Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 9

An Văn nhớ sau khi kết bạn với Cố Tranh, An Quốc Khánh đã gửi cho cô thông tin của Cố Tranh nhưng lúc đó cô một chút cũng không muốn xem.

Cô mở hộp thư tìm email đó.

Thông tin khá đầy đủ.

Chiều cao cân nặng, sinh nhật và các thông tin cơ bản lẻ tẻ khác đều có.

An Văn lẩm bẩm: “Mười bốn tháng hai, sinh nhật vào ngày Valentine à…”

Còn có cả ảnh.

Ảnh chụp từ xa, trong đám đông là dáng người thẳng tắp nổi bật giữa mọi người.

Ảnh chụp gần, vẻ ngoài thanh thoát và khí chất nho nhã hòa hợp với nhau.

Còn có một tấm ảnh cũ mang dấu ấn thời gian.

Trong ảnh Cố Tranh khoảng hơn mười tuổi, mặc áo polo tay ngắn, cổ đeo huy chương tròn, tay phải cầm huy chương giơ lên lịch sự mỉm cười với ống kính.

Khi đó anh đã đeo kính, trông như một học sinh xuất sắc.

Biết nói sao đây?

Từ nhỏ nhìn Cố Tranh đã là kiểu trẻ con ngoan ngoãn đến mức người lớn không cần phải lo lắng gì, thậm chí chưa từng có giai đoạn nổi loạn.

An Văn tiếp tục xem thông tin.

Cố Tranh từng học tại lớp thiếu niên trường YC ở Bắc Đô, mười ba tuổi vào học tại trường công lập LS ở nước Y, mười lăm tuổi thi đỗ đại học JQ, học liên thông thạc sĩ, mười tám tuổi tốt nghiệp thạc sĩ.

Sau khi tốt nghiệp, anh về nước vào tập đoàn Bách Gia làm OD (Giám đốc Vận hành), một năm sau chuyển sang làm CIO (Giám đốc Thông tin) của tập đoàn Bách Gia, hai năm sau được điều xuống làm CEO (Giám đốc Điều hành) một công ty con của tập đoàn Bách Gia đang đối mặt với phá sản thanh lý.

Trong ba năm tại vị, anh đã thành công vận hành công ty con đó trở thành một ngôi sao không thể bỏ qua trong tập đoàn.

Sau đó, Cố Tranh trở về tập đoàn Bách Gia làm CFO (Giám đốc Tài chính), gần đây, CEO trước đây của tập đoàn Bách Gia, cũng chính là ba của Cố Tranh tuyên bố nghỉ hưu, Cố Tranh đương nhiên lên thay, trở thành Tổng Giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất trong lịch sử tập đoàn Bách Gia…

Máy tính xách tay đóng lại, miệng An Văn vẫn còn hình chữ ‘O’.

Không trách được ba mẹ cứ khăng khăng muốn cô với Cố Tranh ở bên nhau mà chẳng nói lý lẽ gì.

Nhìn vào lý lịch của Cố Tranh, việc cô chê bai thật sự là không biết nhìn người.

An Văn chống khuỷu tay lên bàn học, gác khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc suy nghĩ.

Nói là chỉ gặp một lần tối qua rồi nổi cơn hormone một chút, chắc chắn không phải là đã thích nhiều.

Nhưng anh ta khiến người ta… muốn tìm hiểu thêm.

Hơn nữa anh ta chẳng phải rất có hứng thú với cô sao?

An Văn cảm thấy thật sự có thể cho anh ta một cơ hội, để xem sao.

Dù sao cứ thử xem, cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng ngay sau đó An Văn chợt nghĩ ra điều gì đó, đột ngột ngồi thẳng dậy mở điện thoại.

Cô lật xem lịch sử trò chuyện của hai người.

Đặc biệt là khi lật đến tấm ảnh selfie làm màu kia…

Châm chọc, giả tạo, hẹn hò nhiều, còn có cả ý đồ không tốt tối qua nữa…

An Văn ôm đầu bằng cả hai tay, trong lòng hét lên: Trời ơi! Mình là hình tượng gì thế này!

Tuy nhiên rất nhanh An Văn đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Nếu Cố Tranh nông cạn mà đánh giá cô như vậy thì anh ta cũng không phải là người đàn ông tốt đáng để gửi gắm cả đời.

Cố Tranh anh ta tuy xuất sắc, nhưng An Văn cô cũng không tệ, càng không phải là không có anh ta không được.

Đang suy nghĩ đến đây thì có tiếng gõ cửa, là An Tế mang đồ ăn về.

Bàn ăn làm bằng đá thạch anh không rộng lắm, hai người ngồi đối diện nhau.

An Văn nhìn An Tế một hồi lâu, anh ta cứ mải mê nhìn điện thoại, thỉnh thoảng mới đưa thức ăn vào miệng.

An Văn đặt chiếc dĩa trong tay xuống, mở lời: “Anh.”

An Tế vẫn nhìn điện thoại, uể oải “ừm” một tiếng đáp lại.

An Văn thăm dò: “Hay là anh gọi điện cho Cố Tranh, chúng ta mời anh ấy ăn cơm?”

Nghe câu này, ngón tay An Tế đang lướt điện thoại khựng lại, ngẩng mắt lên, trên mặt là nụ cười không kìm được: “Em đã tỉnh ngộ rồi à?”

“Tỉnh ngộ gì chứ?” An Văn cúi đầu tránh ánh mắt, cầm dĩa gắp miếng cá trong đĩa, lý do rất tự nhiên, “Em chỉ thấy tối qua làm phiền người ta quá.”

“Chỉ vậy thôi sao?” An Tế không tin.

“Đương nhiên.” An Văn liếc An Tế một cái, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ không nên sao?”

“Nên thì nên.” An Tế đặt điện thoại xuống, nghiêng người về phía trước, đáng đánh đòn: “Vậy em gọi điện cho anh ta đi.”

“Em…” An Văn phải cắn chặt răng mới kìm được xung động muốn cho An Tế một dĩa, cô hít một hơi, gượng kéo khóe miệng, cười nịnh nọt, “Đi mà, anh trai.”

An Tế “hừ” một tiếng, cầm điện thoại lên tiếp tục chơi.

Việc mời Cố Tranh ăn cơm An Tế vẫn chưa có ý kiến gì.

Buổi chiều An Văn phải đến trường xử lý chút việc, An Tế không yên tâm về sức khỏe của An Văn nên đi cùng cô.

Sau khi xử lý xong việc, An Văn đến quán cà phê tìm An Tế.

Quán cà phê này có cửa gỗ tự nhiên, khi đẩy ra có tiếng chuông gió.

Trong tiếng chuông gió du dương, mùi cà phê đắng ngắt thoang thoảng.

An Văn vừa hay gặp Hà Vĩ Giai.

Hà Vĩ Giai chỉ nhạt nhẽo liếc nhìn An Văn rồi định đi qua.

Lúc đó An Văn mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn tính khí không kiềm chế được. Cô nhanh nhẹn xoay người gọi Hà Vĩ Giai: “Hà Vĩ Giai!”

Hà Vĩ Giai dừng lại hai giây, quay người, không hiểu: “Chuyện gì?”

An Văn nói thẳng: “Tối qua tôi nhắn tin cho cô.”

Tuy tối qua là hiểu lầm, và tin nhắn cầu cứu mà An Văn gửi chỉ gọi tên Hà Vĩ Giai, chưa kịp nói chuyện gì thì đã ngất đi.

Nhưng An Văn cảm thấy giọng điệu của mình lúc đó rõ ràng không bình thường.

Dù chỉ là tình bạn học bình thường thì có nên lạnh nhạt như vậy không?

Hà Vĩ Giai gật đầu nhẹ, vẻ không hiểu: “Vậy cô có chuyện gì không?”

An Văn bị nghẹn một lúc, giây sau hỏi thẳng: “Tôi đã đắc tội với cô chỗ nào sao? Cô ghét tôi vậy sao?”

“Cô không đắc tội với tôi.” Hà Vĩ Giai nói, “Tôi chỉ ghét việc cô muốn kết bạn với tôi thôi.”

Cái gì???

An Văn sửng sốt, ngớ người.

Đây là lời vô lý gì vậy?

Đúng là lúc mới nhập học cô nhiệt tình muốn kết bạn với cô ta, nhưng sau khi nhận ra thái độ lạnh nhạt của cô ta thì không tiếp tục nữa.

Sao bây giờ nói như thể cô cứ bám dai như đỉa, quấn lấy cô ta không buông vậy?

Hà Vĩ Giai nhìn giờ, nói: “An Văn, chúng ta không cùng một đường. Giống như việc chúng ta gặp nhau ở đây, tôi vừa kết thúc công việc theo giờ, còn cô là đến tiêu khiển, dù là ăn uống, hay chơi đùa, hay bất cứ phương diện nào, chúng ta đều không cùng tần số, chúng ta không thể trở thành bạn tốt. Hơn nữa tôi đến du học không phải để dát một lớp vàng bên ngoài cho bản thân, cũng không phải để kết bạn, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô.”

Những lời này từ đâu ra vậy?

Sao cô ta có thể nói những lời kỳ quặc như vậy mà lại có vẻ logic nhất quán?

An Văn kinh ngạc và không hiểu, cho đến khi Hà Vĩ Giai rời đi, lại vang lên một hồi chuông gió An Văn mới hoàn hồn.

Cô nhìn vân gỗ trên cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ quặc!”

An Văn tức chết mất, má phồng lên như bơm hơi, nhíu mày, đảo mắt tìm bóng dáng An Tế.

Cũng lúc này, cô thấy Cố Tranh và An Tế ngồi sau cây xanh bên trái.

Cách cô không quá hai mét.

Hôm nay Cố Tranh mặc một chiếc áo khoác dạ một hàng cúc, cổ áo có viền trắng điểm xuyết, bên trong là áo len cổ lọ màu đen, vừa vặn chạm tới cục yết hầu như ngọn đồi nhỏ.

Kính anh ta đeo hôm nay khác với hôm qua.

Gọng đen mảnh.

Lúc này đang thong thả nhìn cô.

An Tế búng tay về phía An Văn đang đứng ngây người: “Bị người ta dạy dỗ đến ngốc rồi à? Lại đây ngồi đi.”

Bình Luận (0)
Comment