Khi nói ra sự thật này, An Văn cũng thấy khó xử.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy điều quan trọng nhất là phải giải thích cho hành động thất lễ của mình ban nãy.
Cô yếu ớt nói: “Là do thuốc, tôi mới… mới có những hành động đó với anh. Hy vọng anh hiểu, đừng lại gần tôi nữa, nếu không tôi… tôi…”
“Dừng xe sát lề!” Một giọng nữ bất ngờ cắt ngang lời tự sự của An Văn.
An Văn sững sờ trong hai giây, trong đầu thắc mắc: Sao lại có người khác?
Cô cẩn thận kéo phần ve áo vest xuống, để lộ đôi mắt hạnh nhân tròn xoe.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của người phụ nữ ngồi hàng ghế trước.
Người phụ nữ lại lên tiếng: “Cố tổng, tôi ngồi ghế sau để chăm sóc cô An nhé.”
“Không cần.” Cố Tranh từ chối.
Anh quay đầu nhìn An Văn.
Cô khẽ chớp mi hai lần rồi không nói lời nào, rụt mình sâu hơn vào trong chiếc áo vest.
Hiện tại chỉ còn đôi chân nhỏ được bao bọc bởi tất đen lộ ra bên ngoài.
Lương Thảo thu lại ánh mắt, ngồi thẳng dậy.
Câu “Dừng xe sát lề” vừa rồi là lần đầu tiên trong suốt bảy năm làm trợ lý cho Cố Tranh, cô tự ý ra lệnh như vậy.
Kết quả thì…
Thực ra không cần nghĩ nhiều, khi câu “không cần” của Cố Tranh còn chưa thoát khỏi miệng, chiếc xe đã không hề có dấu hiệu giảm tốc. Điều này đủ để giải thích mọi chuyện.
Mệnh lệnh của cô chỉ khi được anh truyền đạt lại mới thực sự là mệnh lệnh.
Đó là một khoảng cách không thể vượt qua giữa địa vị và thân phận.
Cô cảm thấy bản thân mình tối nay thật nực cười.
Không chỉ Lương Thảo cảm thấy mình nực cười mà cả An Văn cũng vậy.
Ngay khi nhận ra trong xe còn có người khác, An Văn xấu hổ đến mức quên cả cảm giác nóng trong lòng, cũng chẳng còn thấy ngứa ngáy trên người nữa.
Đặc biệt là hai câu giải thích ban nãy:
— “Tôi sắp không chịu nổi nữa.”
— “Tôi không kiểm soát được mình.”
Cô nghĩ gì, không chịu nổi điều gì, và không kiểm soát được điều gì, tất cả đều không cần nói ra cũng hiểu.
May mắn là do bị uống phải loại thuốc không đứng đắn kia, cũng coi như chẳng thể tự làm chủ được mình.
An Văn thu mình lại giả vờ như không tồn tại, thậm chí còn lẩm nhẩm đọc kinh Phật trong lòng. Đây là những câu cô học được lẻ tẻ từ bà ngoại khi còn nhỏ.
Bà từng nói rằng tụng kinh có thể giúp tâm an ổn.
Nhưng có lẽ cô đã quá “an ổn”, an đến mức ngủ thiếp đi, hoặc không phải ngủ mà là lại ngất đi.
Trong trạng thái mơ hồ có rất nhiều âm thanh vang lên. Khi An Văn tỉnh táo hoàn toàn, cô đã ở trong bệnh viện.
Cô cảm thấy mu bàn tay hơi đau nhói, mở mắt ra, phải mất vài giây mới thích nghi được với ánh sáng trong phòng.
An Văn nhìn xung quanh, đây là một phòng bệnh đơn.
Cô nằm trên giường, còn người đàn ông như thần tiên kia đang đứng ở cuối giường.
Người đàn ông có dáng cao lớn, thậm chí cao hơn vị bác sĩ người Anh lớn tuổi bên cạnh nửa cái đầu.
Hai người họ đang nói chuyện với nhau.
Sự chú ý của An Văn dồn hết vào người đàn ông ấy.
