Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 32

Tâm địa không tốt, là nói em sao?

An Văn thầm tự hỏi.

Cô chậm nửa nhịp quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Cố Tranh đang dần xa.

Cô sờ lên đỉnh đầu, chỗ vừa bị anh xoa.

Có lẽ là đang dạy dỗ, dù không giống lắm.

Ánh mắt An Văn lại rơi vào tập hồ sơ.

Lần này cô kiêu ngạo quay đi, không thể để cái tội danh “tâm địa không tốt” này thành sự thật được.

Hơn nữa, cô đâu có tâm địa xấu chỗ nào?

Cô chỉ muốn xem thôi, có phải muốn anh ấy sửa điểm đâu!

Cô đâu có tâm địa xấu!

An Văn còn đang lẩm bẩm trong lòng, điện thoại reo lên.

Là tin nhắn từ chị họ Đinh Dao của cô.

Khi Cố Tranh quay lại, anh thấy An Văn ôm điện thoại cười híp mắt nhắn tin.

Hôm nay cô nói chuyện khá lâu, lúc vui vẻ, lúc ngạc nhiên, lúc khó xử, biểu cảm rất linh hoạt.

Món ăn được dọn lên đầy đủ, An Văn vẫn không có ý định buông điện thoại xuống.

Cố Tranh lên tiếng: “An Văn, ăn cơm trước đi.”

An Văn ậm ờ một tiếng cho có lệ, tượng trưng ăn một miếng khoai tây chiên, rồi lại cầm điện thoại lên.

Cố Tranh cắt sườn bò thành từng miếng nhỏ rồi đổi đĩa với An Văn.

Anh cầm dao dĩa lên lần nữa, hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”

“Chị họ em ấy mà!” An Văn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh, “Chị ấy học thiết kế trang sức, lần trước món quà sinh nhật tặng anh là do chị ấy giúp em làm đấy, thức mấy đêm liền mới kịp gửi đến tay em trước sinh nhật anh.”

Nói xong, An Văn nhếch môi, cau mày.

Cố Tranh: “Sao vậy?”

An Văn nắm điện thoại than phiền: “Vốn nói sáng mai đến, giờ lại bảo tối mai mới đến, em đã đặt bữa trưa rồi…”

Nói đến đây, An Văn dừng lại một chút, đôi mắt dãn ra, khéo léo nói: “Cố Tranh, anh đến đúng lúc thật, hóa ra cái duyên bữa trưa này là ở chỗ anh.”

Cố Tranh mỉm cười, hỏi: “Mai chị họ em mấy giờ đến?”

An Văn nhìn điện thoại xác nhận: “Năm giờ chiều.”

Cố Tranh: “Vậy tôi có thể mời em đi lễ hội hoa lan không?”

An Văn biết lễ hội hoa lan.

Không lâu trước đây, bạn học của An Văn có hỏi cô có muốn đi lễ hội hoa lan chơi không, nhưng lúc đó cô chưa hoàn thành bài tập đánh giá nên không đi được.

Sau đó xem ảnh họ chụp, rất đẹp.

Cô gật đầu như gà mổ thóc: “Đi chứ, trưa mai chúng ta ăn xong thì đi.”

Cố Tranh hơi nhếch cằm, ra hiệu: “Em ăn đi đã.”

An Văn cúi đầu, lúc này mới để ý trước mặt mình là một đĩa thịt sườn bò đã được cắt sẵn.

Cô nhìn sang phía đối diện, anh đang cắt phần của mình.

Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt ngón tay đẹp đẽ.

An Văn cảm thấy, có thể nhìn anh cắt thịt bò cả buổi chiều cũng không thấy chán.

Ăn liên tiếp mấy miếng, An Văn phát hiện đĩa sườn bò này không có phần mỡ như mọi khi.

Cô không thích ăn phần mỡ.

Tất nhiên cô sẽ không nghĩ rằng hôm nay không có là do vấn đề của con bò.

Cố Tranh thật sự là một người đàn ông rất dịu dàng, rất tỉ mỉ.

An Văn đảo mắt, đặt dao dĩa xuống: “Cố Tranh, lần này anh đến nước Y có việc công không?”

Anh liếc nhìn cô, lắc đầu.

An Văn mừng rỡ, vậy không phải là chuyến đi này đến nước Y chỉ vì cô sao?

Cô để lộ hàm răng trắng đều: “Anh có muốn gặp chị họ em không?”

Đề tài hơi nhảy cóc, Cố Tranh chưa kịp trả lời, An Văn đã giao nhiệm vụ cho anh: “Tiện thể giúp em xem một người.”

Cô nói câu này với vẻ mặt khá nghiêm túc.

Cố Tranh thuận miệng hỏi: “Xem ai?”

“Một người đàn ông.” An Văn hạ thấp giọng, ngón tay ra hiệu số “một”. Mặc dù nhà hàng vắng khách, xung quanh không có người, cô vẫn vươn cổ ra, thì thầm với anh, “Bạn trai chị họ em, anh giúp em xem một chút được không?”

Sau đó An Văn tóm tắt cho Cố Tranh về tình hình của Đinh Dao và bạn trai chị ấy.

Đây là một câu chuyện về tiểu thư nhà giàu trong chuyến du học bị chàng trai nghèo dùng tình yêu quyến rũ, rồi cắt đứt quan hệ với gia đình.

Cố Tranh vốn không phải người thích thú với những chuyện như thế này huống chi là để tâm.

Nhưng anh không từ chối, chỉ cười hỏi: “Tôi có thể xem ra được gì?”

“Anh chắc chắn xem ra được nhiều hơn em mà.” Cô liếc mắt nhìn anh, “Anh đã ba mươi tuổi rồi, muối ăn còn nhiều hơn gạo em ăn.”

Lời này tuy hơi phóng đại nhưng Cố Tranh thật sự không thể phản bác.

Cũng vào lúc này, trong đầu anh bỗng nhiên nảy ra một câu hỏi.

— Ba mươi tuổi, có già không?

Hai tháng nữa, An Văn hai mươi hai tuổi.

So sánh như vậy, có vẻ là… hơi già.

Tám năm, là khoảng cách của một quãng thời gian rất dài.

Cố Tranh đã không còn nhớ rõ lúc hai mươi hai tuổi mình đang làm gì nữa.

Có lẽ là làm việc liên tục ở nhà máy, công trường, công ty.

Dù sao cũng không giống như An Văn bây giờ.

An Văn nói luyên thuyên xong, người đối diện cũng không lên tiếng bày tỏ thái độ gì.

An Văn bĩu môi, dùng dĩa đâm vào miếng sườn bò cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Nhưng cô không phải típ người hay cáu kỉnh trong những lúc như thế này, ngược lại, cô rất biết xem xét tình hình, biết khi nào nũng nịu sẽ có tác dụng hơn.

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, đôi mắt long lanh nhìn sang, dịu giọng: “Cố Tranh~”

Cố Tranh ngẩng mắt lên, đôi mắt khóa chặt vào cô.

Cô nũng nịu: “Được không ạ?”

Thế là anh mỉm cười, lấy khăn giấy lau góc miệng cho cô.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cô, giọng anh có chút lười biếng: “Được.”

Từ tốn lau ba lần.

An Văn ngẩn người, má ửng hồng.

So với sự thân mật đột ngột, cô càng bực mình không biết thứ dơ ở khóe miệng đã dính bao lâu rồi?

Cô đã mang theo thứ dơ ở khóe miệng, tự cho là mình đang nũng nịu sao?

Xấu hổ quá!

Mi mắt An Văn khẽ run, né tránh ánh nhìn, theo thói quen đưa tay vén tóc.

Tiếc là hôm nay cô buộc đuôi ngựa rồi.

Thế nên cô gãi gãi tai.

Đêm xuống, đèn tắt, An Văn nằm trên giường không có chút buồn ngủ.

Cô đang nghĩ, không biết khi nào Cố Tranh sẽ tỏ tình.

Có lẽ… sẽ là ngày mai chăng?

Ngày hôm sau, An Văn nhìn mình trong gương, quay người vào bếp, lấy hai cái thìa nhỏ cho vào tủ lạnh.

Đến khi rửa mặt xong, cô đắp hai cái thìa lạnh lên mắt.

Khi Cố Tranh đến đón An Văn, cô đã xoay người trước gương mấy vòng rồi.

Cô mặc áo len bó sát người, bên dưới là váy xếp ly nhỏ, bên ngoài là áo khoác dáng dài.

Cô còn trang điểm, uốn tóc nữa.

Cố Tranh không phụ lòng sự ăn diện của An Văn, câu đầu tiên khi gặp đã khen cô hôm nay rất đẹp.

Cô thật sự rất đẹp, đẹp một cách khách quan, đáng yêu một cách cụ thể.

Nhưng An Văn lại chú ý đến đôi tay trống trơn của Cố Tranh, anh cũng không mang theo một bó hoa nào.

Người ta nói một đoạn tình yêu phải bắt đầu từ một bó hoa và một lời tỏ tình. An Văn thấy câu này tuy tầm thường nhưng lại có lý lẽ tuyệt đối.

Hai người trước tiên đi ăn trưa sau đó đi lễ hội hoa lan.

Triển lãm hoa lấy cảm hứng từ đảo Madagascar với hơn ba nghìn dặm đường bờ biển, rừng mưa xanh um, tượng điêu khắc bằng hoa, các loại lan khác nhau…

Hiệu ứng thị giác rất choáng ngợp.

An Văn len lỏi giữa muôn màu rực rỡ, như một con ong mất phương hướng: “Em nghe nói lễ hội hoa lan có lịch sử hơn hai mươi năm rồi, vậy khi anh du học cũng đã từng đến đây chưa?”

Cố Tranh lắc đầu, nắm cánh tay An Văn, không để cô đụng vào giá treo hoa bên cạnh: “Cũng là lần đầu tiên đến.”

An Văn “ồ” một tiếng.

Cô không ngoan chút nào, khi nói chuyện gấp thậm chí không nhìn đường.

Khi cô suýt đụng vào giá hoa lần nữa, Cố Tranh vòng tay qua vai cô: “An Văn.”

Cô nghiêng đầu lên, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của anh.

Nghiêng đầu rất ngây thơ: “Hửm?”

Dừng lại một giây, nuốt lại lời định nói, trong lòng thầm nghĩ ‘thôi vậy’. Anh xoa đầu cô: “Lát nữa tôi có chuyện muốn nói với em.”

Trong đầu An Văn vang lên một tiếng ‘reng——’.

Trong lòng thầm nghĩ: Sắp đến rồi sao?

Cô mím môi kìm nén nụ cười, tiếp tục đi về phía trước, lẩm bẩm: “Bây giờ cũng có thể nói mà.”

“Gì cơ?” Cố Tranh không nghe rõ, bước nhanh theo kịp An Văn, khẽ cúi đầu về phía tai cô.

Anh ghé sát, mang theo hương thơm nhẹ, là mùi hương khác biệt với mùi hương của triển lãm hoa.

Gương mặt anh ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô ngước cổ lên một chút hoặc nhón chân lên một cái là có thể hôn được.

Mi mắt An Văn chớp nhẹ, thở đều mấy hơi không đáng kể, quay mặt đi nói lớn: “Bây giờ cũng có thể nói!”

Lần này, Cố Tranh nghe thấy rồi, đứng thẳng người: “Bây giờ nhiều người quá.”

An Văn phản ứng một chút, gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment