Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 4

Vì lời mời đột ngột của Cố Tranh, An Văn nhớ đến anh trai An Tế mà cô đã bỏ quên mấy ngày nay.

Bây giờ trong nước chưa đến 6 giờ, An Tế chắc đang ngủ.

Nhưng An Văn không quan tâm, trực tiếp gọi điện qua.

Điện thoại reng một hồi mới được nghe.

An Tế bị đánh thức, giọng khàn khàn, giọng điệu khó chịu: “Làm gì đấy?”

An Văn không hề sợ hãi, giọng điệu còn khó chịu hơn: “Anh kể chuyện của em cho Cố Tranh, còn hỏi em làm gì!”

Tính sổ muộn màng.

“…” Im lặng.

An Văn nâng cao giọng: “Anh!”

An Tế lại lên tiếng, giọng rõ ràng hơn nhiều, thái độ cũng tốt hơn nhiều, giải thích: “Cố Tranh đến Thượng Hải, ba bảo anh làm chủ nhà tiếp đãi nên anh tiện mồm nói chuyện của em. Em không phải nói với anh là em đang phiền lòng sao? Nên anh bảo anh ta có thời gian thì chỉ bảo em.”

Nói rồi, An Tế cười: “Sao? Anh ta thật sự chỉ bảo em à? Vậy việc phiền lòng của em giải quyết được chưa?”

Còn cười được!

An Văn càng tức: “Cố Tranh già như vậy! Mọi người đều đẩy em xuống hố lửa, ba mẹ như vậy, anh cũng như vậy! Em có phải là con rơi không? Em phải đi xét nghiệm máu!”

“Em cứ đi xét! Cứ đi xét! Người thấy kim tiêm là tè ra quần mà còn dám lớn lối!”

“!!!” An Văn có không ít chuyện xấu hổ hồi nhỏ, lúc này bị An Tế đánh chí mạng, cô nổi điên, “Anh có phiền không hả?!”

An Tế cười một tiếng, quay lại chủ đề: “Hố lửa gì? Cố Tranh là Tổng Giám đốc điều hành tập đoàn Bách Gia đấy, người khác muốn cũng không được. Em mà thật sự là con rơi thì làm gì tới lượt của em? Em phải biết, nếu em và anh ta có kết quả thì chúng ta…”

An Tế dừng lại vài giây, châm một điếu thuốc, hít một hơi, híp mắt cười nói: “Già gì chứ? Đàn ông lớn tuổi một chút biết yêu chiều người ta, biết không?”

“Không biết!”

“Hừ!” An Tế cười sủng nịnh một tiếng, chế giễu, “Em xem tính khí này của em, anh thương tiếc dùm Cố Tranh luôn.”

“Tính khí em sao? Chẳng lẽ em không xứng với anh ta?”

“Đúng vậy đấy.”

An Văn cảm thấy An Tế cố ý chọc tức mình, không phục hét lên: “Không xứng? Cố Tranh là ai chứ? Thần tiên à?”

An Tế lười tranh cãi, đổi chủ đề: “Em nghỉ hôm nào? Anh đến đón em.”

“Không cần anh đón!” An Văn tức giận cúp điện thoại.

Phản rồi!

Cả nhà đều phản rồi!!

An Văn ở nước ngoài không thể đối đầu trực tiếp với họ, hơn nữa trong tay họ còn có “con tin”.

Nhưng An Văn đã bắt đầu lên kế hoạch gây náo loạn khi về nước.

Dạo gần đây An Văn thật sự rất bận, ví dụ như nhiệm vụ mới Hà Vĩ Giai phân công cho cô: nghiên cứu bổ sung.

Vì việc này An Văn đã liên hệ với nhiều doanh nghiệp liên quan để xin phỏng vấn nhưng đều lần lượt bị từ chối.

Đang lúc đau đầu, An Văn nhận được phản hồi từ người phụ trách thị trường của Human Liberty (Tự do Nhân loại), nói có thể cho cô nửa tiếng để làm bài.

An Văn và hai bạn học khác vội vã đến Human Liberty.

