Cục Cưng Của Anh Cố - Toàn Nhị

Chương 43

Ba ngày sau, An Văn đến Bắc Đô.

Trong thời gian chờ đợi, cô đã ghé nhà dượng, bí mật đưa tác phẩm thiết kế tốt nghiệp của Đinh Dao cho dì.

Cô cũng hẹn ăn một bữa với nhóm bạn cũ ở Thượng Hải và đi làm bộ móng tay mới.

Ngày đến Bắc Đô cô không gặp được Cố Tranh vì anh đang ở Lạc Thành.

Người đến sân bay đón cô là Kim Mậu, trợ lý sinh hoạt mới được Cố Tranh tuyển.

Trước đây, cô đã nhắn vài tin qua lại với anh ta trên WeChat, nhưng gặp ngoài đời thì thấy anh ta hoạt bát và nói chuyện cởi mở hơn nhiều.

Thấy tinh thần cô tốt, Kim Mậu chủ động bắt chuyện trên xe, kể về lịch trình gần đây của Cố Tranh.

Anh ta nói, mặc dù Cố tổng rất bận rộn, nhưng vẫn luôn nhớ đến “cô An.” Sau đó, anh còn tỉ mỉ báo lại lịch trình của Cố Tranh mấy ngày nay.

An Văn thu được một thông tin quan trọng: Cố Tranh phải hai ngày nữa mới về Bắc Đô.

Cô thở dài trong lòng.

Thật là…

Nếu biết hôm chia tay ở Thượng Hải là lâu thế này mới gặp lại, cô đã không chỉ thơm má anh một cái rồi tạm biệt.

Bây giờ, đành phải trêu đùa anh từ xa vậy.

Cô mở điện thoại, chọn một sticker phù hợp với tâm trạng.

An Văn: [[Cọ cọ.gif]]

Bên kia không trả lời ngay, chắc anh đang bận.

Không lâu sau, xe dừng trước tòa nhà nơi An Văn sẽ ở.

Ngón tay cô vừa chạm vào cửa xe, Kim Mậu đã nhanh chóng ra ngoài mở cửa cho cô, động tác vô cùng mau lẹ.

Kim Mậu lại mở cốp xe, xách một chiếc vali nhỏ ra: “Cô An, để tôi giúp cô mang hành lý lên.”

An Văn chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, đưa tay nhận lấy: “Không cần đâu, tôi tự làm được. Anh cứ đi làm việc của anh đi!”

Kim Mậu đi theo sau cô: “Cô An, công việc của tôi là phục vụ cô mà.”

An Văn quay lại, gật đầu hờ hững: “Tôi có việc gì sẽ liên lạc với anh. Chỉ cần chờ tôi tìm anh thôi!”

Cô nói vậy, Kim Mậu cũng không tiện tiếp tục đi theo.

“À, đúng rồi, cô An!” Kim Mậu vội gọi cô lại, “Sáng mai 9 giờ cô phải đến công ty báo cáo, tôi sẽ gọi tài xế Lý đến đón cô.”

Kim Mậu chỉ về phía sau: “Là xe có biển số này, tài xế họ Lý.”

An Văn nhíu mày, không vui lắm: “Tôi đến để đi làm, không phải để thị sát. Các anh làm gì mà…”

Ánh mắt cô thoáng qua, trong đầu hiện lên lời trêu chọc của An Tế.

— “Công việc này chẳng phải bao ăn bao ở, đến nơi chỉ ngồi uống trà sao?”

— “Đi làm bình thường? Anh cá là tối đa một tuần em sẽ nhanh chóng quay về Thượng Hải.”

An Văn thở dài, đưa ngón tay thon dài chỉ vào Kim Mậu, giọng dạy bảo: “Vị trí của anh là trợ lý, vậy anh phải hiểu nhu cầu của người anh phục vụ.”

“Hả?” Kim Mậu ngây người.

Thấy anh không hiểu, An Văn ngoắc tay gọi lại gần.

Kim Mậu bước lại gần hơn một chút.

An Văn dùng một tay che miệng, nói nhỏ: “Tôi không muốn công ty biết quan hệ giữa tôi và Cố Tranh, hiểu chưa?”

Kim Mậu ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Thôi, anh đi làm việc của mình đi. Nếu không có gì thì tan ca!” An Văn phất tay bảo, “Tôi có việc sẽ tự tìm anh.”

Kim Mậu lễ phép gật đầu: “Cô An, tạm biệt.”

An Văn rất hài lòng với sự nhanh nhạy của anh ta, cô vẫy tay đầy khí chất: “Tạm biệt!”

An Văn sống ở tầng 28.

Nơi ở này gần Đại học Bắc Đô, là chỗ cô thuê từ khi đỗ đại học.

Lúc đó, An Quốc Khánh phẩy tay ký ngay hợp đồng thuê dài hạn 4 năm, không cần biết cô có ở hay không.

Ký túc xá trường có điều kiện hạn chế, nên trước khi ra nước ngoài theo chương trình trao đổi, An Văn hầu hết thời gian đều ở đây.

Đây là một căn hộ cao cấp dạng khách sạn, có bữa sáng tự chọn phong phú, phòng tập gym, phòng giải trí và dịch vụ quản gia 24/7.

An Văn dọn dẹp đơn giản rồi bắt đầu chuẩn bị quần áo để mặc ngày mai.

Cô hơi lưỡng lự.

Lúc đó, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang sạc bỗng reo lên, là tiếng thông báo của WeChat.

An Văn nhảy phóc lên giường, đưa tay cầm điện thoại, mở lên.

Cố Tranh: [Cọ cái gì?]

Cọ…

Cọ cái đầu anh ấy chứ còn gì!

An Văn nhếch môi, không tự chủ được mà nở nụ cười, trả lời: [Không cọ nữa.]

Cố Tranh: [Thích em cọ.]

An Văn bật cười khúc khích, đáp lại: [Cọ gì cơ?]

Cố Tranh: [Muốn cọ gì cũng được.]

An Văn che mặt cười, cười xong thì bật dậy, chụp vài tấm hình quần áo gửi qua.

An Văn: [Anh thấy ngày mai em đi làm nên mặc cái nào?]

Cố Tranh: [Cái thứ hai.]

An Văn mở tấm hình thứ hai ra xem.

Đó là một chiếc áo len cổ đan màu trắng sữa, phối với chân váy xếp ly ánh kim.

Rất dịu dàng, rất nữ tính.

An Văn: [Có vẻ không đủ trang trọng?]

Cố Tranh: [Công ty không quy định nghiêm ngặt về trang phục.]

An Văn hơi ngớ người, sau đó như bừng tỉnh, nhắn với ý trêu ghẹo: [Vậy thưa Cố tổng, đây là kiểu anh thích à?]

Cô còn gửi kèm một sticker: [[Tôi không biết gì cả, tôi rất ngây thơ.gif]]

Nửa phút sau, tin nhắn bật lên.

Cố Tranh: [Anh họp đây.]

An Văn nhìn ba chữ đó, ngây người trong năm giây rồi phá lên cười.

Cô đặt điện thoại xuống, treo bộ quần áo Cố Tranh nói lên, để dành đến khi anh về sẽ mặc.

Cô chuẩn bị xong đồ cho ngày mai, kiểm tra lại tài liệu hai lần rồi đặt báo thức, tràn đầy nhiệt huyết bước vào giấc ngủ.

An Văn mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ An Tế túm cổ áo cô, lớn tiếng chế giễu: “Anh đã nói mà, em chỉ là đi làm chơi thôi, anh đã nói em sẽ không trụ nổi vài ngày rồi sẽ chạy về nhà thôi! Giờ anh sẽ treo em lên cho mọi người xem bộ dạng thảm hại của em!”

An Tế định dùng móc treo đồ treo cô lên, An Quốc Khánh và Đinh Tinh Lan còn đứng bên cạnh vỗ tay hoan hô.

An Văn giãy dụa kịch liệt, bỗng thấy một người, cô kêu cứu: “Cố Tranh, cứu em!”

Cố Tranh chỉnh lại kính, chỉ đạo: “Treo cao thêm!”

An Văn vì giấc mơ vô lý này mà tỉnh giấc, nhìn chiếc đồng hồ cơ trên đầu giường rồi lại lăn ra ngủ tiếp.

Sáng sớm, chuông báo thức vang lên, An Văn không hề nằm ườn, bật dậy ngay lập tức.

Cô thay đồ nghiêm chỉnh, trang điểm nhẹ nhàng, ăn sáng thịnh soạn rồi gọi xe đến công ty sẵn sàng cống hiến hết mình.

Nhưng sự nhiệt huyết của cô bị kẹt cứng trong giờ cao điểm sáng ở Bắc Đô.

An Văn nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nỡ nhìn tiếp nữa.

Thầm nghĩ: Chết rồi, chết chắc rồi.

Ngày đầu đi làm cô đã đi trễ.

Xuống xe cô vội vã chạy vào tòa nhà.

Sảnh tầng một tách biệt với tòa nhà chính, phần mái làm bằng kính, ánh nắng mùa xuân rọi xuống ấm áp.

Nắng xuân bị đôi giày cao gót của An Văn dẫm nát.

Phía trước là cầu thang đá cẩm thạch rộng hơn chục mét, hai bên là nhiều thang cuốn dẫn lên tầng hai.

Xa hơn nữa, là bốn chữ lớn nổi bật: “Tập đoàn Bách Gia.”

An Văn không đi thang cuốn, cô chạy thẳng lên cầu thang, dù hai bên thang cuốn đang ở chế độ tiết kiệm năng lượng vì không có ai dùng.

Không có ai…

Chứng tỏ chỉ có cô là người duy nhất đi trễ.

Toang thật rồi.

‘Cộp cộp cộp’, cô chạy lên tầng hai, đập vào mắt là trần nhà được trang trí họa tiết mây, hài hòa với phong cách trang trí Trung Hoa.

An Văn đã tìm hiểu trước.

Tập đoàn Bách Gia, lấy tên từ câu “Thiên minh xương tác, bách gia bị xá,” mang ý nghĩa mọi việc thuận lợi.

(“Thiên minh xương tác, bách gia bị xá” có nghĩa là “”Trời cao sáng tỏ, thúc đẩy sự phát triển và thịnh vượng, Mọi nhà đều được che chở và sống trong an lành.”)

Các lĩnh vực chính gồm kiến trúc truyền thống, nghiên cứu y tế, đầu tư tài chính… Sau khi Cố Tranh nhậm chức, anh đã mở rộng đầu tư sang các ngành mới như trí tuệ nhân tạo và năng lượng mới.

An Văn lướt ánh mắt nhìn quanh không gian tráng lệ, lòng thầm cảm thán: Đúng là tập đoàn xuất thân từ ngành kiến trúc truyền thống, phong cách trang trí kiểu Trung Hoa này quả thật rất hoành tráng, rất hùng vĩ.

Nhưng lúc này cô không có thời gian để thưởng thức, liếc nhìn điện thoại rồi vội vàng chạy đến quầy lễ tân.

“Cô An,” một giọng nữ quen thuộc đột ngột vang lên.

An Văn dừng bước, thở hổn hển nhìn qua.

Lương Thảo buộc tóc đuôi ngựa thấp mượt mà, mặc bộ vest xám đậm phong cách đơn giản, đi đôi giày cao gót màu đen trông rất chuyên nghiệp và gọn gàng.

Cô ấy đứng tại cổng ra vào.

An Văn vội vàng chạy tới, vừa thở gấp vừa nhắc nhở: “Đừng… đừng gọi tôi là… cô An, gọi… tôi bằng… tên thôi… hừ…”

Cô lại xin lỗi: “Xin lỗi… hừ… tôi đã đến muộn…”

Lương Thảo dùng thẻ nhân viên trên ngực quét mở cổng: “An Văn, tôi dẫn cô đến bộ phận Marketing báo danh.”

An Văn gật đầu lia lịa: “Cảm ơn chị… hừ… hừ…”

Lương Thảo làm động tác mời: “Không có gì.”

Vào thang máy, An Văn lấy khăn giấy lau nhẹ mồ hôi mỏng trên mặt: “Có phải Cố Tranh—”

Cô dừng một chút rồi đổi lời: “Có phải Cố tổng bảo chị đến đón tôi không?”

Lương Thảo nhìn An Văn: “Cố tổng nói hôm nay cô ngày đầu báo danh, bảo tôi để ý. Tôi thấy đã qua giờ làm mà cô vẫn chưa đến nên xuống xem thử.”

Những lời này rơi vào tai An Văn như một lần nữa nhắc nhở cô đã đến muộn!

Cô cười ngượng ngùng: “Tôi dậy khá sớm nhưng đường tắc quá, tôi không biết trước được.”

Lương Thảo thu ánh mắt, ngẩng đầu nhìn đèn hiển thị tầng đang nhảy số: “Giờ cao điểm thì vẫn vậy.”

An Văn vo tròn tờ khăn giấy trong tay, tò mò hỏi: “Chị không đi Lạc Thành cùng Cố tổng à?”

Một giây.

Hai giây.

“Đinh—” Cửa thang máy mở ra.

Lương Thảo bước ra trước: “Không.”

Bình Luận (0)
Comment