Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 8

Ngay lúc này An Văn vô cùng nhớ An Tế.

Cô hận không thể để anh lập tức xuất hiện ngay trước mắt.

Cố Tranh nhìn ra sự lúng túng của An Văn. Một cô gái trẻ chưa trải qua nhiều chuyện, cảm thấy xấu hổ và không thoải mái lúc này cũng là điều bình thường.

Cố Tranh đứng dậy: “An Văn, tôi ra ngoài chờ anh trai em, nếu cần gì thì ấn chuông gọi y tá.”

Giọng cô vẫn nghèn nghẹn trong mền: “Ừm.”

Trước khi quay người, ánh mắt Cố Tranh lướt qua chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối, nửa chiếc điện thoại bị che bởi mái tóc đen. Anh bổ sung: “Điện thoại của em ở bên phải gối, có gì cần cũng có thể gọi cho tôi, tôi ở ngay bên ngoài.”

An Văn tất nhiên hiểu lời “gọi điện” mà Cố Tranh nói chính là cuộc gọi thoại trên WeChat.

Nhưng cô loay hoay dùng tay phải mò lấy chiếc điện thoại rồi đưa về phía hướng phát ra giọng của Cố Tranh, giọng vẫn nghèn nghẹn: “Tôi không có số anh.”

Chưa đầy hai giây chiếc điện thoại trong tay cô đã bị lấy đi. Ngón tay cô chạm vào một chút lập tức rụt tay về mền, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau.

Trong mền tối om, bên ngoài lại không có bất kỳ tiếng động nào.

Cho đến khi tiếng bước chân vang lên cô mới nghe Cố Tranh nói: “Điện thoại tôi để lại bên cạnh gối của em.”

Sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

Chờ thêm vài giây An Văn mới kéo mền xuống.

Cô thở nhẹ, gò má đỏ ửng.

An Văn với tay phải lấy điện thoại mở danh bạ, lướt vài lần thì thấy số của Cố Tranh.

Nhìn màn hình vài giây, cô đổi giao diện để gọi cho An Tế.

Bên kia điện thoại im lặng tuyệt đối, giọng nói của An Tế không hề có vẻ gì là hoảng loạn: “Alo.”

An Văn trách móc: “Anh đến đâu rồi? Anh có quan tâm đến sống chết của em không?”

“Cố Tranh gọi nói em không sao.” An Tế hờ hững, “Anh đang ở bãi đỗ xe bệnh viện, chẳng phải là để nhường không gian cho hai người sao?”

An Văn gắt: “Mau lên đây ngay!”

An Tế trêu: “Em xem em còn đầy sức như thế.”

An Văn định to tiếng nhưng lại khựng lại.

Hai anh em lớn lên cùng nhau, An Tế có thể “hạ gục” An Văn, thì An Văn cũng có thể làm khó được An Tế.

Cô hít mũi, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, em không khỏe lắm.”

Bên kia lập tức có động tĩnh: “Anh lên ngay đây.”

Chưa đầy vài phút, An Văn đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng gần cùng với giọng nói của An Tế và Cố Tranh.

Khi cửa mở An Văn đã nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân trông thật bình yên.

An Tế bước tới, cúi người gọi: “Điềm Điềm?”

Người trên giường không có phản ứng.

An Tế dùng mu bàn tay chạm vào trán An Văn, tự nói: “Không sốt.”

Anh quay sang nhìn Cố Tranh: “Cố tổng không biết, em gái tôi dị ứng với các loại hạt, nghiêm trọng có thể sốt cao không hạ, hôn mê không tỉnh, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.”

Cố Tranh: “Bác sĩ nói cô ấy chỉ ăn phải một ít, triệu chứng dị ứng đã biến mất, không có gì nghiêm trọng, chắc là đang ngủ.”

Nghe vậy, An Tế thở phào nhẹ nhõm lại nhìn em gái đang ngủ: “Cố tổng, dù hôm nay chỉ là hiểu nhầm, tôi vẫn thật lòng cảm ơn anh đã giúp đỡ. Đợi em gái tôi khỏe hơn, tôi nhất định sẽ dẫn nó đến tận nơi để cảm ơn.”

Cố Tranh: “Khách sáo rồi.”

An Tế ở đây rồi, giữa đêm khuya cũng không tiện giữ khách: “Một đêm vất vả, Cố tổng về nghỉ trước đi, ở đây tôi sẽ trông nom.”

“Được.” Cố Tranh gật đầu liếc nhìn phía sau An Tế rồi nở nụ cười: “Tạm biệt.”

An Tế: “Tạm biệt.”

Khi tiếng cửa đóng lại, An Văn đột ngột mở mắt, dùng tay phải chống lên giường, nửa ngồi dậy, nhìn bóng lưng An Tế, giọng lanh lảnh: “Anh!”

An Tế vốn đang mỉm cười nhìn cánh cửa phòng bệnh, bỗng nghe tiếng gọi phía sau, giật mình quay lại với vẻ mặt đầy kinh hãi.

Anh ta quay người lại, chỉ vào An Văn, lắp bắp: “Em… em… em chưa ngủ à?”

Trong một khoảnh khắc, An Văn thấy vẻ mặt của An Tế như thể vừa thấy ma.

Cô mím môi liếc nhìn anh ta không nói gì.

An Tế đợi vài giây thấy An Văn không phản ứng bèn tiến lại gần quan tâm hỏi: “Đã không ngủ thì giả vờ làm gì? Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

An Văn vẫn im lặng.

An Tế ngồi xuống, lấy tư cách của một người anh: “Chỗ nào không thoải mái thì nói với anh…”

Lời quan tâm của anh còn chưa nói hết thì bị một tiếng “Aaa—” kéo dài cắt ngang.

Cánh tay phải của An Văn khóa chặt cổ An Tế, lặp đi lặp lại: “Anh có phiền không? Có phiền không?? Có phiền không???”

Với cánh tay nhỏ bé đó làm sao An Văn có thể khóa được cổ An Tế?

Bình thường thì An Tế đã đá cô ra xa năm mét rồi nhưng bây giờ tay trái cô còn đang truyền dịch nên anh đành chịu để cô làm gì thì làm.

An Tế dịu dàng nói: “Buông ra! Có gì nói cho đàng hoàng! Em buông ra trước đã!”

An Văn ngược lại còn dùng sức mạnh hơn.

An Tế nhắc nhở: “Lát nữa kim tiêm tuột ra lại phải chích lại đấy.”

Lời này quả thực có hiệu quả, An Văn buông tay ra.

An Tế được tự do lập tức bật dậy đứng cách giường bệnh một mét, anh sờ cổ không hiểu: “Em phải giải thích cho anh, anh chọc giận em chỗ nào?”

An Văn làm sao có thể nói lý do được?

Chẳng lẽ cô phải nói là mình không bị hạ thuốc mà lại có ý đồ xấu với Cố Tranh rồi còn bị lộ sao?

Bây giờ cô chỉ đang bực tức tìm chỗ để trút giận thôi.

Nhưng cô vẫn cứ hỏi: “Cố Tranh bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi này thật khó hiểu.

An Tế chớp mắt suy nghĩ hai giây: “Hai mươi chín.”

An Văn lập tức nắm lấy cơ hội: “Vậy tại sao lúc em nói Cố Tranh già anh không phản bác?”

An Tế ngán ngẩm: “Anh ta đúng là già mà.” Còn hơn anh năm tuổi.

An Văn: “Hai mươi mấy tuổi thì già chỗ nào? Đâu phải ba mươi!”

Hai mươi chín chẳng phải gần như ba mươi rồi sao? Có gì khác đâu? An Tế cười khẩy một tiếng, ngồi phịch xuống ghế như không xương, cảnh cáo: “Đừng có không việc gì lại sinh sự.”

An Văn nằm xuống, kéo mền đắp lên người.

Phòng bệnh yên tĩnh khoảng nửa phút, An Tế “chậc” một tiếng.

An Văn mở mắt ra thấy An Tế ngồi trên ghế thoải mái không có chút tư thế gì cả!

Người với người, thật sự khác biệt một trời một vực!

An Tế dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải xoa cằm, thở dài với vẻ mặt lo lắng.

An Văn tò mò: “Sao thế?”

An Tế: “Em nói xem sau này anh cũng không thể cứ gọi anh ta là Cố Tổng mãi được đúng không?”

An Văn: “?”

An Tế: “Vậy phải gọi thế nào đây?”

An Văn: “??”

An Tế đột nhiên sáng sủa hẳn lên, búng tay một cái: “Chúng ta cứ gọi theo quan hệ của mình, em gọi anh là anh, anh ta theo em cũng gọi anh là anh, em thấy sao?”

“…” An Văn nhắm mắt lại, “Có bệnh!”

Cả đêm An Văn ngủ không yên giấc.

Mơ lung tung.

Sáng hôm sau tỉnh dậy cô không nhớ được gì trong mơ, chỉ nhớ một cảnh.

Sau cặp kính, đôi mắt màu hổ phách, mi mắt hơi đỏ, đôi môi với phần môi trên rõ ràng…

Cảnh đó không chỉ là giấc mơ ảo, An Văn nhớ ra khi ở trên xe lúc anh ta cúi gần cô.

Trước khi An Văn xuất viện, y tá trả lại đồ đạc của bệnh nhân, nói là đã thu nhặt được khi nhập viện tối qua.

Có túi của An Văn, dây buộc tóc, áo khoác của cô và áo khoác của Cố Tranh.

Trên đường về căn hộ, An Văn mơ hồ nhớ ra một giấc mơ khác.

Trong mơ Cố Tranh giúp cô tháo dây buộc tóc, cô kêu đau một tiếng, anh dịu dàng xoa đầu cô.

An Văn dùng đầu ngón trỏ xoa xoa sợi dây buộc tóc đeo trên cổ tay, cô cảm thấy có lẽ đây không chỉ là mơ.

Hai người về đến căn hộ của An Văn, An Văn sai An Tế đi mua đồ ăn.

Đợi An Tế ra ngoài, An Văn lập tức ngồi xuống bàn học mở máy tính.

Bình Luận (0)
Comment