Human Liberty là một cửa hàng nội thất cao cấp tổng hợp, vốn là nơi An Văn ít hy vọng nhất.

Sau này An Văn nghe bạn cùng đi nói, ông chủ Human Liberty cũng là cựu sinh viên JQ nên vì tình đồng môn mới tạo điều kiện cho họ.

Sau khi hoàn thành nghiên cứu, người phụ trách thị trường của Human Liberty đồng ý cho An Văn và các bạn tự do tham quan khu trưng bày sản phẩm trong hai mươi phút.

Sản phẩm của Human Liberty kết hợp hài hòa giữa truyền thống cũ và mới, mang đậm phong cách Anh, đồng thời khắp nơi đều thấm đẫm cái tên thương hiệu của nó – tự do.

Những sản phẩm này còn có đặc điểm nổi bật nhất, từng phân từng tấc đều toát lên mùi của đồng tiền.

An Văn đang ngắm nghía thì điện thoại rung một cái, là một email gửi từ trong nước.

Người gửi là Vu Thầm Nhiên, nhìn thấy cái tên này An Văn liền nổi giận đùng đùng.

Vu Thầm Nhiên là bạn trai cũ của An Văn.

Khi chia tay cô đã chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh ta, chỉ là quên mất email.

Thật xui xẻo!

An Văn không mở email, trực tiếp thao tác chặn.

Vừa định cất điện thoại, điện thoại lại rung một cái.

Là tin nhắn từ Cố Tranh.

Cố Tranh: [An Văn, tôi có thể mời em ăn tối không?]

Cố Tranh này đúng là chọn nhầm thời điểm, bởi vì lúc này An Văn đang cảm thấy ghét tất cả đàn ông trên thế giới này.

Khoan đã, ý Cố Tranh là… đã đến nước Y rồi sao?

An Văn bĩu môi, theo thói quen gõ chữ từ chối: [Không có thời gian! Em bận học quá…]

Tay đang gõ chữ bỗng khựng lại, ngón tay lướt màn hình xem lại đoạn chat không nhiều, An Văn phát hiện lý do từ chối của mình đều là: bận học.

Thần kinh cô giật một cái, chợt tỉnh ngộ.

Cố Tranh kiên trì như vậy, chẳng lẽ… anh ta thích kiểu nữ sinh ngoan ngoãn ham học?

Vậy thì thời gian vừa rồi “xử lý lạnh nhạt” không phải đúng ý anh ta sao?

Không được!

An Văn lập tức dựng lại hình tượng.

Cô xóa chữ trong khung nhập, trả lời: [Xin lỗi, em có hẹn khác rồi~]

Kèm theo biểu tượng cảm xúc: [[e.ngại.gif]]

Thấy chưa đủ, lại bổ sung: [Em vẫn chưa nói với anh, người theo đuổi em khá nhiều nên hẹn hò cũng nhiều.]

Xoay đầu nhìn quanh, bên cạnh có khu trưng bày tủ rượu.

Khóe môi An Văn vô thức cong lên, sau khi chào bạn học liền cô chạy nhanh tới khu trưng bày rượu.

Cô đặt tài liệu xuống sau đó nhanh chóng cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len lông chồn màu hồng nhạt với cổ tròn rộng.

Cô nắm cổ áo kéo xuống để lộ bả vai phải, nghiêng người tựa nhẹ vào tủ rượu, vai hướng về phía trước tạo thành hõm xương quai xanh sâu.

Cô vẫn chưa hài lòng lắm.

Suy nghĩ hai giây, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi, môi khẽ chu ra, mắt hạnh hơi híp lại…

Như thể muốn đóng dấu hai chữ “làm màu” lên tấm ảnh.

Gửi đi.

An Văn tiếp tục gõ chữ: [Bây giờ cũng đang hẹn hò nè~]

Sau khi nhấn gửi, An Văn nhìn tấm ảnh tạo dáng đó không nhịn được bật cười thành tiếng, cô cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng kiềm chế sự mất tự nhiên.

