An Văn nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen.
Một chàng trai cao ráo, tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao, trông giống hệt nam chính điển trai trong một bộ phim phương Tây mà cô từng xem.
Chàng trai đứng nghiêng người, khuỷu tay chống lên quầy bar, nở nụ cười đầy phong lưu và quyến rũ: “Cô gái, cô uống nhầm rượu của tôi rồi.”
Rượu?
An Văn nhìn ly rồi lại nhìn người đối diện, đoán rằng có lẽ mình đã vô ý cầm nhầm ly.
Cô hơi nghiêng người kéo giãn khoảng cách rồi xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Chàng trai thật ra không hề để tâm: “Tôi có cơ hội làm quen với cô không?”
An Văn nhún vai, gọi phục vụ mang đến một ly rượu mới sau đó thanh toán tiền rồi mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin lỗi, bạn tôi đang đợi tôi.”
An Văn không thích tình cờ gặp gỡ kiểu này, mà phong cách của người đàn ông đó cũng không phải gu của cô. Cô cầm lấy điện thoại quay trở lại phòng.
Lúc này mọi người đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
An Văn quàng khăn, xách túi cùng đi ra với mọi người.
Cả nhóm đứng trước cửa quán pub lần lượt bắt taxi rời đi.
An Văn không cùng đường với họ nên cô đi xe riêng. Cũng lúc đó, cô vỗ tay vào túi áo rồi mở túi xách để tìm.
Điện thoại đâu?
Rõ ràng lúc nãy cô còn nói chuyện với An Tế qua điện thoại.
An Văn nhanh chóng nhớ lại, đoán rằng có lẽ trong lúc quàng khăn cô đã để quên trên ghế sofa trong phòng.
Sau khi chào tạm biệt các bạn, An Văn quay lại quán pub để tìm điện thoại.
Trong sảnh pub vẫn là tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn dịu dàng nhưng không còn mang lại cảm giác bình yên như trước mà khiến người ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, đặc biệt là những bức tượng xung quanh dường như đang khẽ lay động.
An Văn cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu nhanh chóng bước về phía phòng.
Phòng đang được dọn dẹp bởi một nam một nữ là nhân viên phục vụ.
Sau khi hỏi thăm, quả nhiên điện thoại của cô bị để quên ở đây nhưng đã được giao cho bộ phận liên quan của quán pub giữ.
Nhân viên phục vụ bảo An Văn ngồi chờ một chút, họ sẽ đi lấy.
An Văn cảm ơn sau đó ngồi xuống chờ đợi.
Ngột ngạt.
Nóng.
Cảm giác như không thể thở nổi.
An Văn tháo khăn quàng cổ ra hy vọng giảm bớt sự khó chịu.
Không lâu sau, một nữ nhân viên lớn tuổi hơn mang điện thoại trả lại cho An Văn và theo đúng quy trình, yêu cầu cô ký nhận.
An Văn cầm lấy chiếc bút bi mảnh, vừa định ký thì tay không kiểm soát được mà run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, từ lúc nãy đã cảm thấy không ổn, đây không phải là ảo giác.
Hơn nữa tửu lượng của cô không yếu đến mức này, và đây cũng không phải triệu chứng của say rượu.
Trong đầu cô mơ hồ vang lên lời nhắc nhở của An Tế lúc trước.
– Phải cẩn thận chút, ở nước ngoài không giống trong nước.
An Văn giật mình.
Vậy nên… cô đã bị bỏ thuốc?
Là do rượu vừa uống nhầm hay… quán pub này có vấn đề?
Chiếc bút bi mảnh trượt khỏi tay cô rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Nữ nhân viên phục vụ tiến lại gần, cúi xuống nhặt lên: “Cô gái, cô không sao chứ?”
An Văn ngẩng lên, khuôn mặt với mái tóc vàng và đôi mắt xanh trước mắt cô dường như phân tán thành vô số hình ảnh lắc lư như cảnh đặc tả kẻ sát nhân trong một bộ phim kinh dị.
Cô cố giữ bình tĩnh, nở một nụ cười để đối phó: “Tôi… tôi không sao.”
Lúc này, nữ nhân viên phục vụ lại tiến sát thêm một chút: “Cô gái…”
Tai An Văn ù đi, hoàn toàn không nghe rõ người phụ nữ kia đang nói gì.
Cảm giác khó chịu càng lúc càng tăng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng tay chân mềm nhũn, đến đứng dậy cũng không nổi.
Ngay sau đó một cơn ngứa ngáy vô cớ bùng lên từ sâu thẳm trong cơ thể cô.
An Văn vẫn còn đủ lý trí để biết rằng mình cần cầu cứu. Gần như ngay lập tức, cô nhớ đến An Tế, người cũng đang ở nước Y.
Cô run rẩy mở WeChat, giao diện vẫn dừng ở cuộc trò chuyện với An Tế.
Cô nhấn giữ nút ghi âm, nói bằng tiếng Trung mà nhân viên phục vụ không thể hiểu: “Anh ơi, hình như em uống phải thứ không nên uống, mau đến cứu em.”
Nói xong, tay cô lại co giật.
Cô chợt nhớ ra Hà Vĩ Giai, người có thể vẫn chưa đi xa.
Trong tầm mắt mờ ảo thoáng qua bóng người, An Văn dùng chút ý chí cuối cùng để tránh né nữ nhân viên đang áp sát, và bấm vào tài khoản của Hà Vĩ Giai: “Hà Vĩ Giai…”
***
Cố Tranh nhận được cuộc gọi từ An Tế khi đang trong thang máy khách sạn.
Thang máy đều đặn di chuyển lên, qua lớp kính trong suốt, khung cảnh đêm rực rỡ của thành phố ngoại quốc hiện ra, phản chiếu dáng người cao lớn và thẳng tắp của anh.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhấn nút thang máy, Cố Tranh bước nhanh ra ngoài.
Lương Thảo theo sát phía sau.
Lương Thảo là trợ lý của Cố Tranh, trợ lý duy nhất. Năm tư đại học, cô vào tập đoàn Bách Gia thực tập, sau đó trở thành trợ lý cho anh, đến nay đã bảy năm.
Cố Tranh nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi sẽ đến ngay.”
Cúp máy, chưa kịp cất điện thoại, anh liếc mắt ra hiệu: “Chuẩn bị xe.”
Lương Thảo lập tức liên lạc với tài xế.
Trong suốt thời gian di chuyển, Cố Tranh không ngừng liên lạc qua điện thoại với nhiều người khác nhau, sử dụng giọng Anh-Anh chuẩn mực và lưu loát.
Mãi đến khi bước ra khỏi thang máy, đi đến sảnh chính của khách sạn anh mới kết thúc cuộc gọi.
Đêm khuya, sảnh khách sạn rộng lớn và lộng lẫy, tiếng giày da của anh hòa cùng tiếng giày cao gót của Lương Thảo, âm thanh vang vọng dưới ánh đèn pha lê trên trần tạo nên hai bóng người chớp nhoáng.
Lương Thảo bước trên đôi giày cao gót thấp theo sau anh nửa bước, hiếm khi phải chạy nhanh như vậy.
Trong đầu cô đã lướt nhanh qua toàn bộ lịch trình của một tháng qua nhưng không tìm ra bất kỳ sự kiện khẩn cấp nào liên quan.
Cô chỉ có thể suy đoán rằng sự việc này xảy ra đột ngột không nằm trong kế hoạch.
Trước cửa sảnh khách sạn, nhân viên mở cửa với vẻ cung kính. Cố Tranh dừng chân, hơi nghiêng người.
Lương Thảo khẽ cúi đầu bước ra trước.
Tim cô khẽ dao động, hoặc cũng có thể không.
Nhiều năm như vậy cô đã quen rồi.
Đó là sự giáo dưỡng và phong thái lịch lãm của anh, chẳng liên quan gì đến cô.
Trong làn gió lạnh ẩm ướt, hai người đứng trước khách sạn chưa đến nửa phút thì một chiếc xe màu đen lao đến và dừng lại.
Cố Tranh nhanh chóng mở cửa sau, lên xe:
“Đến Ancient Greek Pub.”
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Lương Thảo nhìn qua gương chiếu hậu về phía Cố Tranh ở ghế sau. Anh đang nghe điện thoại, giọng nói lưu loát, lịch sự cảm ơn người ở đầu dây bên kia.
Khoảng mười phút sau, xe dừng trước một quán pub.
Lương Thảo vừa chạm tay vào cửa xe Cố Tranh đã nói:
“Không cần đi theo.”
Pub đã được dọn sạch, không còn tiếng nhạc, ánh sáng thì bật sáng rực.
Cố Tranh mặc bộ vest tối màu được may đo vừa vặn toát lên vẻ sang trọng, lạnh lùng nhưng vẫn thoải mái.
Anh đeo kính gọng bạc khiến khuôn mặt càng thêm phần nhã nhặn và trí thức.
Đi ngang qua những bức tượng thạch cao được đặt rải rác không theo quy tắc nào, anh tiến vào bên trong, quản lý pub bước theo sau cung kính nói chuyện với anh.
Quán pub vốn dĩ đầy vẻ xa hoa, nay dưới sự hiện diện của anh lại như một góc bảo tàng nghệ thuật.
Đi qua một bức tượng thạch cao nam giới bán khỏa thân, ở hành lang phía trước bỗng xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Cô gái mặc váy ngắn liền thân, phần trên là kiểu dáng áo sơ mi, phần dưới là váy xếp ly, bên ngoài khoác áo dạ dài vừa vặn. Chân mang giày da đế bệt màu đen phối với tất đen dài đến bắp chân.
Ngay sau cô là một nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục cố gắng đỡ cô gái. Nhưng vừa chạm vào cánh tay cô gái đã phản xạ gạt tay người phục vụ ra.
Cô gái bước đi loạng choạng, dựa vào tường để giữ thăng bằng. Một tay bám lấy bức tường hành lang, bước chân lảo đảo về phía trước.
Quản lý pub đang nói chuyện với Cố Tranh, thấy cảnh đó liền im bặt.
Cố Tranh tiến tới.
Cô gái liếc nhìn anh rồi ngã nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy.
Cô nắm lấy tay anh, lòng bàn tay nóng hổi đầy mồ hôi, móng tay khẽ cào vào mu bàn tay anh, thân thể như sắp đổ gục.
Cô ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng, sống mũi thanh tú, đôi mắt hạnh nhân long lanh.
Cô nhìn anh, ánh mắt không hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại sáng lên như sóng nước.
Môi cô khẽ mở để lộ hàm răng trắng ngà như muốn nói gì đó.
Cố Tranh nửa đỡ lấy An Văn, khẽ gật đầu.
Hơi thở nóng hổi của cô phả ra, thoảng chút mùi rượu nhè nhẹ:
“Thần tiên…”
Nói dứt lời, thân thể mềm mại như không xương của cô dường như tan chảy đổ xuống như dòng nước.
Cố Tranh siết chặt tay, một chân khuỵu xuống đỡ lấy cơ thể đang mềm nhũn.
Cô nằm gọn trong vòng tay anh, đôi mắt khép hờ, đầu nghiêng một vòng như con rối bị đứt dây không thể tựa vào đâu.
Ngay giây tiếp theo, bàn tay anh đưa lên áp vào má cô.
Trong lòng bàn tay, làn da cô mềm mại, mịn màng như nước.