Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 42

Lúc trên xe vừa phàn nàn rằng mẹ không yêu mình nữa, nhưng vừa về đến nhà, An Văn đã chạy đến ôm chầm lấy mẹ, miệng không ngừng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Gọi đến mức Đinh Tinh Lan cũng phát bực.

Thật sự là khi không gặp thì nhớ, nhưng gặp rồi lại thấy phiền.

Phiền, nhưng lại không nỡ quát con gái.

An Văn thấy Đinh Tinh Lan lên lầu, liền đặt Tam Phong xuống, chạy theo sau.

Trong phòng thay đồ.

Đinh Tinh Lan ngồi trước bàn trang điểm, đối diện gương tháo trang sức trên người.

An Văn khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào tủ quần áo, người như bị con sâu bò qua, ngại ngùng suốt một lúc lâu.

Giờ đây, cuối cùng chỉ còn hai mẹ con họ.

Cô đã nhịn rất lâu rồi.

Vì thế, cô mở lời: “Mẹ, lúc nãy trên đường về, Cố Tranh hỏi con lần này đến Bắc Đô có muốn gặp gia đình anh ấy không.”

Đinh Tinh Lan đang bực mình, nghe câu này, tay cầm đôi khuyên tai sapphire lập tức đổi sắc mặt: “Gặp chứ, sao lại không gặp?”

An Văn ngượng ngùng như thiếu nữ, cúi đầu, tóc xõa che mặt, mũi chân nhẹ nhàng miết trên sàn.

Đinh Tinh Lan quay lại nhìn con gái: “Cố Tranh đã đến nhà ta mấy lần rồi, theo lễ nghĩa con cũng nên đến nhà người ta. Huống hồ người ta còn chủ động mời.”

“Nhưng con thấy có nhanh quá không? Tụi con mới yêu nhau chưa lâu.” An Văn thấp giọng.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Đinh Tinh Lan thẳng thắn: “Đàn ông tốt là phải nhanh tay!”

Câu này nếu là trước đây, An Văn nhất định sẽ phản bác.

Nhưng lúc này, cô không thể phản đối hai chữ “đàn ông tốt.”

Thấy con gái vẫn lưỡng lự, Đinh Tinh Lan tiếp lời: “Lần này con đến Bắc Đô là để vào làm ở tập đoàn Bách Gia. Dù Cố Tranh có nói là trùng hợp với đợt tuyển dụng mùa xuân, nhưng rõ ràng cậu ấy đã đặc biệt mở cửa sau cho con.”

Bà tiện tay đặt đôi khuyên tai sapphire xuống, bước đến gần An Văn, chọc trán cô với vẻ không hài lòng: “Người ta muốn con gặp gia đình cậu ấy mà con còn không vui sao?”

An Văn bĩu môi.

“Thôi nào.” Đinh Tinh Lan nhẹ véo má con gái, giọng điệu thư thái hơn: “Con gặp cũng tốt, hôn nhân là chuyện của hai gia đình. Con cũng cần biết xem mình có hòa hợp với gia đình đó không.”

An Văn ngẩng đầu lên, lộ vẻ lo lắng: “Nhỡ họ không hài lòng với con thì sao?”

“Hừ!” Đinh Tinh Lan khó chịu: “Con không định sợ người khác không hài lòng con đấy chứ?”

“Con…” An Văn ngập ngừng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô có chút lo lắng.

Đinh Tinh Lan quay lại ngồi xuống, một tay đặt lên bàn trang điểm, giọng chắc nịch: “Tiểu Điềm, mẹ nói với con, nếu nhà họ không hài lòng con thì lập tức về Thượng Hải với mẹ. Đừng mơ mộng kiểu tình yêu có thể chiến thắng tất cả! Để mẹ nói cho con, tình yêu chỉ là một loại cảm xúc dễ phai nhạt…”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Đinh Tinh Lan đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn An Văn: “Thôi! Nói với con cũng phí lời! Dù sao, nếu nhà họ không hài lòng với con mà con còn dám nấn ná thêm một phút nào, mẹ sẽ bảo anh con đến đánh gãy chân con rồi khiêng con về.”

An Văn bật cười, để lộ hàm răng trắng: “Mẹ dữ quá vậy?”

Đinh Tinh Lan không phủ nhận: “Đúng là nhà họ có địa vị cao hơn chúng ta, điều đó mẹ không phủ nhận. Nhưng con gái mẹ cũng chẳng kém ai, nhà mình cũng đâu phải đang cố bám víu vào gia đình họ đâu.”

An Văn bĩu môi.

Đinh Tinh Lan nhìn sắc mặt của An Văn, thở dài một hơi, giọng nhẹ nhàng hơn: “Điềm Điềm à, mẹ luôn đồng ý cho con quen với Cố Tranh là vì mẹ quý con người cậu ấy, cảm thấy cậu ấy xuất sắc. Gia thế của cậu ấy chỉ là điều kiện phụ thêm, không phải là điều bắt buộc. Con hiểu không? Với ba mẹ, điều quan trọng nhất vẫn là con. Con hiểu chứ?”

An Văn gật đầu: “Con hiểu mà.”

Đinh Tinh Lan lại thở dài: “Mẹ chỉ có một yêu cầu với con thôi.”

“Là gì ạ?”

Giọng Đinh Tinh Lan trầm xuống, nghiêm túc: “Không được để bản thân chịu thiệt thòi!”

Ngay lúc đó, An Văn cảm nhận được tình yêu sâu sắc của mẹ.

So với buổi tối tại bữa cơm hôm nay, cô cảm giác như “tình yêu của mẹ đã quay trở lại” vậy. Cô nhào vào lòng Đinh Tinh Lan: “Mẹ ơi~”

Nhưng Đinh Tinh Lan làm bộ ghét bỏ, đẩy nhẹ cô ra.

Sắc mặt Đinh Tinh Lan bỗng thay đổi, bà khẽ ho một tiếng: “Có chuyện này, mẹ phải nhắc nhở con.”

An Văn nghiêng đầu, ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy ạ?”

Đinh Tinh Lan xoay người, vừa nhìn vào gương vừa chỉnh lại tóc: “Mẹ không phải là người cổ hủ, chỉ là muốn nhắc con. Khi hai đứa… cái gì đó, nhớ phải bảo vệ bản thân, làm tốt biện pháp phòng ngừa.”

An Văn giật mình, tim đập mạnh, gương mặt đỏ bừng: “Mẹ ơi!”

Tinh Lan điềm nhiên bổ sung: “Lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi thì mẹ không ý kiến. Sớm làm bà ngoại mẹ cũng vui lắm.”

An Văn không nói nên lời, khoanh tay trước ngực, quay mặt đi: “Con mới bao nhiêu tuổi? Cái gì mà kết hôn? Cái gì mà làm bà ngoại? Chưa có dấu hiệu gì hết, con còn muốn chơi thêm vài năm nữa cơ!”

Đinh Tinh Lan dừng lại một chút, nhìn An Văn trong gương với nụ cười ẩn ý: “Kết hôn rồi thì vẫn chơi được mà! Nếu con thực sự thích cậu ấy, không thể chỉ nghĩ cho riêng mình mà cũng phải nghĩ cho cậu ấy. Cố Tranh năm nay đã ba mươi tuổi rồi.”

Khoảnh khắc đó, sự chênh lệch về tuổi tác lộ ra rõ ràng.

Vai An Văn trĩu xuống.

Giọng Đinh Tinh Lan mang chút trêu chọc: “Con không kết hôn, định để Cố Tranh chơi đùa cùng con à? Con muốn cậu ấy chơi cùng con thêm bao lâu? Đến khi cậu ấy ba mươi lăm tuổi? Hay bốn mươi tuổi?”

An Văn lặng thinh.

Đin Tinh Lan nói hết những gì cần nói, để lại thời gian cho An Văn tự suy nghĩ.

Bà phẩy tay, đuổi khéo: “Đây là chuyện của con và cậu ấy. Nếu con có thể nắm được cậu ấy chiều chuộng con, yêu thương con thì đó là bản lĩnh của con. Ba mẹ không phản đối.”

Trong đầu An Văn là một mớ hỗn loạn.

Cô rời khỏi chỗ mẹ, rồi lại đi tìm Tam Phong để vuốt ve một trận.

Cô gãi đầu Tam Phong, gãi đến mức nó nheo mắt lại.

Lời mẹ nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu An Văn, cuối cùng cô cảm thấy những chuyện đó bây giờ vẫn còn quá sớm để bàn.

Cô không phải người thích tự bó buộc mình vào những lo lắng không cần thiết.

Người ta thường nói “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng,” chắc chắn là có lý do của nó.

Cứ bước từng bước thôi, thuận theo tự nhiên.

Sau khi trở về phòng, An Văn thu xếp vệ sinh cá nhân, rồi nằm trên ghế sofa, nhắn tin cho Cố Tranh.

An Văn: [Em suy nghĩ xong rồi, được ạ.]

Nhấn gửi xong, An Văn mới chợt nhận ra câu này chẳng có đầu đuôi gì, không biết Cố Tranh có hiểu cô đang nói về chuyện gì không?

Cô vừa định gõ thêm mấy dòng giải thích, thì tin nhắn từ Cố Tranh đã hiện lên.

Cố Tranh: [Được, chi tiết chờ em đến Bắc Đô rồi chúng ta sẽ bàn bạc.]

An Văn cầm điện thoại, ngón tay gõ nhịp nhàng lên màn hình, khẽ thở dài.

Hẹn hò với học bá đúng là dễ dàng.

Người ta còn đang đọc hiểu đề bài, anh ấy đã có đáp án rồi.

Nghĩ đến đây mặt cô đỏ lên, cô nén cười, úp mặt vào gối ôm.

Chỉ cần nghĩ thôi, mà đã cảm thấy như thật.

Cứ như thể ngón tay anh ấy đang chạm nhẹ vào khóe môi cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào, quấn lấy mọi vị ngọt…

Đúng là học bá học gì cũng giỏi.

Cảm giác thật tuyệt vời.

Sau cơn xúc động trong lòng, An Văn lại cầm điện thoại, nhắn tiếp một tin: [Hẹn gặp ở Bắc Đô!]

Kèm thêm một sticker: [[Đóng gói hành lý.gif]]

Sticker này rất dễ thương, là hình một chú thỏ đứng quay lưng về phía tủ quần áo, hai tay liên tục ném đồ ra sau, chính xác rơi vào vali.

Cố Tranh nhìn thấy, bật cười nhẹ ra tiếng.

Trong đêm tối trên con đường cao tốc, tiếng cười đó như rượu say lòng người.

Trên má anh dường như còn phảng phất hương rượu gỗ trái cây.

Anh thu lại ý cười, gọi điện cho Lương Thảo, sắp xếp chuyện An Văn vào làm việc.

Bình Luận (0)
Comment