Lúc An Văn mặc lại áo khoác, Cố Tranh đã trả lời tin nhắn.

Cố Tranh: [Về nhà sớm, chú ý cân bằng làm việc và nghỉ ngơi.]

An Văn nhíu mày.

Thế này… là có ý gì?

Thôi kệ, mặc kệ anh ta!

Kỳ thi đến đúng hẹn, An Văn với tư cách là đại diện nhóm thuyết trình phương án.

Mặc dù kết quả thi chưa ra nhưng mọi người đã bắt đầu lạc quan lên kế hoạch tổ chức tiệc ăn mừng.

Khá có tinh thần lạc quan kiểu “chúng ta đã làm, chúng ta khá hài lòng, bất kể kết quả thế nào chúng ta đã coi như thành công rồi”.

Tiệc mừng được tổ chức tại một quán Pub không xa trường.

(“Quán Pub” (hoặc đơn giản là “Pub”) là một loại quán rượu, thường phục vụ đồ uống có cồn như bia, rượu mạnh, cocktail, và cũng có thể phục vụ đồ ăn nhẹ. Pub thường có không khí thoải mái, thân thiện, và là nơi mọi người đến để thư giãn, giao lưu, nghe nhạc hoặc tham gia các hoạt động giải trí. Pub là một khái niệm phổ biến ở các nước phương Tây và cũng dần trở nên quen thuộc ở nhiều quốc gia khác. Từ “Pub” là viết tắt của “Public House”, nghĩa là “nhà công cộng”, chỉ nơi mở cửa đón tiếp cộng đồng)

Sau gần hai tháng của học kỳ mùa thu, những người trẻ đến từ các quốc gia, chủng tộc khác nhau cuối cùng đã thực sự thân thiết trong nỗ lực chung.

Mọi người uống rượu, hát hò, nhảy múa, chơi trò chơi trong phòng riêng…

Chơi vui không thể tả.

Hôm nay An Văn không gặp may, chơi trò chơi toàn thua, cuối cùng lấy cớ “ra ngoài hít thở không khí” để rời khỏi phòng.

Đại sảnh Pub vang vọng nhạc nhẹ, ánh đèn chập chờn.

Quán Pub này có phong cách thiết kế độc đáo, tường có vân đá rõ ràng, khắp nơi đều có thể thấy tượng nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.

Vừa có cảm giác suy đồi, lại có cảm giác nghệ thuật.

An Văn xoay người ngồi trước quầy bar, kéo vạt váy lên rồi gọi phục vụ cho cô một ly nước chanh.

Đồng thời cô cầm điện thoại xem tin nhắn An Tế gửi đến.

Chiều nay An Tế đã đến nước Y, lúc này đang dài dòng nói về việc Cố Tranh đến nước Y mấy ngày nay mà An Văn không chịu để ý.

An Văn: [Anh đừng lo chuyện của em!]

Anh trai: [Em thái độ gì vậy? Dù sao anh cũng đi tận một quãng đường xa đến tận nước Y để đón em!]

An Văn: [[lè lưỡi.gif]]

Anh trai: [Đừng ép anh tát em!]

An Văn: [[gác chân lắc hút thuốc.gif]]

Qua vài giây.

Anh trai: [Vẫn ở Pub à?]

An Văn: [Ừ.]

Anh trai: [Em muốn anh đến đón không?]

An Văn: [Không.]

Anh trai: [Vậy mai anh đến căn hộ tìm em.]

An Văn: [Ờ.]

Anh trai: [Phải cẩn thận chút, ở nước ngoài không giống trong nước.]

An Văn: [[kính cẩn chào.gif]]

An Văn đặt điện thoại xuống tiện tay cầm ly nước chanh mình gọi.

Thân ly trong suốt có hoa văn hình thoi, bên trong nổi một lát chanh.

Nước chanh vừa vào miệng mang cảm giác mát lạnh xen lẫn chút ngọt, chát và cả cay.

An Văn đặt ly xuống, nhíu mày thắc mắc không hiểu sao nước chanh lại có vị kỳ lạ như vậy thì một bóng đen áp sát bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment