Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 6

An Văn cảm thấy ngực khó chịu, hơi thở gấp gáp, cả người nóng bức và ngứa ngáy.

Cô đưa tay cào vào ngực, rồi cào lên cổ…

Nhưng cảm giác ngứa ngáy không giảm chút nào, hai cổ tay lại bị giữ chặt và kéo ra.

Cô xoay cổ tay cố gắng thoát ra nhưng không thành công.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, một lúc sau cô nghe thấy ai đó gọi tên mình:

“An Văn.”

Mi mắt nặng trĩu của cô khẽ rung rồi từ từ mở ra.

Tầm nhìn lúc mờ, lúc rõ.

Dần dần cô nhận ra có một người đàn ông bên cạnh mình.

Người đàn ông hơi nghiêng người, bên ngoài cửa sổ xe là màn đêm mênh mông và những ánh đèn đường đang lùi lại nhanh chóng.

An Văn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt không chớp mắt.

Người đàn ông đeo kính gọng bạc hình chữ nhật, ánh mắt dưới cặp kính là đôi mắt một mí sắc sảo như thể vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa anh ta và thế giới này.

Cảm giác xa cách nặng nề.

Đôi môi mỏng của anh ta khẽ động, hỏi:
“Em ổn không?”

Giọng nói của anh ta hơi khàn nhưng không nặng nề.

An Văn nhìn đôi môi ấy vài giây, nuốt nước bọt một cách khó khăn vì khó chịu.

Động tác nuốt khiến cổ họng vốn đã nghẹn ngào đau nhức hơn, hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt. Cô lại vặn vẹo cổ tay, giọng khàn khàn kêu lên:
“Khó chịu…”

Cô cúi mắt nhìn xuống, phát hiện hai cổ tay mình đang bị người đàn ông giữ chặt.

Ngón tay anh ta thon dài, gân tay nổi rõ, các đốt xương hơi ửng đỏ, làm bàn tay tái nhợt của cô trông như mất hết màu máu.

An Văn lại xoay cổ tay, cảm giác đau buốt lan ra, đôi mắt hạnh ngước lên nhìn anh:
“Đau…”

Hai má trắng trẻo của cô ửng đỏ, đầu mũi lấm tấm hơi nước, đôi mắt hạnh ngấn lệ, đỏ hoe.

Người đàn ông lập tức buông tay.

Được tự do An Văn liền thu hai tay về trước ngực, đó là một tư thế tự bảo vệ.

Cô cảm thấy rất khó chịu, rất nóng, khao khát nước mát.

Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ta như hiểu được ý cô, đang mở một chai nước.

Dưới ánh sáng ấm áp trong xe, góc nghiêng khuôn mặt anh sắc nét, đường chân mày nổi bật, sống mũi cao rõ ràng.

An Văn thoáng thất thần cho đến khi anh ta mở chai nước và đưa đến trước mặt cô.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“An Văn, uống chút nước trước đã.”

Cảm giác xa cách lạnh lùng trước đó biến mất. Lúc này, dù anh mặc bộ vest chỉnh tề nhưng lại mang khí chất nhã nhặn như một học giả.

Lịch thiệp, ôn hòa.

Trong đầu An Văn hiện lên hai chữ: Thần tiên

Thấy cô không phản ứng, người đàn ông hơi nâng chai nước lên một chút:
“An Văn?”

An Văn hoàn hồn đưa tay ra. Ngón tay vừa chạm vào chai thủy tinh mát lạnh thì như bị điện giật, giật mạnh tay lại.

Nước từ miệng chai đổ ra làm ướt một phần áo khoác của cô.

An Văn không để ý, tháo dây an toàn, xoay người kéo cửa xe.

Cô đã nhớ ra, ở pub cô đã uống phải thứ không nên uống.

Và bây giờ cô đang ở trên một chiếc xe lạ, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ nói tiếng Trung và biết cả tên cô…

Mọi thứ đều kỳ lạ.

Một cánh tay vắt ngang qua trước ngực cô, mạnh mẽ ghìm lấy cánh tay cô, thậm chí dễ dàng kéo cả người cô vào trong.

