạm thời hòa thuận.
Đây là một đội.
Miễn là mọi việc suôn sẻ, những chuyện nhỏ này An Văn không để ý.
Sau khi Hà Vĩ Giai đảm nhận vai trò Leader, đội có người đứng đầu và người có tiếng nói, tiến độ thuận lợi hơn nhiều, thậm chí còn kịp định hướng và chi tiết cuối cùng của phương án trước bữa tối.
Khi về căn hộ, với lương tâm còn sót lại của mình An Văn gửi tin nhắn cảm ơn Cố Tranh: [Hôm nay cảm ơn anh, tài liệu và đề xuất của anh rất hữu ích, đã giải quyết được khó khăn của tụi em.]
Trước khi đi ngủ, An Văn nhận được tin nhắn trả lời của Cố Tranh.
Cố Tranh: [Không có gì, chúc em kỳ thi cuối kỳ thuận lợi.]
An Văn dựa đầu giường, vài lọn tóc đen mượt dính vào má, dưới ánh đèn màu cam ấm áp, những đường nét tinh tế trên gương mặt trông thật dịu dàng quyến rũ.
Cô bĩu môi nghĩ về chuyện hôm nay.
Không thể không công nhận, tuổi tác và trải nghiệm đôi khi cũng là một điểm cộng.
Sức hấp dẫn của đàn ông, ngoại hình là thứ yếu, chủ yếu là tính cách, nhận thức, tầm nhìn, cách nghĩ…
An Văn dùng ngón tay lướt trang tin nhắn, xem lại tin nhắn Cố Tranh gửi chiều nay.
Cô càng xem càng gật đầu đồng ý.
Đột nhiên, An Văn phản ứng lại, bản thân mình lại có chút cảm tình với ông chú già đó.
Tuy chỉ là một chút.
Nhưng cũng không được!
An Văn tự nhủ, dù sao người ta có ơn với mình, có chút cảm tình cũng là bình thường.
Nhưng làm sao có thể… thật sự là quá già rồi.
Tuổi này, khiến cô không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa… giờ giấc trả lời tin nhắn này…
An Văn tặc lưỡi: chậc chậc.
Trong nước mới chưa đến 6 giờ, với tuổi đó của anh ta chắc là lại mất ngủ rồi.
Điện thoại lại rung một cái.
Cố Tranh: [Cuối tháng tôi đến nước Y công tác, có thể hẹn em ăn bữa cơm không?]
!!!
Gặp mặt?
Trong chốc lát, những cảm tình An Văn tích lũy với Cố Tranh như một tấm gương thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cô cười khẩy, nhướn mày.
Đây là trực tiếp nhảy quy trình đến gặp mặt rồi.
Ông chú già này không giấu nổi đuôi cáo rồi!