Trong căn phòng trắng tinh, anh mặc một chiếc áo len màu đen, quần tây cắt may tối màu kiểu truyền thống. Bộ trang phục đơn giản không điểm nhấn này lại càng làm nổi bật tỉ lệ cơ thể hoàn hảo với vai rộng, eo thon, và đôi chân dài.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu “vẻ đẹp tự nhiên không cần tô điểm”.
Y tá đột ngột lên tiếng: “Cô An tỉnh rồi.”
An Văn lúc này mới nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh mình là một cô y tá đang nửa ngồi nửa quỳ, còn mu bàn tay cô thì bị kim tiêm cắm vào để truyền dịch.
An Văn cảm giác trước mắt mình tối sầm lại một thoáng.
Cô sợ kim tiêm.
Ngay lập tức, cô quay mặt đi chỗ khác. Lúc này cô nhớ đến lời trêu chọc của An Tế cách đây không lâu:
— “Nhìn thấy kim là sợ đến mức tè ra quần…”
An Văn thầm cảm thấy may mắn vì lúc bị tiêm cô không tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc lơ mơ, bác sĩ và người đàn ông đã đi đến bên giường bệnh.
Bác sĩ hỏi An Văn hai câu đơn giản, cô đều lắc đầu, sau đó bác sĩ cùng y tá rời đi.
Không gian trở nên yên tĩnh, An Văn có thể nghe thấy hơi thở không đều đặn của chính mình.
Cô cũng không dám nhìn thẳng người đàn ông bên cạnh. Mắt cô lúc mở lúc nhắm, cứ đảo quanh khắp nơi.
Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế khung thép bên cạnh giường, cất lời: “Em thấy sao rồi?”
An Văn giọng khàn khàn đáp: “Tôi… ổn.”
Người đàn ông nói: “Giờ em vẫn chưa được uống nước.”
“Ồ.” An Văn bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh ta biết đọc suy nghĩ không, bởi cô vừa liếc nhìn anh ta một cái thì lập tức chuyển ánh mắt lên trần nhà, hỏi: “Anh trai tôi đâu?”
“Đang đến rồi, đừng lo.” Anh dịu dàng an ủi.
An Văn không lo lắng, thậm chí còn nghĩ một cách kỳ lạ rằng, giá mà An Tế đến chậm một chút thì hay biết mấy. Cô vẫn còn nhiều điều tò mò về người đàn ông này.
Cô chớp mắt hai lần rồi đưa tay kéo mền.
Chỉ bằng một tay, việc đó khá bất tiện.
Người đàn ông bước tới cúi người giúp cô chỉnh lại mền. Sau khi làm xong, anh đứng thẳng dậy, đưa tay chỉnh lại kính rồi quay về ngồi trên ghế.
Hành động của anh tự nhiên và tinh tế.
Khi anh cúi người ánh mắt An Văn dừng lại trên gương mặt anh. Đến khi anh ngồi xuống ánh mắt cô vẫn chưa dời đi.
Cô nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông đáp: “Không có gì.”
Tư thế ngồi của anh rất đẹp. Hai chân hơi tách ra bằng hông, lưng thẳng, vai mở rộng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trái, cả hai bàn tay để trước bụng.
Chỉ đơn giản ngồi ở đó, anh toát lên vẻ tao nhã như một món đồ sứ Thanh Hoa cao quý không thể mạo phạm.
Lúc này An Văn nhận ra trên ống quần anh có vài dấu chân lộn xộn không hợp cảnh. Cô nhớ lại những cú đá của mình trên xe.
Cô không nhớ được mình đá mạnh hay nhẹ, nhưng lúc đó sợ đến thế chắc lực không nhỏ.
An Văn kéo mền lên che miệng, giọng nói hơi bị nghẹn trong mền: “Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông đáp: “An tiểu thư không cần khách sáo.”
An tiểu thư…
An Văn nhớ rằng trên xe anh đã trực tiếp gọi tên cô là “An Văn.” Sao bây giờ lại khách sáo thế này?