An Văn cố gắng vùng vẫy, vừa với lấy cửa xe vừa hét lên:
“Thả tôi ra! Thả tôi xuống! Các người định đưa tôi đi đâu? Anh trai tôi… anh trai tôi sẽ đến ngay bây giờ! Thả tôi ra…”

“An Văn.”
Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh và kiềm chế, hoàn toàn trái ngược với sự hoảng loạn của cô. Anh khống chế cô gái chưa tỉnh táo trong lòng mình, nói:
“Là An Tế bảo tôi đến. Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện.”

Lời nói này rơi vào tai, An Văn lập tức dừng mọi sự giãy giụa, lẩm bẩm: “An Tế…”

“Đúng vậy.” Giọng người đàn ông trầm ổn.

Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô một vòng, xác nhận cô đã bình tĩnh hơn liền nới lỏng chút lực nhưng không buông tay.

Ánh mắt sau cặp kính hơi nhướng lên, lặp lại một lần nữa: “Là An Tế.”

Sau này An Văn nghĩ lại, người đàn ông như Cố Tranh với khí chất như thế, mang đến một cảm giác tin cậy tự nhiên khiến người khác không thể chống cự. Huống hồ tối hôm đó đầu óc cô không thực sự tỉnh táo.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng nước ‘rì rào’ chảy ra vang lên.

An Văn cúi đầu theo âm thanh.

Là chai nước người đàn ông đưa cho cô trước đó bị đổ. Lúc này, chai nước thủy tinh đang nằm ngang bên cạnh giày da của anh, nước bên trong gần như đã thấm hết vào tấm thảm lông dưới chân.

Cô cũng chú ý thấy phần ống quần âu thẳng tắp bên chân anh lấm tấm những vết giày lộn xộn.

Là cô vừa giãy giụa đá vào.

An Văn hơi áy náy, khẽ nhíu mày.

“Không sao.” Đây là lời của người đàn ông.

An Văn cảm thấy người đàn ông này giống như con sâu trong bụng cô.

Cô nghi hoặc ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng an ủi của anh.

Khoảnh khắc tiếp theo anh buông cô ra, nửa người nghiêng về phía cô.

Cơ thể An Văn lập tức cứng đờ.

Cô có thể cảm nhận hơi ấm từ anh, ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người anh, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiếng ‘cạch’ vang lên, dây an toàn được thắt lại. Người đàn ông nghiêng người trở về, mùi hương gỗ thoang thoảng cũng dần tan biến.

An Văn thở dốc hai lần.

Ngay sau đó cơ thể cô nóng bừng lên, đầu óc mờ mịt, da ngứa ngáy.

Cô khó chịu ngửa cổ ra sau cào mạnh.

Người đàn ông chỉ mới quay lại để lấy chai nước khác, nhìn qua liền thấy vùng cổ trắng như ngọc của An Văn đã xuất hiện vài vệt đỏ chằng chịt.

Móng tay cô dài, sơn màu nude nhạt, chỉ cần cào qua đã để lại những vết đỏ rực.

Người đàn ông nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt cổ tay cô.

Một tay.

Hai tay.

Anh nói: “Đừng cào nữa.”

An Văn vặn vẹo cổ tay nhưng không thoát ra được, các đường nét xinh đẹp linh hoạt trên gương mặt cô nhăn lại, giọng yếu ớt cầu xin: “Thả tôi ra.”

Người đàn ông lặp lại: “Đừng gãi.”

“Tôi không gãi nữa.” An Văn hứa, liếc nhìn anh rồi lại tiếp tục vặn cổ tay, khẽ kêu: “Đau.”

Người đàn ông im lặng nửa giây rồi thả tay.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô sau đó vặn mở nắp chai nước và đưa nó tới.

An Văn vốn khát khô cả họng liền ngửa đầu uống hết nửa chai nước chỉ trong một ngụm.

Cô đưa phần nước còn lại trả lại, thở hổn hển từng đợt lớn.

Cơn ngứa ngáy trên cơ thể khiến cô khó chịu không chịu nổi.

An Văn liếc sang người đàn ông bên cạnh đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình.