Những hình ảnh rời rạc về cảnh tượng trên xe hiện lên trong đầu cô.
Cô nhíu mày. Cũng đúng thôi, mọi biểu hiện lúc đó đều như muốn anh đừng gần cô.
An Văn nhìn anh một cái, chủ động hỏi: “Anh là bạn của anh trai tôi à?”
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt mang theo điều gì đó khó hiểu, không trả lời.
An Văn không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nghĩ rằng anh là bạn của An Tế nên cũng gọi là anh trai. Cô nhỏ nhẹ hỏi: “Anh trai… anh tên gì?”
Khi cô thốt ra từ “anh trai” Cố Tranh hơi cúi đầu.
Dưới ánh sáng rực rỡ, kính anh phản chiếu một vệt sáng khiến An Văn không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Một lát sau anh ngẩng đầu lên. Vệt sáng trên kính biến mất, đôi mắt ấm áp như nước hồ hiện lên rõ ràng.
Anh ta nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Quên mất chưa tự giới thiệu.”
Anh hơi cúi đầu, ánh mắt thoáng hạ xuống một chút rồi ngẩng lên, dáng vẻ lịch sự và đúng mực: “Chào An tiểu thư, tôi là Cố Tranh.”
Cố…
!!!
Gì cơ?!
Anh ta vừa nói gì?!!!
Cố Tranh!!!
Dòng suy nghĩ của An Văn bỗng nhiên dừng lại như một đoạn dây điện bị chập mạch phát ra những tiếng nổ lách tách.
Có lẽ vẻ mặt của cô lúc này trông rất buồn cười, Cố Tranh bật cười khẽ: “Tôi cứ nghĩ ít nhất em cũng đã từng xem ảnh của tôi, biết dáng vẻ của tôi.”
An Văn vẫn đờ người ra, không nói lời nào.
Cố Tranh bổ sung thêm: “Lúc ở trên xe, tôi còn nghĩ là do em đang mơ màng nên mới không nhận ra tôi.”
Không gian yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, An Văn mới miễn cưỡng nối lại dòng suy nghĩ bị ngắt quãng.
Ánh mắt cô lướt qua người Cố Tranh hai vòng, trong lòng vẫn đầy sự bài xích.
Làm sao anh ta có thể là Cố Tranh được chứ?
Trông anh ta đâu có già!
Chẳng lẽ là nhờ biết giữ gìn nhan sắc?
Phải mất cả buổi, An Văn mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo, có lẽ là không tự nhiên lắm: “Tôi… tôi… tôi…”
An Văn lắp bắp cả buổi nhưng vẫn không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
Cố Tranh quan tâm hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu à?”
An Văn chỉ là đang lúng túng, hơn nữa cú sốc thông tin khiến cô không thể nghĩ ra đề tài nào để làm dịu đi sự ngượng ngùng lúc này. Nhưng sự quan tâm của Cố Tranh đã giúp cô có được manh mối. Cô ném lại câu hỏi: “Tình trạng cơ thể tôi ổn chứ? Bác sĩ có kiểm tra xem tôi đã bị bỏ thuốc gì không?”
Cô còn cố làm vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cố Tranh thoáng dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo âu của cô, anh khẽ liếm môi, đáp: “Đừng lo lắng, em chỉ bị dị ứng nhẹ thôi. Em bị dị ứng với các loại hạt. May mắn là ăn phải không nhiều, truyền xong nước là không sao.”
Chỉ là dị ứng thôi à.
An Văn thở phào nhẹ nhõm gật đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo cô lại như chú gà con bị ai đó túm cổ rồi chui rúc vào trong mền như một chú đà điểu.
Cố Tranh nhìn cô vẫn đang truyền dịch, sợ cô động kim tiêm nên đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
Không sao, chỉ là muốn chết thôi. Đây là điều An Văn không dám nói ra.
Nhưng đúng là cô muốn chết thật.
Bởi vì nếu như cô không bị bỏ thứ thuốc kỳ quặc nào thì những lời nói và hành động của cô trên xe chẳng phải là cô tự mình… quấy rối sao?