Cô như con chuột nhỏ bị bắt quả tang vội vã tránh ánh mắt anh.

Cô hít một hơi sâu, tựa vào lưng ghế xe, hơi ngửa đầu nhìn trần xe, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay để giảm bớt cơn ngứa trong cơ thể.

Đột nhiên, một bàn tay nóng rực nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo ra: “Đừng gãi, cũng đừng bấm vào mình. Sắp tới bệnh viện rồi, cố chịu thêm chút nữa.”

Những lời này rất an ủi, giọng điệu cũng rất dịu dàng.

An Văn nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt người đàn ông.

Lần này cô không né tránh.

Trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ chăm chú nhìn anh như thể mọi thứ xung quanh đều ngừng chuyển động.

Hơi thở gấp gáp, trước ngực cô dần lạnh đi.

An Văn cúi đầu, thấy một mảng nước đọng trên ngực.

Không rõ là do lúc nãy đẩy đổ chai nước hay do vừa uống mà rớt ra.

Cảm giác lúng túng khiến An Văn rùng mình một cái.

Chỉ vài giây sau, một chiếc áo khoác vest còn mang hơi ấm và mùi hương gỗ nhàn nhạt được phủ lên người cô.

Người đàn ông cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn màu đen đơn giản hơi bó sát.

Lớp lót bên trong áo khoác vest có chất liệu đặc biệt, anh đang chỉnh lại để nó không trượt khỏi người cô.

Khi anh cúi người làm động tác này có thể thấy rõ đường nét cơ bắp trên cánh tay được bao bọc bởi chất liệu áo len.

Ánh mắt An Văn dừng lại trên người anh: gương mặt, giọng nói, sức mạnh, khí chất, sự chu đáo, và cả sự dịu dàng của anh…

Đây chắc chắn là tác dụng của thuốc!

Chắc chắn là vậy!

An Văn lập tức nhắm mắt lại.

Cô yếu ớt lên tiếng cảnh cáo: “Anh cách xa tôi ra một chút.”

Người đàn ông như không nghe thấy, chỉ tiếp tục nhắc nhở: “Đừng bấm vào mình.”

Mỗi từ anh nói như mang hơi ấm, không ngừng khuấy động nơi cổ An Văn khiến cô càng thêm ngứa ngáy.

Cô mở bừng mắt nhưng lại bất ngờ chìm vào ánh mắt dịu dàng của anh.

Đôi mắt anh giống như vực thẳm của một hồ nước sâu.

Và cô đã bị chìm đắm trong đó.

Mắt anh nhìn gần có màu hổ phách, bầu mắt hơi đỏ.

Ánh mắt cô hạ xuống, đôi môi anh cũng đỏ…

Anh có bôi son không?

Trong cơn mơ hồ, An Văn đưa tay lên. Chiếc áo khoác vest trên người cô trượt xuống nhưng bị người đàn ông nhanh chóng giữ lại.

An Văn từ từ đưa ngón trỏ về phía môi anh.

Ánh mắt anh sau cặp kính không rời khỏi đầu ngón tay trắng muốt của cô.

10 cm.

5 cm.

3 cm…

An Văn nuốt nước bọt, và khi sắp chạm tới môi anh thì bàn tay cô bị anh bất ngờ giữ lại, ngăn lại.

An Văn nhìn ngón tay mình chưa kịp chạm đích, sững lại hai giây rồi cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đổ dồn lên não.

Vì anh không dùng lực, cô dễ dàng rút tay ra khỏi tay anh.

An Văn nhanh tay đẩy mạnh vào ngực anh bằng cả hai tay.

Sau đó cô cầm lấy áo khoác che lên người, quay cả cơ thể về phía cửa xe.

Bị dây an toàn giữ lại, cô vừa giãy vừa co chân lên, cuộn mình lại: “Anh đừng lại gần tôi!”

“An Văn…”

“Tôi sắp không chịu nổi nữa!” An Văn ngắt lời anh, nhắm mắt thở dốc, trong giọng nói yếu ớt xen lẫn tiếng nức nở trách móc: “Tôi bị người ta bỏ thuốc, tôi không kiểm soát được mình.”

Bình Luận (0)
Comment